Phải chăng mình đã vô dụng
Nó cảm giác thất vọng nhiều về cuộc sống hiện tại khi đồng lương chỉ đủ cho những nhu cầu cần thiết nhất.
Sài Gòn ngày mưa, những hạt mưa cứ rơi đều ngoài khung của, bên trong khung cửa ấy cũng có những cơn mưa đang chực chờ của một người đàn ông bị “lỗi”. 8 năm trước, Sài Gòn cũng chào đón nó bằng một cơn mưa, như gieo rắc vào lòng nó một quyết tâm, khát khao về cuộc sống tươi đẹp nơi phồn hoa đô hội. Nó sẽ cố gắng bằng tất cả những gì có được để bắt rễ và sinh sôi nơi miền đất mới. Nó lao vào học như một kẻ cuồng để thực hiện ước mơ.
Ngày đến giảng đường, tối đi làm thêm là những gì nó làm trong suốt 4 năm tiếp theo. Tiếp theo một ước mơ về công việc, nó đã làm được điều đó một cách dễ dàng, được nhận vào làm trong một ngân hàng khá lớn ở phía Nam. Vốn không có khiếu giao tiếp, xu nịnh nhưng với cả nhiệt huyết và lòng nhiệt tình, chân thành và gần gũi, nó luôn được sự quan tâm, giúp đỡ của các anh chị đi trước. Nó làm việc hăng say với một tinh thần học hỏi cao độ, điều đó có lẽ chưa đủ để làm cho nó hài lòng.
Nó cảm giác thất vọng nhiều về cuộc sống hiện tại khi mà đồng lương chỉ đủ cho những nhu cầu cần thiết nhất của cuộc sống, chắc chỉ ai từng làm trong ngân hàng mới hiểu rõ vấn đề này dù rằng bên ngoài rất hào nhoáng. Có khi ba mẹ gặp khó khăn nó còn không thể giúp được gì, nó thật là vô dụng phải không? Nhiều lần muốn từ bỏ nhưng sự hèn nhát cùng những cái khó bao quanh, nó không thể quyết định được để rồi gần như phụ thuộc vào những thứ mình đang có. Một con người không bình thường, một thế giới thiếu tình yêu, sự cô đơn lạc lõng, sự bế tắc trong công việc và cuộc sống dường như đang vượt ngưỡng giới hạn của sự chịu đựng.
Theo VNE
Video đang HOT
Tình yêu: Sao phức tạp thế?
Tôi hò hẹn với mối tình đầu suốt 4 năm trời. Chúng tôi đã đi qua bao cung bậc cảm xúc cùng với nhau... Hiện tôi 23 tuổi...
ảnh minh họa
Tôi dành hết toàn bộ trái tim mình cho chàng trai này. Anh cũng hứa với tôi hằng ngày rằng không bao giờ rời bỏ tôi, cũng như không hề thấy cảm xúc gì khi đứng trước bất kỳ cô gái nào khác. Chúng tôi đã cùng nghĩ về một tương lai dài phía sau cánh cổng đại học. Vậy mà, một ngày...
Hàng tháng nay, tôi cảm thấy stress nặng nề. Tôi đau khổ vô cùng! Cuộc sống đảo lộn. Tất cả chỉ vì một tin nhắn từ anh.
Khi quẫn trí, tôi gọi và gào lên hỏi "Vì sao?". Anh chỉ nói rằng "Anh xin lỗi!" vì không thể tiếp tục mối quan hệ với tôi được nữa, mà không hề đưa ra một lý do cụ thể nào.
Vì quá tuyệt vọng vào thời điểm đó, tôi cầu xin anh trở lại. Tôi nói rằng tôi vẫn còn yêu anh và chúng tôi cùng cố gắng để giải quyết vấn đề. Khoảng 1 tuần sau, tôi nhắn tin cho anh và đề nghị gặp gỡ thảo luận về những lý do khiến chúng tôi chia tay để tôi có thể khép lại cuộc tình này. Anh đồng ý.
Trong vòng 1 tháng, tôi khóc vùi trong gối hàng ngày, thường ngủ quên trong mộng mị khi cảm xúc nhấn chìm và khiến tôi quá mệt. Khi gặp lại anh, tôi vẫn thiết tha đề nghị anh trở lại. Nhưng anh nhìn tôi lảng tránh, rồi nói rằng anh đã phạm một sai lầm quá lớn. Tôi vội mừng thầm. Điều đầu tiên tôi hỏi là có phải anh đã đến với người con gái khác trong thời gian chúng tôi tạm chia tay. Anh trả lời "Không. Dĩ nhiên, không có ai khác".
