Phải chăng anh lấy vợ vì tiền?
Em nghĩ anh lấy cô ta vì tiền. Em có nên giành lại tình yêu của mình hay không?
Em đang cảm thấy vô cùng bối rối không biết phải hành động thế nào với chuyện tình cảm của mình. Mong chị hãy cho em một lời khuyên!
Em năm nay 22 tuổi, đang là sinh viên năm cuối. Em có người yêu từ năm thứ nhất đại học. Anh ấy hơn em 4 tuổi. Chúng em đã chung sống với nhau như vợ chồng. Bốn năm đó đối với em là một thời gian dài và chất chứa rất nhiều kỉ niệm. Cho tới tháng 5 vừa rồi, anh ấy về quê xin việc và bọn em xa nhau.
Khi mới xa nhau được ít ngày em thấy anh ấy rất thương em. Nhưng khoảng nửa năm rồi, chúng em ít liên lạc với nhau. Em nghĩ rằng chắc không đến được với nhau nên em cũng không liên lạc với anh nữa. Cho tới gần đây, lên trang cá nhân của anh em mới biết tin anh sắp lấy vợ. Em thực sự sốc. Em không biết mình phải làm gì bây giờ. Anh ấy không nói gì với em hết. Em điện thoại hỏi nhưng anh ấy giấu không nói gì.
Mấy hôm trước anh ấy điện thoại cho em và nói rằng: “Anh gặp và yêu người ta cũng như ngày xưa với em vậy. Giờ anh và em không đến được với nhau là do duyên số anh cũng không biết phải làm thế nào. Anh xin lỗi em”. Thực sự khi đó em mới biết mình còn yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng anh ấy có lẽ đã quên em thật rồi. Em muốn biết vì sao anh ấy lại lấy vợ sớm như vậy. Em rất buồn, tại sao anh không dám nói thật với em, em cần một lí do chính đáng để quên anh. Chúng em còn chưa nói với nhau câu chia tay.
Video đang HOT
4 năm yêu nhau em và anh đã chung sống như vợ chồng (Ảnh minh họa)
Rồi em biết được anh đã đi làm, công việc rất tốt đẹp. Và em nghĩ ra rằng, có lẽ nguyên nhân mà anh ấy lấy cô ta là vì nhà cô ấy cho tiền chạy việc. Theo những gì em biết, nhà anh ấy rất nghèo không thể có vị trí công việc tốt như vậy được. Giờ em phải làm sao đây ạ? Em có nên giành lại tình yêu này không? Mong chị cho em lời khuyên! (Em gái)
Trả lời:
Em gái thân mến! Cảm ơn em đã gửi những tâm sự của mình về cho chuyên mục. Qua thư chị hiểu rằng giờ đây em đang vô cùng bối rối khi phải đối diện với sự thật là bạn trai sắp lập gia đình với người con gái khác.
Thực chất tình yêu của em với anh ấy không quá nhiều như em nghĩ. Cái cảm giác hiện tại của em chỉ là sự tức tối, sự nuối tiếc mà thôi. Nếu như em yêu anh ấy, em sẽ không bao giờ để tình cảm nguội lạnh hơn nửa năm trời mà không liên lạc. Ngay cả bản thân em cũng đã xác định “Em nghĩ rằng chắc không đến được với nhau nên em cũng không liên lạc với anh nữa” thì sự việc anh ấy lấy vợ ngày hôm nay là tất yếu phải xảy ra mà thôi.
Chắc chắn rằng một tình yêu hơn 4 năm và đã từng chung sống như vợ chồng sẽ khiến em cảm thấy bị tổn thương khi anh ấy là người đi xây dựng gia đình trước mình. Vẫn biết bản thân em cũng đã xác định em và anh ấy không thể đến bên nhau vì những điều kiện khách quan bên ngoài nhưng sự hụt hẫng là không thể tránh khỏi. Chị cho rằng cái suy nghĩ muốn giành lại anh ấy chỉ là vì em không muốn thấy mình là người cô đơn khi mà anh ấy đã tìm thấy được bến đỗ của cuộc đời mình mà thôi. Nếu như em thực sự yêu anh ấy nhiều tới vậy em đã không bỏ mặc tình cảm trong suốt thời gian qua.
Cảm giác muốn giành lại tình yêu thực chất chỉ là chút tiếc nuối và hụt hẫng (Ảnh minh họa)
Mặc dù em và anh ấy chưa nói lời chia tay chính thức với nhau nhưng tình cảm mà hai người có đã không còn mặn mà. Sẽ không thể có một tình yêu thực sự khi mà trong một khoảng thời gian dài cả hai ngừng chăm sóc cho nó, bỏ mặc nó như cách mà em và bạn trai cùng làm. Thực ra khi ấy, có thể hiểu rằng dù không có một lời chia tay nhưng cảm giác và thái độ đối xử với nhau từ hai phía đã là một sự chấm dứt vô hình rồi.
Lúc này, điều em nên làm là chấp nhận sự thật đó và chúc phúc cho anh ấy. Dù anh ấy có đến bên người vợ sắp cưới của mình vì lí do nào đi chăng nữa thì đó là cuộc sống của anh ấy. Em đã từng xác định suy nghĩ rời xa thì giờ em cũng sẽ không quá khó để vượt qua chuyện này. Hãy coi tất cả những gì đã có giữa em và anh ấy là một kỉ niệm đẹp, là một cuộc tình có duyên không phận để thấy mọi việc nhẹ nhàng hơn. Em hãy cố gắng sống tốt hơn và chắc chắn thời gian sẽ mang tới cho em một hạnh phúc khác, một hạnh phúc đích thực thuộc về em.
