Ông Ba: “Có ai nỡ so sánh những nỗi đau”
Ông Ba: “Nghĩa gây cho gia đình tôi sự mất mát quá lớn”
Khi chủ tọa phiên tòa phúc thẩm tuyên y án t.ử h.ình với Nguyễn Đức Nghĩa, nhiều tiếng vỗ tay đã vang lên trong phòng xử án. Nhiều người cho rằng, hầu hết đó là tiếng vỗ tay của gia đình nạn nhân. Nhưng tâm sự cùng PV, ông Nguyễn Văn Ba, cha nạn nhân Phương Linh khẳng định là không phải. Ngược lại, gia đình ông không hề thấy thanh thản dù Nghĩa bị tuyên y án t.ử h.ình.
“Tôi và gia đình vẫn không thấy thanh thản”
Vụ án “ x.ác c.hết không đầu” đã đi đến hồi kết với việc tòa phúc thẩm tuyên y án t.ử h.ình đối với Nguyễn Đức Nghĩa về tội “g.iết n.gười cướp của”. Tuy nhiên, vụ án đã để lại cái kết đau lòng cho cả hai phía gia đình nạn nhân và h.ung t.hủ.
Chúng tôi tới thăm gia đình ông Ba sau phiên tòa phúc thẩm. 9 giờ sáng, có mặt ở nhà ông nhưng phải đợi 30 phút mới gặp được ông bởi ông còn phải đưa cậu con trai đi học cách nhà cả chục cây số. Ngôi nhà im ắng, lạnh lẽo, dù ngoài trời đang nắng.
“Giờ Linh mất rồi, vợ chồng tôi chỉ còn lại Hoàng (em Linh – PV), nên tôi dành nhiều tâm sức chăm sóc hơn. Em nó đang học năm cuối trường Việt Đức. Từ ngày Linh mất, nó suy sụp tinh thần, buồn lắm, ngày nào tôi cũng đưa đi học rồi lại đón về. Để em nó đạp xe đi học, tôi không yên tâm, dù ngay bản thân tôi khi đi đường cũng thấy ghê”, ông Ba tâm sự.
Ông Ba đưa chúng tôi thăm căn phòng của Linh. Căn phòng khá rộng rãi và rất ngăn nắp. “Con gái tôi rất cẩn thận, gọn gàng. Những thứ trong phòng, trước khi nó “đi” thế nào thì giờ vẫn nguyên như vậy” – ông buồn bã.
Lên tầng thượng, đ.ập vào mắt chúng tôi là di ảnh của Linh trên ban thờ với dải khăn đen và cặp mắt buồn. Phòng dưới, vợ ông Ba đang nằm bệt trên giường.
“Vợ tôi ốm mấy tháng nay rồi. Tài sản quý giá nhất của vợ chồng tôi chính là con cái. Vậy mà Nghĩa đã cướp đi tính mạng con gái tôi. Giờ gia đình tôi sống mà xơ xác như cành củi khô”.
Nói về bản án mà Tòa phúc thẩm tuyên với h.ung t.hủ g.iết hại con gái mình, ông Ba cũng như gia đình không cảm thấy lòng thanh thản. “Trong phiên tòa phúc thẩm ngày 11/11 vừa rồi, dù Tòa đã tuyên giữ nguyên bản án mà cấp sơ thẩm tuyên (t.ử h.ình), tôi cũng như mọi người trong gia đình đều không thực sự thanh thản. Cái c.hết của Linh sẽ mãi ám ảnh gia đình tôi. Thực ra, đã là con người, không ai muốn cho ai phải c.hết hay phải đau khổ. Nhưng Nghĩa đã đem lại cho gia đình tôi sự mất mát quá lớn…”.
Video đang HOT
Ông Hùng (phải, bố Nguyễn Đức Nghĩa) xin lỗi và chia buồn với ông Ba về tội lỗi mà Nghĩa gây ra
“Dù có thế nào, tôi vẫn không thêm bớt ý kiến của mình. Và việc bảo tôi viết đơn xin giảm án cho Nghĩa là không bao giờ có. Chỉ vì vài đồng bạc mà nó làm như vậy. Thử hỏi, khi nó xuống tay h.ạ s.át con tôi, sao nó không nghĩ để cho con tôi được sống? Nghĩa gây tội ác thì phải chịu tội”!
Không thể so sánh giữa những nỗi đau
Về ý kiến dư luận cho rằng tiếng vỗ tay vang lên khi chủ tọa phiên tòa phúc thẩm tuyên y án với h.ung t.hủ là từ phía người nhà bị hại, ông Ba khẳng định, những người đó không phải người nhà ông. Bởi gia đình ông hôm đó chỉ có 5 người tới dự phiên tòa, còn mọi người đều làm cơ quan nhà nước nên không nghỉ việc để tới dự phiên tòa được.
