Ơn giời, vợ bỏ tôi rồi!
Nhiều bận tôi cũng đã áp dụng các chiêu thức để ngầm báo với nàng rằng tôi đang có bồ hay bị một cô đã xinh lại còn trẻ khác dụ dỗ, tôi đi công tác xa ngày để gợi sự nhung nhớ cho nàng… Ấy vậy mà nàng vẫn cứ im lặng.
Nàng bỏ tôi đi vào một ngày không đẹp lắm. Trời đã lạnh lại còn lất phất mưa bay. Nàng đi đâu không hai biết, đứa con đang tuổi tò mò của chúng tôi cũng không hay biết… Nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt mấy chục năm chung sống nàng bỏ tôi đi, bỏ tôi vì nàng đã biết giận, nàng đã biết hờn ghen.
Phụ nữ thường được chia ra nhiều loại. Tôi chỉ chia ra hai loại, phụ nữ nhạy cảm và phụ nữ vô cảm. Nàng thuộc loại thứ hai. Đám bạn thỉnh thoảng nhìn sang cảnh sống của vợ chồng tôi mà thèm thuồng. Thèm quá đi chứ, chúng nó trong khi phải thủ sẵn một loạt bi kíp để trốn vợ đi nhậu, để giấu vợ đến với bồ, có thằng còn bằng lợi dụng sự đồng cảm bao la của sếp để xin ký sẵn một đống giấy phép đi công tác xa dài ngày. Hắn tích trữ giấy điều động công tác như lương khô, mỗi khi cần phải ăn phở để nhớ tới cơm là hắn lại chìa ra một tờ, rồi cũng bịn rịn hôn vợ, ôm con bịn rịn kéo ba lô đi, lên taxi chạy lòng vòng là hắn lại phi đến nhà cô bồ, sống kiểu vợ chồng mấy hôm là y lại khoan khoái trở về.
Tôi thì khác, vợ tôi không rõ thuộc chủng loại nào. Nàng đôi khi giống một bà giúp việc kiệm lời khéo tay. Việc nhà từ trong ra ngoài nàng đều một mình vun vén. Tôi rủ rê bạn bè tới nhậu ngày này qua tháng khác nàng vẫn tận tâm phục vụ, có lúc nàng còn nở một nụ cười héo khô giao đãi. Nàng ngoan, chao ôi một cái ngoan dễ sợ.
Khi bạn cố tình làm một điều gì đó để chọc người khác nhằm tạo ra phản ứng dữ dội mà bị đáp lại bằng một sự điềm tĩnh khó tin như vậy thì chán, chán vô cùng. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhiều bận tôi cũng đã áp dụng các chiêu thức để ngầm báo với nàng rằng tôi đang có bồ hay bị một cô đã xinh lại còn trẻ khác dụ dỗ, tôi đi công tác xa ngày để gợi sự nhung nhớ cho nàng… Ấy vậy mà nàng vẫn cứ im lặng, một sự im lặng không sao mà chịu nổi. Nàng không còn là một bà giúp việc kiệm lời mẫn cán nữa, tôi thấy nàng có nguy cơ trở thành một bà phù thủy đang thời kỳ ủ mưu thì hơn.
Điều kiện thuận lợi ấy không thể không đẩy tôi về phía ngoại tình trai gái được. Hòa chung không khí của anh em, tôi cũng sắm cho mình một cô bồ rồi gần như công khai tôi đánh tiếng cho vợ tôi biết sự tồn tại của cô bồ đó. Nàng vẫn làm thinh, đến khi tôi và nàng nói chuyện một cách nghiêm túc về chuyện đó, nàng vẫn bình tĩnh đáp một câu quen thuộc: “Anh cứ làm gì anh thích là được, nhưng con mình còn nhỏ anh đừng để đến tiếng con tội nó”.
Khi bạn cố tình làm một điều gì đó để chọc người khác nhằm tạo ra phản ứng dữ dội mà bị đáp lại bằng một sự điềm tĩnh khó tin như vậy thì chán, chán vô cùng. Đêm hôm ấy tôi đã la hét, đã chửi mắng nàng với đầy đủ những gì tệ hại nhất tôi có thể nghĩ ra: Rồi nàng khóc thật…sáng ra khi đã khô nước mắt tôi tỉnh dậy thấy mọi thứ vẫn như xưa, bữa sáng chuẩn bị xong xuôi, nàng ngồi nghiêm chỉnh chờ chồng dậy ăn.
