Ông Chấn vẫn hoảng sợ khi nhắc đến điều tra viên ép cung
Gặp người tù oan Nguyễn Thanh Chấn ngay sau khi hai cán bộ cố ý làm sai lệch hồ sơ bị bắt, ông Chân bao: “Tôi tin công lý sẽ khiến những người đẩy cả gia đình tôi vào cơn bĩ cực phải trả giá!”.
Liên quan đến vụ án oan rúng động của ông Nguyễn Thanh Chấn, ngày 9/5, VKSND Tối cao đã phê chuẩn quyết định khởi tố vụ án hình sự, khởi tố bị can, đồng thời ra lệnh bắt tạm giam đối với hai cán bộ trực tiếp thụ lý vụ án là Đặng Thế Vinh (Trưởng phòng 10, VKSND tỉnh Bắc Giang) và Trần Nhật Luật (Thượng tá, Phó trưởng Công an huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang). Hai người này bị cáo buộc về hành vi cố ý làm sai lệch hồ sơ trong vụ án của ông Chấn xảy ra hơn 10 năm trước.
Tại buổi tiếp xúc với PV báo Đơi sông va Phap luât ngay sau khi tiếp nhận thông tin, vợ chồng ông Chấn không tỏ ra quá bất ngờ khi cho biết, họ không có bất cứ lý do nào để tha thứ cho những con người này.
Hồi ức đắng cay
Căn nhà ngói lụp xụp của ông Nguyễn Thanh Chấn (SN 1961, ở thôn Me, Nghĩa Trung, Việt Yên, Bắc Giang) càng trở nên nóng nực hơn trong những ngày đầu hè oi bức. Đằng sau cánh cổng luôn cài kín, trên khoảng sân hẹp loang lổ rêu phong, ông Chấn đang đùm lại những bó lá khô. Ông mệt mỏi giải thích: “Gần đây vợ tôi sức khỏe yếu đi nhiều, cả ngày quanh quẩn chăm sóc cũng hết ngày. Tôi đang cố sử dụng mấy bài thuốc dân gian được người ta mách nhưng chưa thấy công hiệu lắm”.
Nguyễn Thanh Chấn đa rơi nhiêu nươc măt vi cuôc đơi lăm oan trai cua minh.
Đoạn, ông Chấn mời chúng tôi vào nhà, ngồi nghỉ trên bộ bàn ghế cũ kỹ kê sát cửa sổ. Ơ chiếc giường đơn rách nát cuối phòng, bà Chiến nhận ra những người quen nên cũng cố gượng dậy chào. Sau 10 năm tù đày oan sai, trí nhớ của ông cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, đôi lúc đang dở câu chuyện nhưng ông ngồi thần người như đang cố suy nghĩ về một điều gì đó.
Ông Chấn cùng vợ tiếp nhận thông tin về việc hai điều tra viên trong vụ án của ông là Đặng Thế Vinh (Trưởng phòng 10, VKSND tỉnh Bắc Giang) và Trần Nhật Luật (Thượng tá, Phó trưởng Công an huyện Việt Yên, tỉnh Bắc Giang) vừa bị khởi tố, bắt giữ một cách khá bình thản. Lý giải về điều này, ông Chấn cho hay: “Tôi vẫn luôn tin công lý sẽ được sáng tỏ và những người cố tình làm sai dẫn đến tôi bị tù oan, đẩy gia đình tôi rơi vào bĩ cực sẽ phải đền tội. Tuy nhiên, tôi vẫn mong chờ một ngày tất cả những người ép tôi nhận tội phải bị bắt, chứ không phải chỉ có hai người này”.
Theo lời ông Chấn, có nhiều hơn hai cán bộ đã đẩy ông vào con đường phải nhận tội oan. Ông nói: “Trực tiếp là điều tra viên Trần Nhật Luật, Nguyễn Hữu Tân, Ngô Đình Dung, Nguyễn Trung Thành, Đoàn Văn Biên và kiểm sát viên Đặng Thế Vinh… Họ thay nhau hỏi cung tôi cả ngày lẫn đêm. Lúc thì ông Tân cầm con dao đe dọa, rồi đến ông Luật cầm cái búa đòi đánh vào đầu tôi. Họ đọc rồi bắt tôi chép lại đơn tự thú. Riêng ông Vinh, lần nào gặp tôi ông cũng dọa nếu không ký nhận tội sẽ đánh cho đến chết”, ông Chấn bần thần nhớ lại.
