Ơn mẹ chồng, tôi chẳng có bao giờ dám quên
Ăn xong bữa trưa, bà lại vội vàng về vì ở quê có quá nhiều việc cần. Đưa mẹ ra bến, nhìn dáng đi của mẹ, lòng tôi quặn lại. Dù thế nào, cũng có quá nhiều may mắn đến với tôi. Đặc biệt là may mắn khi có được mẹ chồng thương tôi như con đẻ.
Vợ chồng tôi lấy nhau không được sự đồng ý của nhà chồng. Bố mẹ chồng tôi chẳng phải là người kỹ tính nhưng bất cập nhất mà họ phản đối đó là quê tôi quá xa. Nhà chồng sợ sau này ốm đau sinh đẻ, nội ngoại không gần nhau, ít người chăm sóc sẽ vất vả cho vợ chồng tôi. Rồi ba chốn bốn nơi, ngày tết ngày nghỉ, vợ chồng đi qua đi lại giữa hai bên nội ngoại cũng rất bất tiện.
Nhưng rồi với sự quyết tâm của chúng tôi, bố mẹ chồng đành ưng thuận. Trước ngày lấy chồng, tôi nghĩ nhà chồng buộc phải chấp thuận nên sẽ làm khó cho tôi. Nhưng không, bố mẹ chồng đối xử với tôi tốt hơn rất nhiều so với ngày còn yêu. Mẹ bảo: Bố mẹ mong muốn điều tốt nhất cho các con. Nhưng các con đã yêu nhau và thật sự muốn đến với nhau thì mẹ coi con như con cái trong nhà. Tính mẹ, ở lâu con sẽ hiểu. Mẹ chỉ mong cho các con luôn thương yêu, anh chị em trong nhà đoàn kết là mẹ mừng rồi.
Sau khi cưới 5 năm, chúng tôi vẫn chưa có con. Hai vợ chồng tôi rất mong mỏi, bởi nhà anh là trưởng tộc, mà chỉ mỗi anh là con trai. Mỗi lần bà gọi điện hỏi thăm, tôi chỉ ngại bà sẽ hỏi vấn đề này. Nhưng chưa một lần bà chủ động nói đến. Bà vẫn chỉ hỏi về việc ăn uống, sức khỏe của cả hai vợ chồng. Ngày nghỉ, có dịp về quê, cô hàng xóm đùa “Hai vợ chồng đã sắp cho bà ra thủ đô chăm cháu chưa”, tôi chưa biết nói gì thì bà đỡ lời “Tôi còn trẻ, ít năm nữa chúng nó đẻ tôi cũng thừa sức chăm được. Vội gì. Tuổi trẻ bây giờ là phải xây dựng vững sự nghiệp đã”. Tôi chủ động nói với mẹ chồng vấn đề của chúng tôi. Rằng không phải chúng tôi kế hoạch, mà chúng tôi rất muốn có con, nhưng mãi mà chưa thấy có. Mẹ thoáng buồn, rồi bảo: “Con cái, lộc trời cho ấy mà. Ông trời cho khi nào được khi ấy. Đừng nóng lòng con ạ.”
Nhưng không nóng lòng không được khi đã đi khám hết mọi nơi, uống rất nhiều loại thuốc mà chúng tôi vẫn chưa thể có con. Tôi bàn với chồng có lẽ chúng tôi nên dừng lại. Cuộc sống vợ chồng thật tẻ nhạt khi không có tiếng nói cười của con trẻ. Chồng tôi bàn đến phương án nhận con nuôi nhưng tôi không đồng ý. Bởi tương lai của cả dòng họ anh nữa, tôi không thể ích kỷ giữ anh cho mình được. Có lúc, tôi thấy mình quá bất lực. Trách nhiệm của anh lớn quá mà tôi không thể thực hiện cùng anh.
Tôi dần trốn tránh không dám về nhà chồng. Tôi lãng tránh cả tình cảm của anh, chỉ mong anh thiếu thốn mà tìm một người khác. Tôi khuyên anh nên có một người vợ có thể sinh con cho anh. Những đêm hai vợ chồng ôm nhau khóc, tôi thấy xót xa cho số phận của mình.