Ngày xưa tôi yêu nàng cũng bởi cái sự hiền lành dường như vô cảm ấy. Có lúc tôi cũng thấy an lòng có được nàng làm vợ. Nhưng cuộc sống vợ chồng đôi khi cần một sự dữ dội, cần những hờn ghen để hiểu lầm rồi sửa sai…. Bao nhiêu năm tôi chỉ là người gây tội còn nàng luôn là người xin lỗi.
Ấy vậy mà “người vợ trầm lặng” ấy hôm nay đã bỏ tôi đi xa cùng với một chiếc va ly rất nhỏ. Nguyên do là đêm hôm qua tôi thủ thỉ với nàng: Này em, hay là mình “xuất bản” một bé gái nữa nhé. Nàng dạ ngọt ngào nhưng cũng hỏi lại: Em tưởng anh chỉ thích con trai. Tôi tiếp lời: Xưa là thế, nhưng em muốn gây giống của em để “xuất bản” những người vợ giống em để cho những thằng đàn ông lấy phải con mình chúng nó biết rằng lấy phải vợ hiền khổ hơn con vợ dữ thế nào. Chuyện chỉ có đơn giản thế mà vợ tôi bỏ đi vào một ngày không đẹp lắm, trời đã lạnh lại còn lớt phớt mưa bay. Nhưng tự nhiên lòng tôi lại vui phơi phới, không phải vui vì nàng ra đi là mở ra một cơ hội mới mà tôi biết rằng hóa ra nàng vẫn có thể cải tạo được.
Theo Blogtamsu
Vì tình cảm vợ chồng 30 năm, tôi có nên tha thứ cho chồng?
Các bạn thân mến! Đã hơn 1 tuần qua đi song tôi vẫn băn khoăn về cách xử sự của mình. Tôi muốn chia sẻ với các bạn, mong nhận được từ các bạn những lời khuyên.
Tôi và chồng tôi yêu nhau 5 năm mới đi đến hôn nhân. Tình yêu của chúng tôi đẹp song cũng quá nhiều sóng gió do sự phản đối từ 2 gia đình, đặc biệt là mẹ tôi. Vì vậy mà qua bao khó khăn vất vả, tự lập tôi vẫn cố vươn lên, không dám kêu ca phàn nàn gì với gia đình. Yêu nhau khi anh ấy vừa xuất ngũ, tôi trượt đại học đang ở nhà lao động, chúng tôi động viên nhau cùng phấn đấu. Anh ấy đi học nghề, còn tôi thi vào trung cấp sư phạm. Ra trường 1 năm thì chúng tôi tổ chức, 1 năm sau đứa con đầu lòng ra đời. Cuộc sống bộn bề khó khăn vì lương giáo viên tiểu học khi ấy có 26 nghìn, anh ấy thì ở Quảng Ninh, công việc thất thường. Cưới nhau 1 năm và có con, chúng tôi ra ở riêng song ở bên nhau không đầy 1 tháng. Những lá thư mang đầy tình cảm yêu thương nhung nhớ, động viên nhau cố gắng cứ qua lại giữa chúng tôi hàng tuần. Hai con gái ra đời, anh vẫn vô tư "Cần gì con trai đâu em, con gái đảm đang như em là nhất rồi, con trai mà như anh chán chết". Sau này anh chuyển công ty song vẫn phải thường xuyên xa vợ con, nhưng không vì thế mà tình cảm chúng tôi phai nhạt. Thấy anh vất vả, công việc không ổn định, năm 2006 anh xin nghỉ chế độ 41 chờ hưu, song anh vẫn đi trông nom công trình xây dựng cho ông chú của tôi.
