Ơn mẹ
Khi thưa cùng cha mẹ chuyện muốn kết hôn, vợ chồng tôi gặp phải sự phản đối gay gắt từ gia đình đôi bên. Tất cả cũng chỉ bởi chúng tôi vướng vào t.uổi “tứ hành xung”.
ảnh minh họa
Ban đầu, mẹ anh là người phản ứng mạnh mẽ nhất. Lý do của mẹ là không muốn con trai long đong lận đận. Chúng tôi phải kiên trì hơn một năm, thuyết phục mọi người bằng tình yêu chân thành của hai đứa. Có lẽ điều đó cộng với sự chăm chỉ của tôi đã khiến mẹ thay đổi thái độ.
Từ một người lạnh nhạt, hờ hững, mẹ đã quan tâm chăm sóc tôi như con cái trong nhà. Mẹ sốt sắng lo chuyện hỏi cưới. Gia đình tuy không giàu có gì nhưng tôi được anh đón về bằng một đám cưới rất long trọng, đủ để họ nhà gái và cả hàng xóm xuýt xoa. Sau này, khi tôi hỏi vì sao lại thay đổi đột ngột như vậy, mẹ cười: “Biết không cản được bây nên phải thuận. Mà đã quyết định như vậy rồi thì phải vun phải đắp hết sức chứ sao”.
Cưới xong, vợ chồng tôi trở lại thành phố sinh sống. Để chứng minh cho mọi người thấy chuyện xung khắc t.uổi tác chỉ là quan niệm cổ hủ, chúng tôi cố gắng làm lụng và vun vén hạnh phúc gia đình. Đứa con thứ hai chào đời cũng là lúc gia đình đã xây nhà mới khang trang, lập một xưởng làm đồ gỗ ở ngoại ô và gầy dựng ổn định ba cửa hàng bán lẻ đồ nội thất trong thành phố.
Mỗi lần về quê, mấy anh chị em lại hỏi han cách thức định hướng kinh doanh, xuýt xoa khen vợ chồng tôi làm ăn giỏi. Ngồi nhìn đàn con quây quần trò chuyện rôm rả, mẹ không nói gì nhưng nét mặt rất tươi. Con cái đã ra riêng, mỗi đứa lập nghiệp một nơi. Ba mẹ vẫn ở lại quê cùng đứa cháu nội đang học lớp 4, con của người anh thứ tư. Ba cháu mất sớm vì bệnh nan y, mẹ đã có gia đình khác. Mẹ chồng tôi bảo suốt đời sẽ không rời mảnh đất này, còn chút hơi thở cuối cũng ráng làm lụng nuôi cháu, không để thằng bé thiệt thòi thêm chút nào nữa.
Tai họa bất ngờ ập xuống gia đình bé nhỏ của chúng tôi. Bác sĩ bảo chồng tôi có những dấu hiệu giống hệt căn bệnh anh Tư từng không chống chọi nổi. Chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, chồng tôi đã phải rời bỏ công việc và cả những thói quen sinh hoạt hằng ngày. Để có t.iền cho chồng điều trị lâu dài và duy trì kinh tế gia đình, không còn cách nào khác, tôi phải thay anh quản lý xưởng gỗ và coi sóc các cửa hàng. Lần đó, mệt lả sau một ngày quần quật, tôi lái xe thiếu tập trung và gây t.ai n.ạn. Ngoài việc phải đền bù thiệt hại cho cô bé sinh viên, tôi còn bị băng bột chân trái. Bác sĩ cho biết phải hơn một tháng mới có thể đi lại.
Video đang HOT
Hai vợ chồng ngồi nhìn nhau, cùng ứa nước mắt. Đường cùng rồi, tôi đành gọi điện cầu cứu mẹ chồng. Dù ngày trước khăng khăng “có c.hết cũng không đi đâu cả” nhưng khi nghe con dâu thuật chuyện xong, mẹ vội vã bỏ hết mọi thứ, đón xe tốc hành lên thành phố.
Nhìn dáng mẹ lom khom lo cho con cho cháu suốt ngày không ngơi tay, tôi không thể nói sao cho hết sự biết ơn. Nghe có chuyện lộn xộn ở xưởng gỗ, mẹ đòi đón xe ôm xuống tận nơi cho bằng được. Mẹ cũng tranh thủ theo cô kế toán đến các cửa hàng “coi nhân viên, khách khứa ra sao”.
Gần hai tháng trôi qua. Tôi tháo bột, đi đứng bình thường trở lại. Dù biết không thể nhưng tôi vẫn ước phép lạ nào đó khiến chồng được bình phục. Anh cũng đã sẵn sàng tâm lý cho việc sống chung với căn bệnh ung thư. Bây giờ, chồng tôi khuyên thế nào mẹ cũng không chịu về quê. “Ở nhà có ổng lo cho thằng Bảo. Mẹ sẽ ở đây với con, lo cho con, cho hai đứa nhỏ để con Thảo yên tâm làm ăn. Bệnh này mà nhà không có t.iền sao tụi con chịu nổi”.