Video đang HOT
Khi tôi biết được dù có nói thế nào anh cũng không chấp nhận phương án tôi đưa ra, tôi gọi điện cho mẹ, nói hết nỗi niềm và nhờ bà khuyên bảo. Bà tắt máy ngay lập tức. Mấy tiếng sau, tôi thấy bà đứng trước cửa nhà, phờ phạc sau mấy tiếng say xe. Chồng tôi chưa biết tại sao mẹ lại lên đột ngột không báo trước thì bà đã lớn tiếng: “Có phải con đã nản lòng nên làm khổ vợ không? Tại sao con làm vậy. Một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng. Quyết tâm đến với nhau thì phải cùng nhau san sẻ hết mọi khó khăn con ạ. Đừng ăn ở vậy mà ông trời bắt tội”.
Tôi vội giải thích cho mẹ, mọi ý nguyện đều từ tôi. Mẹ im lặng, nước mắt chảy dài, bà nói: “Mẹ đã dặn con bao lần rồi, cứ từ từ con ạ. Ăn ở có phúc, trời sẽ thương thôi. Nếu không có đi chăng nữa, thì cũng đành chấp nhận. Dòng giống nhà mình không có ai lấy vợ hai vợ ba cả, hai đứa nên nhớ vậy”
Ăn xong bữa trưa, bà lại vội vàng về vì ở quê có quá nhiều việc cần. Đưa mẹ ra bến, nhìn dáng đi của mẹ, lòng tôi quặn lại. Dù thế nào, cũng có quá nhiều may mắn đến với tôi. Đặc biệt là may mắn khi có được mẹ chồng thương tôi như con đẻ.
Sự chờ đợi của chồng, niềm hy vọng của mẹ dường như được ông trời đền đáp. Tôi chậm tháng được 10 ngày. Không dám thắp lên hy vọng cho ai, nên tôi lẳng lặng một mình mua que thử. Hạnh phúc đến thật bất ngờ, tôi không tin nổi vào mắt mình khi thấy mình đã thai. Tôi gọi điện cho chồng rồi thu xếp về quê. Tôi muốn nói trực tiếp tin vui này cho mẹ- người mẹ thứ hai của tôi, người mà tôi sẽ mang ơn suốt cả cuộc đời.
Theo Nguoiduatin
Cầu xin người tình hãy cướp lấy chồng tôi
Bao năm qua tôi chỉ mang ơn chồng chứ không hề yêu. Giờ anh ngoại tình, tôi muốn anh yêu người đó và ly hôn với tôi.
Chắc chắn rằng những ai nghe tôi nói câu này đều nghĩ rằng tôi không được bình thường. Đúng, tôi không bình thường, bởi chẳng có người đàn bà bình thường nào lại khao khát chồng mình đi cặp bồ, chồng mình chấp nhận ly hôn để đến với cô nhân tình. Nhưng đó thực sự là những gì mà tôi đang mong đợi. Tôi mong anh ấy hạnh phúc bên người đàn bà ấy, người đàn bà yêu anh thật lòng... không giống như tôi - một người vợ sống bên chồng mà nhớ nhung tình cũ.
Cuộc hôn nhân của tôi với chồng là một sự sắp đặt hoàn hảo của người thân và tình yêu nồng cháy mà anh dành cho tôi. Nhưng từ phía tôi, ngoại trừ sự biết ơn, cảm động về tình cảm anh dành cho mình thì tôi không có một chút tình yêu nào dành cho anh cả.
Chồng tôi hơn tôi 9 tuổi. Giai đoạn tôi còn là sinh viên, gia đình tôi gặp nhiều khó khăn nhất do bố tôi làm ăn thất bát. Thời điểm đó, vì đem lòng yêu tôi mà anh đã tận tình giúp đỡ bố mẹ tôi, không quản ngại điều gì, cũng không tính toán hơn thiệt dù tôi chưa từng nhận lời yêu anh. Sự chân thành của anh khiến ai cũng phải cảm động và tôi cũng vậy. Nhưng cảm động không có nghĩa là yêu.
