Phá thai lấy chồng giàu, không đêm nào tôi ngon giấc
Tôi biết, việc tôi làm ngày đó chính là một tội lỗi lớn, là việc làm mà có thể sau này tôi sẽ phải trả giá. Tôi đã phá thai lấy chồng giàu.
Tình yêu ư, tình yêu mà như anh sau này liệu anh có mang lại hạnh phúc cho tôi, cho con tôi được không? (ảnh minh họa)
Nhưng vì hoàn cảnh của mình, vì tương lai của tôi, tôi đã quyết định. Đến bây giờ, khi đã lấy chồng, có con cái, gia đình giàu có sung túc, tôi vẫn sống không yên lòng vì đã gây ra tội với con mình.
Ngày đó, tôi trót yêu một anh chàng. Người đàn ông này không giàu, gia cảnh nghèo nhưng được cái tính tình tốt. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại yêu anh nhiều như vậy. Bản thân tôi cảm thấy mình đã quá si mê anh giống như trong phim Hàn Quốc vậy, chấp nhận cái nghèo và lấy một người mình yêu thương. Tôi vốn là một cô gái khá xinh xắn, cao ráo, người nào cũng nói vậy, đàn ông thích tôi cũng rất nhiều. Khi biết tôi yêu chàng trai nghèo, họ tỏ ra rất thất vọng vì họ nghĩ, tôi có thừa khả năng yêu một người hơn thế. Tôi chỉ cười không nói gì, tình yêu mà, đâu ai tính toán được điều gì.
Chúng tôi yêu nhau được 2 năm, anh tính đi làm ăn xa. Được khoảng 1 năm anh quay về, anh bảo công việc không phù hợp. Anh lại ở nhà chẳng làm gì cả. Nhưng lúc nào miệng anh cũng hứa, sau này chúng tôi nhất định có nhà, có xe hơi để đi. Tôi cười bảo anh đừng mơ vì bây giờ, thuê một cái nhà cũng khó chứ nói gì chuyện có nhà có xe, anh bảo tôi không tin anh, anh trách tôi. Thật ra, tôi yêu anh và biết anh nghèo nhưng không phải vì nghèo mà cứ bình chân như vại, cứ giậm chân tại chỗ, phải có chí tiến thủ nhất là sau này khi mình đã có con cái rồi.
Chúng tôi yêu nhau được 2 năm, anh tính đi làm ăn xa. Được khoảng 1 năm anh quay về, anh bảo công việc không phù hợp. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh đi làm vài nơi nhưng chỗ nào anh cũng chê. Có chỗ trả lương khá ổn mà anh chê thấp, anh bảo như thế đến bao giờ mới giàu. Người ta chỉ mong có công việc ổn định, kiếm được vài triệu một tháng lo cho vợ con đã, đằng này chưa gì anh đã tính làm giàu. Đi làm thuê mà làm giàu nhanh như vậy thì thiên hạ này thành triệu phú hết.
Cũng vài ba lần anh đi tỉnh nhưng rồi anh lại về. Anh chán nản kể với tôi về những khó chịu trong công việc. Anh chê người này, người kia, bảo họ là người ngu không biết cách làm việc, thế mà họ lên sếp, họ làm to… Còn tôi, tôi chẳng biết thực hư thế nào nhưng trước hoàn cảnh khó khăn này, tôi chỉ mong anh cố gắng tu chí làm ăn, có chút của cải để ra còn tính chuyện tương lai.
Anh lao vào rượu chè, bài bạc, anh nghĩ, làm giàu bằng con đường đánh bạc thì sẽ nhanh chóng hơn. Thế là, anh lao vào cá độ, đánh bài đủ các thứ trên đời, tiền không có thì anh vay mượn, nợ nần chồng chất. Anh còn bảo tôi vay giúp anh trả nợ. Tôi buồn lắm. Lúc đó, nghĩ đến anh tôi không muốn tính chuyện tương lai nữa rồi. Nhưng chẳng hiểu vì sao, tôi lại mang bầu với anh, vì khi đó, chúng tôi có quan hệ trước hôn nhân nhưng tôi đã tính chuyện phòng ngừa rồi… Vậy mà vẫn có.