Có lúc yếu lòng, tôi ray rứt nghĩ chắc tại mình khắc t.uổi nên chồng gặp nạn. Mẹ gạt đi: “Tầm bậy. Vợ chồng sướng khổ cùng gánh, đã quyết định về với nhau rồi thì không nghĩ linh tinh nữa”. Trong hoàn cảnh này, có mẹ cạnh bên là niềm an ủi lớn lao với vợ chồng tôi. Chưa bao giờ nói ra nhưng tôi biết ơn mẹ vô cùng.
Theo VNE
Tôi choáng váng khi thấy mẹ “trong vòng tay“ chồng mình
Đầu óc tôi muốn nổ tung. Tôi phải làm sao đây để đối diện với người mẹ, người chồng mà tôi luôn yêu thương nay lại phản bội tôi?. B.ỏ c.hồng ư?. Hay bỏ người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng mình?. Hay tôi chấp nhận sống tay ba với cuộc tình đầy ngang trái này?
Bố bỏ mẹ con tôi trong một vụ t.ai n.ạn xe máy. Lúc đó, tôi đang học ở trường. Khi cô giáo báo tin, tôi bỏ sách vở, vừa chạy bộ tới bệnh viện vừa khóc. Còn mẹ tôi thì ngất lịm khi nghe hung tin. Đám tang của bố vào một ngày trời giông bão khiến cho không khí càng thêm não nề, buồn thảm. Sau đám tang, mẹ ốm bẹp giường còn tôi và bà ngoại thay nhau chăm sóc. Phải mất một tháng sau, mẹ tôi mới đỡ buồn và bắt đầu đương đầu với cuộc sống mẹ góa con côi đầy khó khăn.
Trước đây, kinh tế gia đình đều phụ thuộc vào bố tôi. Bố tôi làm tại công ty dược phẩm nên lương bổng có thể dư sức nuôi ba miệng ăn. Mẹ ở nhà chuyên tâm vào việc nội trợ, chăm sóc con cái. Nhưng khi bố ra đi, gia đình tôi thiếu thốn tình cảm và kinh tế khó khăn trông thấy. Chẳng còn ai gánh vác việc thu nhập ngoài mẹ.
Không xin được việc ở nhà nước hay công ty, mẹ tôi đành lên chợ hoa quả Long Biên lấy hàng về bán ở ngay đầu ngõ. Mưa nắng, đắt ế thất thường nên thu nhập của mẹ tôi chẳng đáng là bao. Tôi thương mẹ vô cùng nên không bao giờ dám đòi hỏi quần áo đẹp hay những bộ đồ chơi đắt t.iền.
Nhìn thấy mẹ lam lũ vất vả mà thu nhập lại eo hẹp, tôi thầm hứa lòng mình sẽ học thật giỏi, thi đỗ vào trường Đại học, sau này dễ xin việc làm ở cơ quan nhà nước. Dường như quá vất vả với việc sinh nhai, nên mẹ tôi quên bẵng t.uổi xuân của mình, lặng lẽ nuôi tôi thành người.
Ảnh minh họa
Rồi tôi cũng đỗ vào trường sư phạm. Vừa đi học, vừa đi làm gia sư nên đôi vai mẹ bớt nặng. Sau 4 năm đại học, tôi được giữ lại trường làm trợ giảng rồi thành giảng viên. Thấy con nghề nghiệp ổn định, mẹ tôi giục tôi lập gia đình. Lúc ấy, có một anh hơn tôi 12 t.uổi, (kém mẹ tôi 7 t.uổi) ngỏ lời yêu tôi. Phân vân vì t.uổi tác khá chênh lệch, tôi đưa anh về nhà giới thiệu, và xin ý kiến mẹ.
Vừa mới nhìn thấy anh, mẹ tôi có vẻ ưng ngay bởi dáng người cao to, khỏe mạnh, ăn nói điềm đạm và khuôn mặt khá điển trai phong trần. Mẹ tôi bảo, chồng hơn vợ 12 t.uổi thì có gì mà nhiều nhặn. Chồng hơn nhiều t.uổi, con càng được chiều. Ngoài t.uổi tác, điều mà tôi phân vân nữa là anh lại là lái xe nay đây mai đó không hợp với tính cách thích bình yên, xum vầy của tôi.
Mẹ tôi lại khuyên, đàn ông phải đi đâu đi đó mới có cái nhìn phóng khoáng, chứ ru rú từ cơ quan tới về nhà thì chán c.hết. Thấy mẹ tôi nhiệt tình vun vào, tôi đã nhận lời cầu hôn của anh.
Vì là con một, sợ mẹ buồn không người chăm sóc khi tôi đi lấy chồng, tôi ra điều kiện anh phải ở rể, coi là người đàn ông gánh vác việc gia đình mình. Vì yêu tôi, anh gật đầu đồng ý.