Đến nay chúng tôi đã có 01 ngôi nhà nhỏ tạm đủ tiện nghi của cuộc sống, tôi đã là Hiệu trưởng một trường Tiểu học, con gái lớn học xong đại học, cháu thứ hai đang học lớp 12. Chồng tôi không phải người cao to đẹp trai lắm nhưng cũng phong độ, dễ gần, nói chuyện rất tình cảm vì vậy mà nhiều người quý mến. Chỉ phải tội khi vui bạn bè hay uống rượu, nhiều lúc say sưa song cũng chưa có gì quá đáng. Khi đi làm xa nhà, nhiều lúc thấy chồng về có những tin nhắn hỏi thăm có vẻ tình cảm, tôi có hỏi anh ấy nói tên người nhắn và nói rằng đó là quan hệ làm ăn... Tôi cũng chỉ nhắc nhở anh về tình cảm vợ chồng, con cái và càng cố gắng sống tốt hơn để chồng yên tâm. Đã có người phụ nữ gọi điện về bảo có con với chồng tôi khi anh đi làm ở Hà Giang 3 năm. Tôi nhẹ nhàng hỏi cô ở đâu, nếu có con đem về cho tôi nuôi thì cô ấy tắt máy. Tôi gọi điện hỏi anh, anh cười "chắc ai đùa em đấy, không bao giờ có chuyện đó". Sau, anh tức bảo tôi lấy số điện thoại đã gọi cho tôi gửi lên cho anh điều tra. Tôi cũng nghĩ có lý vì anh ở với các em tôi mà. Đầu năm nay, đủ 50 tuổi, anh ấy về chế độ BHXH, nhưng vì lương thấp, các cháu còn đi học, vả lại ở nhà không có việc gì cũng buồn, anh đi làm thêm cho đứa cháu gọi tôi là dì ruột (Cháu có 1 xưởng cơ khí và làm một số công việc khác). Hôm nghỉ tết dương lịch vừa rồi, tôi xuống cơ quan có việc, khi về, nhìn thấy điện thoại anh sạc pin đã đầy tôi gỡ ra và vô tình nhìn thấy tin nhắn. Đọc hết mấy tin nhắn (có cả sỗ sàng và tình cảm, nhớ...). Tôi như chết lặng, vật ra giường, đúng lúc đó con gái tôi đi học về, tôi nói dối cháu là bị hạ huyết áp sau đó dậy đi làm cơm như không có gì xảy ra. Tôi lặng lẽ ghi số điện thoại đã nhắn tin với chồng vào máy và gọi lại, đầu kia không có tiếng trả lời.
Tôi xử sự như vậy có nên không?
Ăn cơm xong, tôi đợi chồng uống nước rồi vào buồng riêng nói chuyện. Tôi hỏi anh về tin nhắn ấy, anh nói đó là anh trêu vợ chồng một anh bạn ở cùng dãy. Tôi nói "Vậy để em gọi điện mắng cậu ấy, ai lại nhắn tin kiểu này". Anh lúng túng rồi mắng tôi ghen vớ vẩn, phải tin anh ấy chứ. Tôi gọi cháu xin số điện thoại của anh bạn kia rồi điện xin gặp vợ anh chút. Tôi cảm ơn cô ấy đã trông nom chồng tôi rồi hỏi sao cô lại nhắn tin cho chồng tôi như vậy. Cô ấy chối không biết. Sau đó tôi nhắn tin vào số của cô ấy "là phụ nữ phải giữ lấy những gì mình có và giữ hạnh phúc cho người khác em ạ. Đàn ông ai chả ham của lạ song không dễ gì đánh đổi hạnh phúc gia đình để làm lại từ đầu đâu". Cô ấy trả lời "bác ấy đùa thôi, chị phải tin chồng chị chứ". Đến lúc ấy, anh vẫn chối là chỉ đùa, không có gì vì hôm ấy anh đi làm ở xa.
Đêm ấy, tôi buồn vô cùng, ra phòng bếp xem ti vi. Anh uống rượu với mấy đứa cháu tôi, rồi vô tư đi ngủ. Đến 3 giờ sáng thức dậy, anh ra thấy tôi đang khóc, bỗng nhiên anh khóc và xin lỗi tôi. Anh nói "Chuyện chưa có gì đâu em, anh có ở xưởng đâu, lúc đầu là trêu nhau thôi, rồi một lần anh uống rượu, anh không làm chủ được, anh ôm cô ấy, cô ấy vùng ra. Lần sau, đi công trình về anh cũng uống rượu với mấy xếp của cháu, đang rất nhớ em, cô ấy đi qua anh cũng chỉ mới ôm cô ấy thôi. Anh xin em tha thứ, lúc ấy thú tính mà em. Anh chưa bao giờ phản bội em". Rồi anh thanh minh: cô ấy cũng không đồng ý đâu em ạ. Tôi như người phát điên vì hẫng hụt, đau đớn. Tại sao anh lại trêu đùa vợ người bạn, dù là bạn mới, anh ấy luôn kể cậu ấy hiền lành, tốt bụng... Tôi cào cấu, đấm anh trong nỗi nghẹn ngào. Tôi nghĩ không bao giờ lấy lại được tình cảm 30 năm qua nữa. Tôi giận và hận anh vì trăm nghìn lí do, anh cứ ngồi im cho tôi cấu xé, nước mắt lăn dài. Tôi biết người phụ nữ kia không đẹp hơn tôi, chỉ trẻ hơn nhưng có lẽ cô ấy cũng thích ông chồng phong độ của tôi hơn anh chồng thợ mộc lẻo khoẻo kia, và nhất là xưng hô luôn anh em tình cảm. Tôi nghĩ đến quan hệ sinh lý của chúng tôi cũng rất bình thường, thậm chí là còn thoải mái hơn khi các con còn nhỏ.