Chúc em mạnh khỏe và hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời trần tình của một phi công trẻ
Chẳng sung sướng gì khi phải ôm ấp, vuốt ve và làm tình với một người đàn bà bằng tuổi mẹ mình. Nhưng vì tiền, tôi vẫn phải nhắm mắt làm ngơ để cuộc đời nổi trôi, xô đẩy...
Vì tiền, tôi đã đánh mất nhân phẩm của mình, tôi thấy ghê tởm chính bản thân mình
Không may mắn được sinh ra trong một gia đình nghèo khó, vậy nên nỗi khắc khổ luôn được in đậm trong những nỗi lo, suy nghĩ của tâm hồn tôi. Vậy nên tôi luôn có một khát khao cháy bỏng và ý nguyện thực hiện ước mơ của mình.
Đó là được thành danh trên con đường học tập và sống sung túc. Tuy nhiên cái ước mơ nhỏ nhoi ấy lại là điều thực sự khó thực hiện đối với tôi. Bởi tôi được sinh ra trong một gia đình vô cùng nghèo khó. Bố tôi bệnh tật quanh năm, mẹ tôi thì chỉ quanh năm với mấy sào ruộng.
Ngày tôi chính thức bước chân vào cổng trường đại học cũng là lúc bố, mẹ đang phải đấu tranh cho những ngày dài khó khăn, vất vả, đói kém và nỗi lo tương lai của cả một gia đình.
Vì thế, nên hơn lúc nào hết tôi luôn tâm niệm rằng mình sẽ phải tự thân vận động chứ không thể thụ động trông chờ vào tiền bạc chu cấp từ phía gia đình.
Tôi tìm biết bao công việc để làm thêm, và công việc nào mình cũng cố gắng hết sức hòng mong nhận được những đồng lương xứng đáng đỡ đần phần nào cho chi phí ăn ở, học tập... Nhưng dù cố gắng hết sức và tuyệt đối chi tiêu dè xẻn, tiết kiệm thì tôi cũng không thể đủ tiền cho chi phí sinh hoạt, học tập ở cái nơi thành phố đắt đỏ này.
Rồi một hôm, một người bạn rủ tôi đi uống cà phê. Anh ta bảo, muốn kiếm được nhiều tiền mà lại nhàn hạ không thì anh ấy mách cho. Nghĩ là anh ta nói đùa, nên tôi bảo đồng ý, anh có việc gì làm thì cho em đi làm với.
Mấy ngày hôm sau, anh ta lại đến rủ tôi đi chơi, anh đưa tôi đến một quán cà phê, đợi một lúc thì có một bà khoảng hơn 40 tuổi đến. Sau đó, anh bảo với tôi rằng, em đi theo bà này sẽ có công việc phù hợp để làm. Tôi chẳng biết làm gì, nên cứ ngoan ngoãn ngồi vào xe ô tô của bà ta và đi theo bà ta.
Bà ta dẫn tôi đến một nhà nghỉ, và lúc ấy tôi mới hiểu ra công việc mình phải làm. Tôi ghê tởm chính mình, nhưng bà ta hứa cho tôi nhiều tiền, nên tôi đã chấp nhận.
Sau hôm đó, số tiền kiếm được của tôi luôn rủng rỉnh cho việc học hành, sinh hoạt và mua sắm những vẫn dụng khác... thậm chí còn có dư thừa để chi tiêu vào những cuộc chơi thác loạn mà giới sinh viên không bao giờ có thể tiếp cận đươc.
Cũng chính từ đây tôi bắt đầu trượt dài trong những cơn say tình ái với người đàn bà bằng 2 tuổi mình... và số tiền tôi kiếm được ngày càng nhiều hơn, tôi cũng ăn chơi thác loạn nhiều hơn.
Nhưng có một điều đối lập ngược lại là học lực của tôi thì ngày càng kém, số môn nợ ngày càng nhiều và rất có thể tôi sẽ không bao giờ thực hiên trọn vẹn ước mơ của mình là đem tri thức, học vấn để mong sự đổi đời, sung sướng hơn cho cuộc sống sau này.
Tôi cũng bắt đầu cảm thấy sự ghê tởm từ công việc mình vẫn đang làm, bởi đôi khi đó chỉ là công cụ để kiếm tiền thôi chứ cũng chẳng hề có chút cảm xúc nào, dù là rất nhỏ nhoi.
Và giờ đây khi tôi đã thực sự muốn tránh xa điều đó để trở về với những ngày khó khăn, vất vả nhưng đầy ước mơ hoài bão ấy... Nhưng điều đó thực sự đâu có dễ đối với một người đã thực sự nhúng chàm như tôi.
Với lại, cái thứ hiện tại nhất cơm, áo, gạo tiền vẫn luôn đeo bám tôi nên tôi vẫn không thể thoát khỏi điều đó.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh là của vợ anh Đã không biết bao lần, em hỏi anh: "Em ngốc nghếch quá phải không?". Anh chỉ im lặng cười. Phải chăng có lẽ vậy. Gặp và yêu anh khi biết rõ rằng, anh đã có một mái ấm với người vợ hiền thảo và 2 đứa con kháu khỉnh, dễ thương. Hằng ngày, trong mỗi cuộc đi chơi, nói chuyện, vẫn thường nghe...