Nhắc về điều tra viên Trần Nhật Luật, ông Chấn vẫn không giấu được khuôn mặt hoảng sợ. Trong ký ức của “người tù chung thân”, ông Luật là người to béo, tóc xoăn và luôn to tiếng mỗi khi giáp mặt. “Ngày tôi mới bị bắt tạm giam, cứ đêm đến là ông Luật gọi sang phòng lấy cung và bắt tôi vẽ dao. Lúc ấy chỉ có tôi và ông ấy trong một phòng, tôi không biết vẽ cây dao như thế nào cho đúng ý ông ấy nên lại bị đánh. Tôi đau đớn đến ngất đi nhưng ông ấy vẫn tiếp tục dọa nạt. Tôi vẫn nhớ như in có đêm ông ấy lấy túi sâm trong túi ra uống mà không cần nước cho lại sức để tiếp tục đánh đập và bắt tôi phải nhận tội giết người. Ông ấy cũng thường xuyên dọa tôi: “Mày không nhận tao đập cho mày một cái chết như con H. (tên nạn nhân trong vụ án -PV)”.
Video đang HOT
Theo lời ông Chấn, ngoài Trần Nhật Luật, điều tra viên Nguyễn Hữu Tân (đã chết – PV) cũng là người rất hay đánh ông “chết đi sống lại”. Với tâm lý “thôi cứ nhận tội đi cho đỡ bị đánh, ra tòa cãi sau” nên ông Chấn cuối cùng cũng ký vào đơn nhận tội.
“Sau khi đã có đơn tự thú và lời khai nhận tội, tôi lại trải qua quá trình… làm diễn viên. Họ bắt tôi phải tập như tập kịch, phải đọc thuộc lòng các lá đơn tự thú. Sau đó, họ lấy một thứ giả làm dao bắt tôi học đâm. Rồi họ cho một người làm giả cô H. (nạn nhân) để tôi tập bế lên đặt xuống và thực hiện việc gây án do họ sắp đặt. Phần vì đau đớn, phần thì hoảng sợ nên tôi đành phải răm rắp làm theo”, ông Chấn kể lại.
Cũng theo lời ông Chấn, sau khi ông đã khá “thuộc bài” và thành thạo các động tác, ông được yêu cầu thực nghiệm điều tra trong một căn nhà mượn tạm, diễn lại những cảnh đã tập để camera quay lại. Do chậm chạp và hay quên nên ông Chấn phải diễn đi, diễn lại rất nhiều lần…
Ông Chấn cho biết, hiện ông vẫn còn di chứng trên tay do bị các điều tra viên ép cung từ 10 năm trước.
“Nhìn thấy mặt kiêm sat viên Đặng Thế Vinh là tôi khóc”
Trong suốt câu chuyện, ông Nguyễn Thanh Chấn nhiều lần nhắc tới kiểm sát viên (KSV) Đặng Thế Vinh, đại diện VKS tỉnh Bắc Giang giữ quyền công tố tại phiên toà sơ thẩm ngày 26/3/2004. Ông Chấn vẫn nhớ rõ tại phiên tòa này, khi chủ tọa đọc tên thành phần của HĐXX và đại diện VKS tỉnh Bắc Giang, ông đã chỉ thẳng tay về phía ông Vinh và đề nghị được thay đổi. Theo lời ông, trước đó nhiều lần ông Vinh có hành động dọa nạt, bắt ông Chấn ký vào đơn nhận tội. Tuy nhiên, sau khi hội ý, chủ tọa phiên tòa đã bác lời đề nghị của ông Chấn.
“Ông Đặng Thế Vinh dáng người nhỏ, thấp, ít tuổi hơn tôi. Trước khi ra tòa thì ông ấy cũng trực tiếp gặp tôi nhiều lần. Ông ấy không trực tiếp đánh nhưng luôn miệng dọa nạt nếu tôi không nhận tội thì sẽ bị giết chết như chị H.. Tôi gặp ông Vinh nhiều lần lắm, có lần ngồi trong phòng suốt 3 giờ đồng hồ, lần nào ông ấy cũng bắt phải ký vào giấy nhận tội. Lúc ấy, tôi đành phải ký để mong ra tòa được kêu oan. Thế nên, khi vừa nghe chủ tọa phiên tòa đọc tên ông ấy và khi ngước mặt lên thấy ông ấy ngồi phía bên trên tôi đã bật khóc. Lúc ấy tôi nghĩ chết đến chín phần, phía sau thì nghe tiếng khóc của vợ và người nhà tôi…”, ông Chấn nghẹn ngào.