Tôi tiếp tục hỏi vậy tại sao lúc đầu anh đổ lỗi cho tôi và tuyên bố rằng tôi yêu anh không đủ. Điều đó bào mòn lòng tự trọng và tình yêu của tôi. Do đó, tôi không thể chấp nhận chia tay anh theo cách như vậy. Tôi nói nếu tôi làm anh tổn thương, thì tôi sẽ cố gắng thật nhiều hơn nữa, như anh mong mỏi. Cả hai chúng tôi bắt đầu lại từ đầu. Tuy nhiên, mọi thứ diễn ra từ từ, thận trọng bởi anh muốn thấy tình yêu rõ ràng và hiện hữu hơn. Bởi vì chúng tôi từng rời bỏ nhau, nên mọi thứ trở nên nhạy cảm, và chúng tôi cần bảo đảm rằng không đổ vỡ lần nữa.
Song, tôi vẫn cảm thấy anh không trao thêm để nhận. Anh bắt đầu khiến tôi liên tục cảm thấy mình có lỗi và dường như khiến anh cảm thấy mỏi mệt. Tôi càng dành nhiều tình cảm cho anh hơn, anh càng cáu kỉnh và khiến tôi cảm thấy vô cùng nặng nề. Cứ như thế, tôi thấy anh thay đổi hoàn toàn. Nhưng tôi vẫn níu kéo với hy vọng anh sẽ lại yêu tôi như xưa.
Giáng sinh năm đó, tôi bắt gặp anh với một người con gái khác tay trong tay, ngay trong sân trường đại học. Một vài lần khác, tôi lại bắt gặp anh bên cô ta rất vui vẻ, thoải mái, như với tôi - ngày xưa. Tôi thấy, tôi nghi ngờ, tôi buồn, nhưng tôi làm ngơ.
Nghi ngờ lớn dần lên trong tôi, nhưng tôi cứ đổ lỗi cho phía cô gái và vẫn tin tưởng anh ta. Cho đến một ngày, tận mắt, tôi nhìn thấy anh hôn cô ta. Niềm tin trong tôi sụp đổ hoàn toàn. 5 ngày sau, tôi tuyên bố chấm dứt với anh. Anh không thừa nhận, mà nói rằng cô gái ấy thích anh.
Tuy nhiên, tôi vẫn nói rõ rằng tôi còn yêu anh và anh biết rõ điều đó nhưng cố tình làm tổn thương tôi. Nếu tôi là anh, tôi không thể hôn một người con gái khác cho đến khi chúng tôi thực sự chia tay, chấm dứt hoàn toàn. Vì vậy, nếu có ai đó được quyền xem xét và tiếp tục tình yêu này, thì đó là tôi, chứ không phải anh. Anh đồng ý và vẫn nói lại rằng anh "bị chinh phục" vì cô ta quá xinh đẹp, quá dễ thương...
Tôi hỏi lại rằng anh ra sao trong suốt 9 tuần qua, khi mà sống hai mặt như vậy? Anh trả lời anh có suy nghĩ song không biết phải làm sao. Anh biết tôi là người luôn rõ ràng trong mọi việc nên sẽ không thể chịu đựng nổi khi bị phản bội. Điều đó sẽ khiến tôi chấm dứt với anh ngay lập tức.
Tôi cảm thấy bị phản bội, bị tổn thương hoàn toàn. Tôi bối rối. Tôi tức giận. Vì tôi đã đánh mất, lãng phí quãng thời gian 4 năm bên anh. Giờ đây, khuôn mặt của anh khiến tôi không thể chịu đựng nổi. Mỗi khi nhìn vào nó, tôi lại thấy hình ảnh anh hôn cô ta dù anh tuyên bố "không hề có cảm xúc" với nụ hôn ấy. Nó khiến tôi buồn nôn!
Anh vẫn tuyên bố tôi là tình yêu của đời anh. Anh muốn tôi trở lại. Nhưng liệu rằng khi tiếp tục yêu tôi, anh ta có lại lừa dối? Liệu tôi có phản ứng thái quá? Tôi phải làm gì đây?
Mong các anh chị cho tôi lời khuyên! Xin cảm ơn
Theo VNE
Tôi chán lắm cách mẹ chồng chăm cháu Gia đình tôi sống ở thành phố còn nhà anh thì ở thôn quê xa trung tâm, tuy vậy tôi cũng không so đo vấn đề xuất thân mà vẫn đồng ý làm vợ anh. Sau khi cưới hai vợ chồng đưa nhau vào Nam lập nghiệp. Vợ chồng tôi chỉ có hai bàn tay trắng cùng số vốn ít ỏi mà nội...