Dù rất muốn, nhưng bà Chuân cũng không thể chạm tay con tại phiên tòa phúc thẩm. Có lẽ, lúc này Nghĩa mới thấm thía được nỗi đau mà mình đã mang đến cho nhiều người
“Tội ác của Nghĩa đã mang nỗi đau tới cho cả chính gia đình Nghĩa, cho cả xã hội này. Gia đình tôi thì suy sụp hoàn toàn. Ông Hùng (cha Nghĩa – PV) cũng chỉ vì muốn cứu con mà lo nghĩ, chẳng may gặp tai nạn rồi ra đi để bà Chuân một mình. Nhưng… trong cuộc đời này, có ai nỡ so sánh giữa những nỗi đau”?
Ông Ba cho biết cũng từng khuyên vợ chồng ông Hùng, bà Chuân rằng hãy suy nghĩ cho kỹ, vì trường hợp của Nghĩa sẽ không thể thoát tội c.hết, ông bà nên giữ gìn sức khỏe.
“Nghĩ cho cùng, bà Chuân thật khổ vì liền lúc bà phải mất đi hai người quan trọng nhất của cuộc đời mình. Nhưng, nếu tha tội c.hết cho Nghĩa thì luật pháp còn lại gì? Không thể vì ông Hùng không may gặp tai nạn giao thông c.hết mà tha cho Nghĩa. Bà Chuân còn con gái ở Hà Nội, theo tôi thì giờ bà ấy nên ở cùng con gái, để mẹ con có nhau, động viên an ủi và lấy đó là niềm vui để sống”.
“Tôi cũng chỉ mong mình sớm ổn định tinh thần và sức khỏe, để xuống nhà bà Chuân xin được thắp nén nhang cho ông Hùng. Còn bây giờ, cả gia đình tôi và bên nhà bà Chuân cũng chỉ biết cố gắng mà thôi”…
Theo VTC
Nghĩ về tiếng vỗ tay trong phiên xử Nghĩa
Sau khi phiên tòa phúc thẩm tuyên phạt Nguyễn Đức Nghĩa án t.ử h.ình, cả hội trường một loạt tiếng vỗ tay vang lên. Nghĩa ngoái đầu nhìn lại. Mẹ Nghĩa khóc nấc rồi gần như ngất xỉu. Ông Ba và nhiều người hài lòng nhưng cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì. Nhưng những tràng vỗ tay vô tình kia lại "bóc" ra một "bộ mặt" khác về giá trị giữa con người với con người, giá trị yêu thương, giá trị hòa bình, giá trị chia sẻ...
Tội ác và trừng phạt
Khi xem xong đoạn video clip ghi lại cảnh Tòa phúc thẩm tuyên án Nguyễn Đức Nghĩa, nhiều độc giả đã thể hiện những tâm trạng không hài lòng khi những tiếng vỗ tay vang lên được dành cho một con người sắp bị đem ra xử b.ắn và như "xát thêm muối" vào lòng những người đang sống. Chúng tôi đã cuộc phỏng vấn với Thạc sĩ tâm lý Phạm Mạnh Hà, Phó GĐ Trung tâm hỗ trợ tư vấn tâm lý, Giảng viên ĐH KHXH&NV Hà Nội về vấn đề trên.
Lý giải về "hiện tượng" này ông Hà cho rằng, việc có tiếng vỗ tay sau khi tuyên án t.ử h.ình đối với Nguyễn Đức Nghĩa có rất nhiều những lý do khác nhau. Trong đó có những lý do rất là bình thường về cảm xúc của những người đến dự phiên tòa. Ở đây được thể hiện là sự hài lòng cũng như đồng tình với bản án của tòa. Những người dự họ cảm thấy vui vì công lý đã được thực thi và cái mong muốn của họ đã được thỏa mãn.
Bài liên quan: Nghĩ về tiếng vỗ tay trong phiên xử Nguyễn Đức Nghĩa
Chùm ảnh phiên phúc thẩm Nguyễn Đức Nghĩa
Video toàn cảnh phiên xử Nguyễn Đức Nghĩa
Nếu đó là những tiếng vỗ tay từ phía gia đình nhà ông Ba thì tôi nghĩ mình cũng không thể trách họ được. Rõ ràng về tâm lý, họ đang rất lo sợ một điều rằng tội ác có thể sẽ không phải trả giá so với những mất mát mà gia đình họ đã phải gánh chịu. Vì trong thời gian gần đây có rất nhiều điều có lợi cho Nghĩa như thông tin bố Nghĩa mất và báo chí cũng có sự mềm mại hơn khi đ.ánh giá cũng như nhận xét về cá nhân Nghĩa. Do vậy, về phía cá nhân và gia đình thì đó là điều mà họ không mong muốn. Tội ác thì phải bị trừng trị, nên cảm xúc này cũng hết sức bình thường.