Với giọng nói thều thào, bà Nguyễn Thị Chiến, vợ ông Chấn tiếp lời: “Trước hôm ra tòa, ông Đặng Thế Vinh có gọi tôi lên phòng làm việc và bảo tôi viết vào giấy xin lỗi gia đình bị hại để cho chồng được giảm án. Tôi vẫn một mực đưa các chi tiết chứng minh chồng tôi không phải là hung thủ thì ông Vinh dọa: “Không nhận tội thì chồng bà vẫn phải chết”".
Cũng theo lời bà Chiến, Trần Nhật Luật chính là người đã liên tục đề nghị bà Chấn không khiếu kiện và chính ông này cũng nhiều lần gọi bà Chiến lên trên trụ sở công an để cho bà đọc những bằng chứng xác nhận chồng bà chính là thủ phạm. “Lúc ông Chấn chưa ra tòa, ông Luật có lần gọi tôi lên cho tôi đọc lá thư ông Chấn viết nhận tội. Có hôm thì lại là băng ghi âm ông Chấn nhận tội. Nhưng tôi không tin, tôi nghĩ rằng họ đã ép chồng tôi phải làm thế”, bà Chiến cay đắng nhớ lại.
Nói về việc này, ông Chấn nhấn mạnh: “Từ ngày tôi được thả tự do đến nay cũng chưa có một cán bộ nào liên quan đến vụ án đến thăm hỏi. Quan điểm của tôi ngay từ đầu là sẽ theo kiện đến cùng để kẻ xấu phải chịu tội. Có chết, tôi cũng không xin giảm nhẹ tội cho họ. Phải để cho chịu sự trừng phạt của pháp luật để họ hiểu được nỗi nhục nhã, ê chề của một con người bị họ đẩy vào cảnh tù oan”.
Sẽ tiếp tục khiếu kiện nếu bồi thường không thỏa đáng Nói về khoản tiền yêu cầu bồi thường cho 10 năm ngồi tù oan của mình, ông Chấn cho biết, gia đình ông đã ủy quyền cho người em cọc chèo Thân Ngọc Hoạt và nhờ tư vấn của luật sư. “Hiện tại, gia đình tôi chưa nghĩ được đâu là con số chính xác. Nếu mức bồi thường quá thấp, chúng tôi sẽ khiếu kiện. Các anh đều biết là chúng tôi đã khổ sở thế nào sau khi tôi bị kết án oan. Gia đình tan nát, vợ tôi thì ốm đau triền miên. Có những thứ tiền cũng không mua được…”.
Theo Khampha
Nghịch tử 17 tuổi trút đòn thù lên cha và bi kịch của một gia đình tan nát vì rượu
Chồng nghiện rượu, thường xuyên đánh đập vợ con. Con trai tập tành nhậu nhẹt, đuổi đánh cha đến chết.
Bị cáo L.A.T lặng lẽ ngồi chờ HĐXX nghị án
Bi kịch của một gia đình bắt đầu và kết thúc bởi những giọt nồng cay như thế
Phòng xử A của Tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TP HCM một ngày tháng 7/2013. Trong chiếc áo nhăn nhúm, bị cáo L.A.T (SN 1995, ngụ tỉnh Vĩnh Long) ngồi sau vành móng ngựa, gương mặt non trẻ lạnh tanh, không chút cảm xúc.
Nghịch tử tuổi 17
HĐXX vào làm việc. T. cúi đầu, đôi tay đan vào nhau vặn vẹo không ngừng khi vị chủ tọa đọc lại bản án sơ thẩm.
Trưa 11-2, T. thấy cha là ông L.V.L (SN 1966) say rượu nằm ngủ nên lấy chiếc xe máy của gia đình đi chơi. Thức dậy, ông L. kêu em trai của T. đi tìm, lấy xe về. Chỉ có thế nhưng 2 cha con cùng lớn tiếng mắng chửi nhau, T. rượt đánh rồi dùng dao đâm chết cha ruột dù được mọi người can ngăn.
Vị chủ tọa bắt đầu phần xét hỏi: "Ông L. có quan hệ gì với bị cáo?". "Là cha" - gương mặt bất cần đời, T. trả lời cộc lốc. " Có phải bị cáo giết ông L. không?" - vị chủ tọa nghiêm khắc hỏi tiếp. T. đáp: "Phải". "Nguyên nhân gì khiến bị cáo giết ông L.?". "Do bị cáo uống rượu". "Trước đó, cả 2 có mâu thuẫn gì với nhau không?". "Có. Ổng đập mẹ". Những câu hỏi sau đó về tình tiết vụ án, T. đều dửng dưng khai nhận sự việc.