Tôi lấy chồng mà vẫn ở bên mẹ, ngày cưới mẹ tôi hoan hỉ lắm. Sau khi cưới, mẹ tôi vui ra mặt vì dường như mẹ không phải gồng mình làm chủ gia đình nữa mà đã có chồng tôi gánh vác những việc lớn nhỏ trong gia đình như sửa nhà, chữa điện hỏng, hay đi về quê bố tôi cách vài trăm cây số lo việc hiếu hỉ thay mẹ.
Rồi chúng tôi sinh b.é t.rai khiến gia đình thêm ấm cúng. Tôi nghỉ ở cữ 4 tháng. Lúc đấy, nghe nói đi buôn hoa quả lãi hơn bán lẻ, mẹ muốn kiếm thêm thu nhập đã bàn với chồng tôi cùng đi Lạng Sơn nhập hoa quả rồi về tiêu thụ ở một số đại lý (vì chồng tôi là lái xe đường dài).
Chồng tôi đồng ý. Và sau khi gom t.iền, mẹ và chồng tôi bắt đầu đi Lạng Sơn nhập hàng. Sau chuyến đi đầu, hàng hóa tiêu thụ hết veo, trừ t.iền ăn ở, đi lại, xăng dầu, vồn liếng, lãi thu về gấp nhiều lần bán lẻ khiến mẹ và chồng tôi phấn khởi vô cùng. Mới đầu một tuần mẹ và chồng tôi đi 1-2 ngày, nhưng rồi, lịch đi ngày càng dày đặc.
Những chuyến đường dài làm cho tình cảm mẹ và chồng tôi ngày càng khăng khít. Về tới nhà là họ nói chuyện phòng ngoài với nhau cả buổi để tôi một mình trong phòng chăm con. Mải chăm con nhỏ và nghĩ tới việc gia đình tăng thu nhập, tôi không hề nghĩ ngợi gì.
Cho tới khi, một lần, tôi đi chợ, một bà hàng xóm ghé tai tôi nói, con trai bà ấy đã nhìn thấy mẹ và chồng tôi vào một nhà nghỉ và ở chung một phòng. Tôi nghe câu nói đó định mắng té tát vào bà hàng xóm đó vì tội xúc phạm mẹ và chồng nhưng vì chốn đông người, tôi đành nuốt cơn bực, bỏ về.
Về đến nhà, nỗi bực tức của tôi ngày càng dâng cao cùng với đó là sự nghi ngờ bắt đầu xâm lấn trí óc tôi. Bất giác tôi chợt nhớ lại, đã từ lâu, vợ chồng chúng tôi không quan hệ và tình cảm bắt đầu nguội lạnh. Còn mẹ tôi dạo này đổi khác. Có kinh tế, mẹ không còn lam lũ ngày nào, thay vào đó là những chiếc váy hợp mốt và kiểu tóc bồng bềnh trông trẻ ra đến dăm t.uổi. Tôi rùng mình với ý nghĩ của mình khi so sánh mẹ và anh trông cũng khá đẹp đôi. Nhưng rồi, tôi vội xua đuổi suy nghĩ xúc phạm tới mẹ và chồng. Tôi cố gắng kìm chế và trở lại với cuộc sống bình thường.
Một lần, trường tôi tổ chức tập huấn nâng cao trình độ giảng dạy, tôi xin đi một tuần. Xa con, xa nhà vài ngày mà tôi nhớ quay quắt. Vì con mọn nên tôi xin phép về sớm một ngày so với dự kiến. Nỗi nghi ngờ vưởng vất khiến tôi buồn chán nên cũng chẳng muốn thông báo gì.
Khi tôi về nhà là 8 giờ tối. Trời chưa khuya mà nhà tôi lại tắt điện đi ngủ sớm. Linh cảm chuyện chẳng lành, tôi lấy chùm chìa khóa riêng ra mở cửa. Cánh cửa bật mở, cảnh tượng đ.ập vào mắt tôi là mẹ và chồng tôi đang quấn lấy nhau, người không một mảnh vải.
Tôi cũng chẳng biết mình đã tỉnh lại khi nào. Cho tới tận hôm nay, tôi vẫn không thể tin những gì mình đã nhìn thấy là sự thật. Tôi luôn như người mộng du trong chính cuộc sống thật của mình. Tôi có bất hiếu không khi có ý định bỏ đi thật xa để xóa bỏ quá khứ về một ngôi nhà như thế, một người mẹ như thế?.
Theo VNE
Mẹ chồng "đã mất tích" chính là... người giúp việc của nhà tôi "Thực ra thím Lan là mẹ anh. Mẹ ruột của anh... Mẹ bảo nếu anh có thể hạnh phúc thì chuyện anh có mẹ nhưng không thể nhận cũng không có gì là quan trọng". Những ám ảnh về cuộc hôn nhân đầu tiên đã khiến lần thứ hai khi trở thành cô dâu của tôi mang niềm hạnh phúc không trọn vẹn....