Ông đập bà nâng nghe huỳnh huỵch
Chưa bao giờ phong trào cầu lông Câu lạc bộ “ Thơ Hài” chúng ta lại phát triển như lúc này.
Trước đây chỉ thấy thơ hài, sau chuyển sang “sân” thơ tình. Chắc tại tình cảm cao trào quá nên giờ chuyển sang chơi thể thao cho đỡ bứt rứt chân tay đây mà.
Thực ra, mấy “lều thơ” mình đánh cầu thì ít mà làm thơ về cầu lông thì nhiều. Nhiều bài thơ ca ngợi nhau ra đời, không khí rất tưng bừng. Này nhé:
Ai ơi, “Cười suốt” giỏi không?
Cầu thơ cũng được, cầu lông cũng tài!
Một số bác đã cao tuổi nhưng sức trẻ vẫn còn nguyên vẹn, máu trong người vẫn lưu thông ào ạt như chưa từng có sự… cao tuổi:
Phấp phới trên trời, trắng tựa bông
Quả cầu ngất ngưởng giữa từng không
Ông đập, bà nâng nghe huỳnh huỵch
Xong nốt ván này chắc rạng đông!
Chẳng thế mà chủ Câu lạc bộ “Thơ Hài” đã mượn đâu đó một câu thơ để cảm thán:
Hội ta có phong trào cầu
lông đang phát triển, dẫn đầu toàn tinh (tỉnh).
Tức là toàn tỉnh thành trong cả nước. Rồi đây cầu lông của Hội còn vươn ra toàn thế giới là cái chắc. Còn bây giờ, tạm thời thì vẫn:
Hội ta có phong trào cầu
Lông phát triển mạnh, đồng đều thì chưa
Chỗ dày, chỗ lại lưa thưa
Chỗ thì lổn nhổn, chỗ chưa thấy gì
Chỗ thì nhu nhú tí ti
Cho nên cần phải tính gì đi thôi
Làm sao phát triển kịp thời
Cầu lông Hội ấy sẽ rồi tiến xa!
Đây chỉ là bài viết miêu tả một buổi Câu lạc bộ “Thơ Hài” họp, không bàn về thơ mà bàn về cầu lông. Thế nên nếu thấy Câu lạc bộ “Thơ Hài” chưa rục rịch gì thì xin mọi người đừng sốt ruột. Chỉ vài tháng nữa thôi:
Phong trào phát triển quả cầu
lông bay tung toé trên đầu như… sao!
Hãy chờ xem!
Jap Tiên Sinh (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Cái cô nàng bộ ngực đồ sộ ấy
Lái máy bay tất nhiên không cần bấm còi "bim bim", nhưng nếu lái thứ khác thì sao?
Một chiếc máy bay dân dụng đang đi vào một sân bay ở Toronto trong chặng cuối cùng.
Viên phi công bật hệ thống liên lạc và bắt đầu nói vào micro:
- Kính thưa quý khách! ây là cơ trưởng Johnson. Chúng ta đang hạ thấp dần độ cao xuống Toronto. Tôi muốn thay phi hành đoàn gửi lời cảm ơn đến quý khách đã bay cùng chúng tôi hôm nay, và tôi hy vọng quý khách sẽ thoải mái khi ở Toronto. Cảm ơn quý khách đã đến với hãng hàng không chuyên nghiệp của chúng tôi. Rất mong được gặp lại!
Rồi anh chàng mơ màng nhìn sang hai bên cửa. Tệ một nỗi, anh ta quên mất không tắt hệ thống liên lạc. Cả máy bay đều có thể nghe được cuộc nói chuyện trong khoang lái.
Phi công phụ nói với cơ trưởng:
- Này, cậu định sẽ làm gì ở Toronto thế?
- À, tớ mua sắm một ít hàng lậu.
- Ý tớ muốn hỏi tối nay kia.
- Tối nay à? Trước hết là tớ nhận phòng ở khách sạn và đi tè một phát, buồn... cứng cả người rồi!
Tất cả hành khách cười rầm, nhưng cơ trưởng đâu nghe thấy gì, tiếng anh chàng vẫn tiếp tục:
- Sau đó thì... tớ sẽ đưa cô tiếp viên mới đi ăn chiều, cậu biết đấy, cô tiếp viên mà có bộ ngực đồ sộ đi giày đỏ ấy.
- Cậu sẽ thế nào với cô ta?
- Tớ sẽ ăn tối và chuốc rượu cho cô ta, sau đó mang cô ta về phòng và ngủ với cô ta suốt đêm. Ha, ha...
Mọi người trên máy bay đều nhìn về phía cô tiếp viên giày đỏ.
Cô nàng tiếp viên mới này xấu hổ quá, cô chạy từ cuối máy bay lên để vào khoang lái tắt hệ thống liên lạc.
i được nửa đường, do vội vàng, lại sắp có "nước mắt ngắn nước mắt dài" nên cô bị vấp và ngã lăn dưới chân một anh chàng. Anh chàng nọ cúi xuống đỡ cô dậy và nói:
- Không cần phải chạy vội thế đâu, em gái. Hắn ta còn phải "tè một phát" trước đã mà!
Jap Tiên Sinh - Theo Bưu Điện Việt Nam
Em ơi, chim của chúng mình vẫn ngoan Anh nhớ em hơn bao giờ hết. Em về phép, rồi em lại đi, để lại trong lòng anh một nỗi nhớ khôn nguôi. Em vô cùng xa nhớ của anh! Anh nhớ em cồn cào, nhớ từng cơn, từng cơn. Những cơn nhớ nó xé lòng anh, đau hơn cả khi bị đau ruột thừa. Từ ngày em đi, anh vẫn khoẻ....