"Dù gì thì ông L. cũng là cha của bị cáo, tại sao bị cáo có thể nhẫn tâm sử dụng hết hung khí này đến hung khí khác, mặc kệ sự can ngăn của mọi người, tước đoạt sinh mạng người đã sinh ra mình?" - chủ tọa hỏi. Im lặng hồi lâu, T. trả lời: "Do cha nói: Nếu mày không phải là con tao, tao đã giết mày rồi...".
Nơi hàng ghế dự khán có tiếng thổn thức của mẹ và chị sau câu trả lời của T. Không khí phòng xử thoáng chốc trở nên ngột ngạt. Nén tiếng thở dài, vị chủ tọa phân tích: "Nói câu đó chứng tỏ cha bị cáo rất thương bị cáo. Dù tức giận, ông cũng chỉ nói được bấy nhiêu đó rồi bỏ chạy. Sao bị cáo lại nông nổi như vậy?".
Người chồng vũ phu
Được mời lên, chị của T. nghẹn ngào kể về bi kịch của gia đình. "Ngày nào cha cũng nhậu hết, 2h sáng đã nhậu. Nhậu say, cha đánh mẹ, đánh tôi và các em...".
Theo lời cô gái, nghiện rượu, ông L. bỏ ruộng đồng héo khô, tài sản trong nhà lần lượt bán đi. Hễ không có tiền uống rượu hay mỗi lúc nhậu say, ông lại lôi vợ ra đánh đập dã man, thậm chí kể cả khi bà đang mang thai. Con gái đầu của ông từng bị cha đánh ngất xỉu rồi bỏ giữa đồng ruộng khi chỉ mới 12 tuổi.
Bản thân T. không chỉ thường xuyên hứng chịu đòn roi. Không ít lần T. bị cha dùng dây xích trói lại, đem bỏ vào lu nước đầy... Tình thương thiếu thốn, trong đầu chỉ được lưu giữ những hình ảnh bị cha đối xử tàn bạo khiến càng lớn, T. càng trở nên ngang ngạnh, hỗn hào với cha. Hễ rượu vào, cha con lại chửi nhau.
Nước mắt ngắn dài, mẹ T. nức nở: "Để gồng gánh kinh tế gia đình, cách đây 6 năm, tôi lên TP HCM giúp việc nhà. Tôi chịu khổ cực để có tiền gửi về cho các con ăn học nhưng tụi nhỏ phải bỏ giữa chừng vì không chịu nổi đòn roi của cha, lâu lâu lại bỏ trốn lên thành phố tìm mẹ...".
Lấy vạt áo lau vội nước mắt đắng cay, bà quay lại nhìn con trai đang ngồi phía sau vành móng ngựa rồi kể tiếp: "Thằng T. mê rượu cũng tại cha nó. T. mới học lớp 8, cha nó đã bắt ra uống rượu với bạn bè ông ấy. Nó không chịu, ông ấy lại đánh thừa sống thiếu chết, riết rồi thành ra như vậy... Vụ này, con có lỗi của con, cha có lỗi của cha. Tôi khẩn cầu quý tòa cho con tôi được về sớm mấy năm để làm lại cuộc đời...".
Nói đến đó, bà rũ xuống. Nỗi đau con giết chồng đã rút cạn sinh lực của người đàn bà vốn đã khổ một đời vì có chồng con nghiện rượu.
Bác kháng cáo HĐXX nhận định T. đã thực hiện hành vi phạm tội với quyết tâm cao, cố tình thực hiện tội phạm đến cùng, thể hiện tính côn đồ hung hãn, xem thường pháp luật và đạo lý. Lẽ ra, đối với hành vi của bị cáo, cần áp dụng mức hình phạt cao nhất. Tuy nhiên, T. chưa có tiền án, tiền sự, phạm tội khi mới hơn 17 tuổi, đại diện hợp pháp của người bị hại có đơn xin giảm án... Tại phiên tòa phúc thẩm không có tình tiết giảm nhẹ mới, HĐXX không chấp nhận kháng cáo của bị cáo, giữ nguyên mức án 17 năm tù về tội "Giết người".
Theo Xahoi
Xóm nghèo căm phẫn gã con 'làm bậy' cả với mẹ đẻ "Ấy vậy mà không ngờ ông ấy lại dám làm cái chuyện ghê rợn ấy với chính mẹ ruột của mình. Khi phát hiện sự việc, tôi ngỡ ngàng đến đầu óc quay cuồng". Ngôi nhà lụp xụp trong bụi cây, nơi diễn ra tội ác kinh hoàng như lời cảnh báo về hậu họa của rượu chè và thất học. Công an...