Khi có bầu, giữa chúng tôi càng xảy ra nhiều chuyện hơn. Anh không chịu làm ăn, vẫn bài bạc, còn tôi thì lo lắng cho con cái. Tôi chẳng muốn tiếp tục mối quan hệ với anh. Thi thoảng anh hay cáu bẳn với tôi làm tôi càng buồn. Tôi nghĩ, hay là không cưới anh nữa, trong đầu tôi đã mường tượng ra chuyện, tôi sẽ yêu và lấy một người đàn ông giàu có đang theo đuổi tôi. Tình yêu ư, tình yêu mà như anh sau này liệu anh có mang lại hạnh phúc cho tôi, cho con tôi được không?
Có một người đàn ông rất giàu, kiên trì theo đuổi tôi bao nhiêu năm nay rồi. Tôi cũng mong muốn có được cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc giàu có từ khi người yêu không chịu tu chí và hay cáu gắt. Nghĩ yêu nhau bây giờ còn thế, sau này kinh tế không có, tình yêu hết thì mọi chuyện sẽ thế nào… Tôi quyết định thử cho mình cơ hội, tiếp cận với người đàn ông kia để gần gũi anh ta và tính chuyện yêu đương.
Sau một thời gian ở bên cạnh người ấy, tôi thấy mọi thứ thật tốt. Nếu như có con, tôi cũng sẽ cho con tôi có được cuộc sống sung sướng như vậy. Nhưng còn cái thai trong bụng, tôi phải làm sao đây? Sự ích kỉ của người đàn bà đã khiến tôi nghĩ đến một điều dại dột và sai lầm khi anh tỏ tình với tôi. Tôi quyết định phá thai lấy chồng giàu…
Làm xong chuyện đó, tôi ân hận lắm. Tôi nói chia tay người yêu và đến với người mới. Nửa năm sau tôi lấy chồng, vì tôi không còn chịu được tính tình của người cũ và sự cẩu thả của anh. Tôi không biết mình làm thế là đúng hay sai, có lẽ đó là tội lỗi tôi gây ra nhưng tôi cần một cuộc sống bình yên.
Ban đầu, tôi thật sự quá yêu anh nhưng nhìn vào hoàn cảnh của mấy người bạn, chồng họ nghèo khó còn nghiện ngập, cờ bạc, tôi cảm thấy đau lòng lắm. Cảnh mẹ con đìu nhau, sống qua ngày, còn không có một xu dính túi, tôi bắt đầu thấy ngán ngẩm. Trước đây tôi yêu anh vì nghĩ anh hiền lành, tu chí làm ăn, ai ngờ anh cũng giống như bao kẻ khác. Tôi từ bỏ…
Ai nhìn cũng bảo tôi đang hạnh phúc và thật may vì tôi không lấy người đàn ông đầu tiên nhưng họ có hiểu trong lòng tôi đau đớn nhường nào. (ảnh minh họa)
Giờ, mấy năm trôi qua, tôi đã có con, có cuộc sống hạnh phúc bên người chồng yêu thương mình nhưng mỗi lần nghĩ lại chuyện cũ, tim tôi lại đau nhói. Chính tôi đã bỏ con, đã không cho con có quyền được sống, tôi đã làm hại con và để con phải ra đi ngay khi còn trong bụng mẹ. Thật đáng thương cho đứa trẻ đó.
Ai nhìn cũng bảo tôi đang hạnh phúc và thật may vì tôi không lấy người đàn ông đầu tiên nhưng họ có hiểu trong lòng tôi đau đớn nhường nào. Đêm nào tôi cũng mơ, không ngủ ngon giấc được. Chồng tôi càng yêu tôi, tôi càng giàu có sung túc thì tôi càng thấy tội nghiệp cho con của mình và ân hận vô cùng. Tôi chẳng biết chuyện mình làm có bị quả báo không. Tôi cũng yêu chồng, thương con của tôi nhưng mà sống như thế này tôi mệt mỏi quá. Có ai biết nỗi đau của kẻ phá thai lấy chồng giàu?
Mong rằng, con sẽ hiểu cho tấm lòng của mẹ, ở nơi xa, mong con hãy tha thứ cho mẹ và cầu phúc cho mẹ, em con hạnh phúc bên gia đình, nhé con. Mấy năm qua mẹ dằn vặt, đau khổ, cũng đã là sự trừng phạt lớn với mẹ rồi. Tha thứ cho mẹ nhé con!
Theo Eva
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...