Ai cũng khát khao sống
Khi những tiếng vỗ tay vang lên, Nghĩa đã ngoái lại nhìn. Hành động này của Nghĩa cũng là một phản ứng hết sức bình thường. Ai cũng khát khao sự sống, thế nhưng sự sống của mình bị một nhóm người khác, bị một con người khác đẩy đến tột cùng thì rõ ràng trong đầu của Nghĩa đó không còn là một sự tạ tội nữa mà trở thành sự căm hờn những người đã đẩy Nghĩa vào chỗ c.hết cho dù hành động mà Nghĩa gây ra là đáng bị trả giá.
Kết luận của phiên tòa có thể là chính xác, nhưng cả hai bên bị và bên nguyên đều mất mát cả. Nhiều độc giả cho rằng những tiếng vỗ tay đó không chỉ là một sự trừng phạt về thể chất đối với Nghĩa nữa mà còn là một sự trừng phạt quá lớn về tinh thần của những người còn sống, đó là mẹ Nghĩa.
Tiến sĩ Phạm Mạnh Hà
Nhưng ở đây những người dự phiên tòa họ cũng không nghĩ sẽ đến mức đó. Họ cũng chỉ mong có một điều rằng Nghĩa phải bị trừng phạt thôi. Còn mẹ của Nghĩa là một người phụ nữ vô tội và đáng thương, bởi nỗi đau của bà khi mất chồng và giờ mất con nữa cũng rất lớn rồi. Nhưng mà vô tình thôi, điều này làm cho nỗi đau của cả hai gia đình càng ngày càng đau hơn.
Tôi tin rằng bên gia đình của ông Ba cũng chẳng vui vẻ hơn được đâu. Rõ ràng làm như vậy cũng không hẳn là sống một cách bình yên. Dân tộc ta có một điều rất hay đó là lấy cái ân để mà trả oán, đó mới là điều đáng sống.
Ở đây chính là cách làm sao để ứng xử có văn hóa thôi. Mà về văn hóa thì cách ứng xử như vậy của người dân qua những tiếng vỗ tay thể hiện sự ích kỷ rất cao khi được vui trên một nỗi đau của những con người khác. Điều này không nên và chúng ta phải tránh. Tất nhiên là chúng ta có nhiều cách để mừng vui và để thể hiện thái độ của mình. Nhưng hãy tránh để làm tổn thương người khác. Trong cuộc sống thì hãy cố gắng làm sao thể hiện cái cảm xúc đúng lúc đúng chỗ.
Riêng với cá nhân tôi, đã là con người với nhau thì mình không nên hành xử như vậy. Ví dụ khi đi ngoài đường, thấy hai người đ.ánh n.hau, chúng ta ở giữa mà chúng ta sung sướng hay vỗ tay thì không bao giờ chúng ta nên làm điều đó và chúng ta hãy nhìn rằng liệu điều đó sẽ dẫn đến đâu, nó có làm tốt hơn cái cuộc sống này hay không. Và ở đây, khi Nghĩa c.hết đi thì trong xã hội có tội ác nữa hay không? Đây không phải là cái điều đáng để ăn mừng hay vui vẻ gì cả. Tất nhiên là mọi người đều có quyền đồng tình với bản án, họ có quyền làm điều đó, nhưng hãy làm bằng cách để làm sao mà nó đừng làm tăng thêm nỗi đau của người khác mà họ đã đau lắm rồi.
Nếu để có một cách hành xử chuẩn mực nhất thì chỉ cần một sự yên lặng đã là điều tốt nhất. Vì tất cả những điều họ mong muốn đã được định đoạt rồi. Họ cũng đã có thể thở phào sau khi tòa tuyên án. Nỗi đau hãy đươc xóa bỏ đi và hãy được chấm dứt.
Đ.ánh giá chung nhất về hiện tượng này chúng ta có thể thấy rõ, lối sống ứng xử của chúng ta thiên về tính cá nhân cao quá và quên đi một ý nghĩa nhân văn của cộng đồng, xã hội. Tiếng vỗ tay có thể là rất vô tình, mà đã là vô tình thì không được trách, nhưng con người từ đó sẽ trở nên ích kỷ và cá nhân hơn. Mình chỉ thấy rằng khi lợi ích của mình bị xâm phạm thì mình phải đòi bằng được cho dù nó bằng một cái giá gì và như vậy thì chắc chắn không nên.
Ở trên thế giới, người ta dạy con người có 9 cái giá trị: giá trị yêu thương, giá trị hòa bình, giá trị chia sẻ...những giá trị ấy nó quy định hành vi của một con người có văn hóa. Nhưng nhiều người dân dường như đã không được học những điều ấy...
Theo VTC
Sức hút từ phiên xử Nguyễn Đức Nghĩa Nguyễn Đức Nghĩa tại tòa Phiên tòa phúc thẩm Nguyễn Đức Nghĩa sáng 11/11 đã khiến hàng trăm người dân bỏ cả việc đến để "nhìn tận mặt Nghĩa". Hàng trăm người dân đã có mặt tại Tòa phúc thẩm (TANDTC tại Hà Nội) mong được chứng kiến phiên xử Nguyễn Đức Nghĩa diễn ra. Những người phụ nữ thu mua phế liệu...