Lúc đó tôi yêu một cậu bạn cùng lớp. Vì chỉ bằng tuổi tôi nên so với người chồng của tôi thì anh ấy không thể nào giúp đỡ gia đình tôi như người kia đã làm. Sau khi tôi ra trường, bố mẹ tôi ép tôi phải lấy anh bởi vì anh là ân nhân với gia đình tôi. Còn người mà tôi yêu lúc đó thậm chí còn chưa có công việc để nuôi sống mình chứ đừng nói là làm chỗ dựa cho tôi.
Bao năm rồi trong lòng tôi vẫn chỉ yêu người xưa cũ mà không hề yêu chồng (Ảnh minh họa)
Tôi đã đau khổ rất nhiều nhưng rồi tôi nghe theo lời cha mẹ vì tôi cũng sợ thời đại này làm sao có thể sống cảnh "một mái nhà tranh hai trái tim vàng". Người tôi yêu cũng không trách tôi bởi vì anh ấy biết anh ấy không thể lo cho tôi được như người kia nên chấp nhận buông tay để tôi tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Tính đến giờ tôi đã lấy chồng được 10 năm nhưng mới chỉ có một đứa con. Sở dĩ tôi không muốn sinh thêm cháu thứ hai vì càng sống tôi càng nhận ra mình làm khổ chồng quá nhiều. Tôi không yêu anh dù anh quá tốt. Anh càng ra sức chăm lo, yêu thương tôi thì tôi lại càng cảm thấy tiếc nuối năm tháng cũ tôi đã không mạnh mẽ bảo vệ tình yêu của mình. Cái cảm giác sống bên một người tốt nhưng mình lại không thể yêu họ khiến tôi bức bối vô cùng.
Và rồi tôi phát hiện chồng mình có bồ. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi có thể ghen tuông lồng lộn lên thì có lẽ tôi sẽ quyết tâm quên bằng được người cũ để bảo vệ hạnh phúc gia đình mình. Nhưng không, ngay cả khi tôi biết anh đang qua lại với một người phụ nữ góa chồng tôi cũng không mảy may tức tối. Thậm chí tôi còn nghĩ đó là một sự an ủi với anh khi anh tìm được một người yêu anh đến như vậy. Bằng không thì anh quá thiệt thòi khi bao năm qua lấy tôi mà không hề được yêu thương thực sự.
Khi tôi nhận ra mình không thể nào yêu chồng ngay cả thời điểm tôi có thể bị mất anh đi chăng nữa thì tôi mới việc cố sống cùng anh là một sự tàn nhẫn với cả hai. Tôi gặp lại người cũ của mình. Anh ấy và vợ đã ly hôn được hơn 3 năm rồi và giờ anh đang sống một mình. Chúng tôi yêu nhau, muốn sống bên nhau như vợ chồng, điều mà lẽ ra cách đây chục năm chúng tôi phải cố gắng làm cho bằng được.
Tôi mong chồng hạnh phúc bên người tình và ly hôn với tôi (Ảnh minh họa)
Điều duy nhất khiến tôi chưa muốn ly hôn chính là vì tôi muốn chồng tôi là người chủ động làm việc đó. Tôi ao ước anh yêu người phụ nữ kia thật lòng và quay về đòi ly hôn với tôi. Như vậy anh sẽ bớt tổn thương hơn là việc sau bao năm tận tụy vì tôi mà bây giờ chính tôi lại là người đòi ly hôntrước. Tôi không yêu anh nhưng tôi mắc nợ anh quá nhiều. Lương tâm làm người không cho phép tôi khiến anh bị tổn thương.
Tôi biết chồng tôi chỉ ngoại tình vì anh ấy buồn chán chứ lòng anh ấy còn yêu tôi lắm. Tôi đã cân nhắc rất nhiều và nghĩ về chuyện có nên đi gặp người tình của chồng và nhờ cô ấy giúp đỡ để anh quyết tâm bỏ vợ hay không? Nếu mọi thứ diễn ra như vậy thì cả 4 người chúng tôi đều có cơ hội được sống bên người mình yêu thực sự. Tôi có nên tìm gặp người tình của chồng và đưa ra lời đề nghị đó hay không?
Theo Khampha