Phá thai để dằn mặt mẹ chồng tôi
Tôi biết mẹ chồng thương con trai, nhưng bà chưa bao giờ dành cho tôi một tình cảm tốt đẹp mặc dù biết tôi là người mà con trai bà yêu thương nhất.
Tôi không phải là đứa con dâu hư đốn, cũng không phải là người hay lắm điều nhưng chuyện mẹ chồng đối xử với tôi không ra gì khiến tôi dần để bụng. Có lẽ, vì quá yêu con trai mà mẹ luôn nghĩ tôi cướp mất vị trí quan trọng của mẹ trong lòng anh. Mẹ đâm cau có, khó chịu với tôi.
Nhớ ngày tôi mới về, việc gì cũng đến tay. Mẹ không bỏ qua cho tôi chút thời gian rảnh rỗi nào. Mẹ luôn nghĩ con dâu không được chơi, phải làm việc cật lực, chịu khó, vun vén cho nhà chồng. Vì thế, hễ tôi ngơi tay chân là mẹ lại chê tôi lười. Đi làm về mẹ lại bắt tôi làm đủ thứ trong nhà, còn mẹ thì ngồi chơi xơi nước. Chưa bao giờ mẹ có ý định cùng tôi vào bếp nấu ăn cho cả nhà, dù là ngày lễ tết. Dường như mẹ muốn tôi phải trả giá vì đã cướp mất con trai của mẹ.
Nhớ ngày tôi mới về, việc gì cũng đến tay. Mẹ không bỏ qua cho tôi chút thời gian rảnh rỗi nào. (ảnh minh họa)
Ngày tôi mang bầu, mẹ cũng không thương tiếc. Bao ngày không thấy mẹ gắp cho tôi một miếng thức ăn. Mẹ nói, “bầu bí thì ai chẳng bầu bí, đừng có ỷ thế mà lười”. Tôi buồn lắm, nhìn chồng cũng không phản ứng nhiều tôi càng xót xa. Tôi luôn nghĩ, dù sao mình cũng là con dâu nên phải chấp nhận thôi. Nhưng cứ nhịn mãi khiến tôi mệt mỏi, nhất là khi mang bầu.
Mẹ cứ suốt ngày đay nghiến từ khi tôi có thai. Mẹ nói, có bầu rồi còn đi lăng nhăng, đi làm ăn mà khuya mới về, đi khắp nơi khắp chốn không biết giữ cho chồng con. Rồi mẹ nói, đi nhiều thế biết đâu con của con trai bà, biết đâu là &’nuôi ong tay áo’. Tôi nghe mà chua xót quá. Vì không muốn phải về nhà, chịu nhiều áp lực nên thi thoảng tôi phải đi chơi, tụ tập bạn bè để vui vẻ, tươi tỉnh, thoải mái. Nhưng nào ngờ mẹ lại nghi tôi như vậy.
Mỗi lần ở nhà là mẹ cáy móc tôi đến khổ. Có lần mẹ còn dọa bảo đi xét nghiệp ADN khi nào cái thai lớn để xem là con ai. Chồng tôi cũng vì thế mà sinh nghi, cũng tỏ thái độ với tôi. Vì quá buồn bực tôi lại càng đi chơi, mẹ chồng và chồng lại càng cáu gắt. Tôi bực mình đi phá thai. Tôi biết làm như vậy là tội lỗi, nhưng tôi muốn cho mẹ biết, chính vì mẹ và chồng đã đẩy tôi vào bước đường cùng này.
Video đang HOT
Tôi biết làm như vậy là tội lỗi, nhưng tôi muốn cho mẹ biết, chính vì mẹ và chồng đã đẩy tôi vào bước đường cùng này. (ảnh minh họa)
Mẹ đay nghiến tôi, nghi ngờ tôi, muốn tôi chứng minh cho bà biết đó là cháu của bà, tôi không muốn giữ nữa. Tôi sẽ phá thai cho mẹ biết, để mẹ khỏi phải nghi ngờ, để mẹ xót cháu. Vả lại, chồng cũng chừa cái tội dám hoài nghi tôi đi. Tôi sống trong nhà này không khác gì địa ngục, dù sao cũng có thể một ngày tôi sẽ phải rời đi.
