Ông chủ đột ngột trở về và cái kết không có hậu cho ‘trai bao’ hám t.iền
Bây giờ sau những gì xảy ra trong câu chuyện Kết đắng chát của ‘phi công trẻ’ chuyên săn tình quý bà cô đơn, cháu đã biết sai, biết ân hận là tốt rồi, hãy dũng cảm đối diện với sự thật để sớm vượt qua giai đoạn éo le, nhạy cảm này.
Ảnh minh hoạ: Internet
Bình tĩnh đi cháu, chuyện đâu còn có đó, đừng quá thất vọng, quá buồn phiền rồi làm điều dại dột là mang thêm tội với bản thân và bố mẹ đấy cháu nhé.
Bây giờ sau những gì xảy ra trong câu chuyện Kết đắng chát của ‘phi công trẻ’ chuyên săn tình quý bà cô đơn, cháu đã biết sai, biết ân hận là tốt rồi, hãy dũng cảm đối diện với sự thật để sớm vượt qua giai đoạn éo le, nhạy cảm này.
Video đang HOT
Theo ý kiến của bác, tạm thời cháu hãy trở về quê như yêu cầu của ông chủ nhằm tránh chuốc thêm rắc rối khi lẽ phải không thuộc về cháu.
Cháu cũng nên tâm sự thật mọi chuyện để bố mẹ và người thân ở quê được rõ, nhất định bố mẹ sẽ sẵn lòng tha thứ, bảo về an toàn cho cháu nếu không may câu chuyện có vấn đề gì chưa ổn thỏa giữa cháu và người đàn ông kia.
Về quê rồi trước mắt cháu hãy tham gia lao động cùng gia đình, qua công việc ở quê cháu sẽ tìm được sự bình yên, thanh thản cho tâm hồn mình. T.iền do lao động chân chính của mình kiếm được thì ở quê hay ở phố đều đáng trân trọng, đáng quý cả cháu ạ. Còn nếu cháu vẫn muốn lập nghiệp ở thành phố thì cháu cứ tự quyết miễn sao cháu rút được cho mình bài học kinh nghiệm cần sống thế nào để đừng ảnh hưởng đến gia đình là được cháu nhé.
Chia sẻ cùng cháu, mong cháu suy nghĩ và có quyết định đúng cho tương lai của mình. Chúc cháu thành công.
NGOC HÀ
Theo tienphong.vn
Tôi sẽ thôi cố chấp, thôi mộng mơ, sẽ tập đứng vững dẫu chỉ một mình
Người có thể cảm nhận đôi tay tôi mềm, nhưng liệu có cảm nhận được những chai sần trong tim tôi, có cảm nhận được hết những mắt tôi, có cảm nhận được tất cả những sóng gió trong im lặng của tôi, có cảm nhận được tôi đang sợ hãi và run rẩy trước cuộc đời đến như thế nào...
Tôi nhận ra bản thân mình quá cố chấp, cố chấp để chờ đợi nhận về bằng với những gì tôi đã cho đi trong tình yêu, nhưng tôi không thể ngờ tất cả sự cố chấp đó của tôi chưa từng và có lẽ cũng sẽ không bao giờ được đền đáp... Chỉ làm cho trái tim mỗi lúc mỗi đau hơn, chỉ làm cho những đêm tối hơn... Tôi cố chấp để được gì! Sự gào thét để nhận lại được gì! Sự im lặng để đổi lấy điều gì! Tất cả chỉ cộng lại bằng đúng những thương tổn trong lòng mình.
Tôi tự hỏi mình tại sao những vết thương sau lại luôn làm bản thân đau hơn vết thương trước?!
Người có thể cảm nhận đôi tay tôi mềm, nhưng liệu có cảm nhận được những chai sần trong tim tôi, có cảm nhận được hết những mắt tôi, có cảm nhận được tất cả những sóng gió trong im lặng của tôi, có cảm nhận được tôi đang sợ hãi và run rẩy trước cuộc đời đến như thế nào... Tôi không còn một kẻ mộng mơ thêm nữa... vì tôi nhận ra cuộc đời không có thời gian để hiểu và thương xót cho những thương tổn của mình.. Tôi tỏ ra tội nghiệp ích gì chứ, mơ mộng và chờ đợi điều gì chứ?!
Có những điều tôi cứ nghĩ mình giỏi cất giấu nó, giỏi giữ nó phẳng lặng như mặt hồ.. Nhưng tôi lại quá kém cỏi không thể ngăn những lúc vỡ oà.. Một mình tôi thu mình trong căn phòng, sự cô đơn đó mấy ai cảm nhận được ngoài bản thân tôi. Tôi nhận ra chẳng có ai buộc phải có trách nhiệm cho sự bình yên của bất kì ai; và nếu tôi có cuộn mình trong sợ hãi, trong nước mắt thì cũng chẳng có ai là người có lỗi... Có trách là trách chính tôi không tập cho mình những bước tự lập từ đầu, cứ cho rằng mình yếu đuổi và xứng đáng cho sự bảo vệ, cho sự ẩn mình dưới vòng tay che chở... Tôi, vẫn luôn nghĩ tôi giỏi giang lắm, bản lĩnh lắm; nhưng đến cuối cùng tôi nhìn thấy sự gục ngã nơi tôi,
Tôi tự hỏi rốt cuộc điều tôi cần là người tôi yêu hay chỉ cần một vòng tay luôn ở bên cạnh tôi... Tôi tự hỏi sao cuộc đời nghiệt ngã không thể cho tôi cả hai là một! Tôi hỏi cuộc đời, người làm cho những giấc ngủ của tôi chẳng thể tròn, cho mắt tôi sưng vào mỗi sáng thức giấc, người có ngon giấc?! Là tôi quá tệ với người nên người hà khắc với tôi hay người đang bỡn cợt tôi trước khi cho tô0i một kết cuộc của sự hạnh phúc?
Theo guu.vn
Đàn bà ly hôn: Phải trải qua mất mát mới thấu hiểu được an yên Khi số phận có vùi dập, kẻ dưng lạ có tổn thương thế nào, mình vẫn có thể tìm được một góc riêng trong đời mà an yên cười vui, đó đã là một thành công lớn nhất của đàn bà. Cần gì một người chồng để cậy dựa, cần gì miệng đời tung hô, khi bản thân ta đã có thể tự...