Tôi chỉ cầu xin ông trời tha thứ cho hành động này, nhưng thú thực, trước áp lực của mẹ chồng, cộng với ốm đau vài lần, có lẽ con tôi cũng không thể phát triển bình thường được. Đó cũng là lý do khiến tôi phải phá bỏ con. Tôi buồn lắm, ân hận lắm nhưng còn hận mẹ chồng hơn.
Theo VNE
Gặp lại
Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi.
Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời thu lộng gió để tìm lại cảm giác yêu thương cách đây mùa thu 10 năm trước.
Hồ Gươm không vắng lặng mà ồn ã, cái ồn ã ta thường bắt gặp mỗi chiều thu cuối tuần. Cả anh và tôi đều không nói gì, cái lặng lẽ bao trùm con tim trước trời chiều lãng đãng.
Tôi cố đi tìm một điều gì đó khác với mùa thu của 10 năm về trước nhưng vô nghĩa. Trong tôi lúc ấy, cái ranh giới giữa thực và mơ quá đỗi mỏng manh. Và dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng tin sẽ không bao giờ phù hợp giữa bối cảnh thế này.
Ngồi dưới những tán Lộc vừng lá vàng đổ bất tận, từng cặp đôi níu lấy tay nhau trước cái lạnh lùng se sẽ, bỗng nhiên tôi thấy rùng mình, rùng mình vì cảm giác đơn côi hiện tại.
Còn anh, biết đâu đấy, sự im lặng kia đầy ẩn ý cho sự kết thúc vĩnh viễn tình cảm một thời từng keo sơn?
Ngày ấy tôi là cô sinh viên báo chí mê văn. Tôi hay lang thang dưới trời mưa và nhặt nhạnh đủ thứ lá cành có thể viết. Tôi yêu từng tán Lộc vừng xanh mướt lấm chấm hoa đỏ, yêu từng tán lá vàng bay. Tôi yêu cái chất lãng tử hào hoa của những chàng trai Hà Nội, yêu tà áo trắng tung bay sau những buổi tan trường. Bởi yêu nhiều cho nên tôi yêu cả anh mà mãi sau mới nhận ra điều đó.
Anh khi ấy là giảng viên báo chí và không dạy trường tôi. Tôi đã tỏ tình với anh bằng những vần thơ, những câu chuyện buồn ướt át. Và rồi cũng để mặc anh với chính những đau đớn do tôi mang lại.
Trải qua 10 năm xa cách mà cứ ngỡ như vừa bước ra từ một giấc mơ dài...
Sau 2 mùa thu gắn bó, tôi và anh đã chia tay khi Lộc vừng vừa rụng lá. Anh không níu kéo mà dặn dò nhiều hơn: "Đừng bao giờ tặng những vẫn thơ đó cho ai nữa em".
Sau anh, tôi đã yêu thêm nhiều điều thú vị nữa và tất nhiên có cả những người đàn ông xa lạ. Nhưng tôi chưa bao giờ tặng thơ cho họ. Đơn giản, sau khi chia tay anh tôi không còn đủ sức làm thêm bất cứ một vần thơ nào.
10 năm, quãng thời gian đủ dài để tôi đeo vào và tháo ra chiếc nhẫn ở ngón áp út. Cuộc hôn nhân tan vỡ vì những đam mê lầm đường lạc lối của cả hai. Tôi chưa bao giờ trách cứ điều gì đến và đi trong cuộc đời mình. Nhưng hôm nay đây, tôi đã tự trách mình, trách những vụng về ngây thơ khi ngày ấy nói lời chia tay anh...
- Anh nhờ em một việc được không?
- Giúp anh viết lại những vần thơ em đã tặng...
- Để làm gì vậy anh?
- Anh muốn trả lại nó cho em, để em có thể tặng cho bất kì ai em muốn.
Và tôi đã viết lại hàng trăm bài thơ như thế nhưng chỉ để tặng chính mình. Anh đã không còn cần đến những vần thơ đó nữa.
Gặp lại, đôi khi chỉ để nhớ về một thời ta đã yêu.
Theo VNE
Tia nắng, tấm gương và chiếc nhẫn méo Buổi sáng sau một đêm mưa lớn, cảm giác thật trong trẻo và tươi mới bao trùm lên không gian. Chim chóc đua nhau kéo về líu lo dưới những tán lá xanh mướt đang đưa mình trước gió. Từ trên cao, một tia nắng xanh bất ngờ sà xuống, đậu lên khung cửa sổ nhà ai đó. Tia nắng nhún nhảy theo...