Sáng hôm sau, tôi lặng lẽ mở gói thư mà chúng tôi đã gửi cho nhau từ khi yêu đến khi có điện thoại (tầm năm 1996). Những lá thư chan chứa tình cảm. Câu nào cuối thư cũng "Anh của riêng em. Anh của em và con"... Tôi thấy bẽ bàng vô cùng, nhưng càng xem thư tôi càng nghĩ, liệu có nên đạp đổ tình cảm của chúng tôi 30 năm qua không? Còn các con tôi nữa, chúng yêu bố vô cùng. Vì khi chúng còn nhỏ, dù anh đi xa, tiền lương chẳng nhiều nhặn gì để cho vợ con, song tôi luôn đọc thư anh cho chúng nghe, dạy con yêu và tôn trọng bố, nên các cô con gái của tôi, khi còn nhỏ, còn hay nói "con nhớ mùi bố", "Bố yêu con nhất"... Các cháu lớn lên bố đi làm vất vả, chúng nhắc nhau mua cho bố từ chai dầu gội, nước hoa, sữa tắm, khăn tắm... Và tôi thấy còn may mắn vì phát hiện sớm nếu không chuyện sẽ đi đến đâu, anh bạn kia sẽ đối xử như thế nào. Và điều đáng nói nhất là tôi quá yêu chồng. Cũng có một số người đến với tôi nhưng tôi chưa có tình cảm với ai ngoài anh. Sau này đi công tác, bạn bè nhiều, anh lại ở xa song tôi chưa bao giờ sống khác với chồng. Tôi hơi lạnh lùng khi ở chỗ đông người song thực sự với anh tôi luôn quan tâm từ việc nhỏ nhất.
Chờ con đi học, anh vào gặp tôi, mắt thâm quầng "Phút xao lòng, thú tính, anh đã phản bội em dù chỉ là hai lần ôm cô ấy, còn chưa có chuyện gì đâu. Tuy thế anh xấu hổ với em lắm, anh thấy mình không xứng đáng với mẹ con em, nhất là tình yêu em dành cho anh từ quần áo, viên thuốc, khi chai sữa tắm... Anh đi làm xa, rồi trong việc trông nom 2 bên gia đình, cô dì chú bác, nuôi dạy 2 con. Anh chịu tội với em, sẽ không bao giờ có chuyện này nữa, dù chỉ là trong suy nghĩ, anh xin em đừng nói với ai, nhất là các con. Bát nước đầy anh đã hắt đi rồi, em hận anh là đúng. Còn em đối xử với anh bây giờ thế nào anh chịu hết". Và tôi đã mềm lòng, tôi đồng ý tha thứ cho anh, song nhắc anh khi đi làm ở tỉnh nào xong rồi về, không ở lại xưởng nữ, tránh gặp cô ta song với chồng cô ấy anh nên giữ tình cảm bình thường... Mặc dù vậy, lòng tôi vẫn vô cùng chua chát.
Hôm sau anh đi làm, tối nào cũng gọi điện hỏi thăm mẹ con tôi (việc anh vẫn làm từ trước). Rồi tầm 9 - 10 giờ anh nhắn tin hỏi tôi "Em đã ngủ chưa, đừng suy nghĩ nữa, chuyện chưa có gì đâu em, anh hối hận lắm rồi. Tin anh đi, em biết anh yêu em mà, 30 năm rồi em ơi"...
Tôi xử sự như vậy có nên không? Liệu rồi chồng tôi có quên được không? Tôi vẫn buồn và đêm không ngủ được, những tin nhắn kia cứ rõ mồn một trong đầu. Hãy cho tôi một lời khuyên! Mong tin từ các bạn.
Theo Hanhphucgiadinh
Anh đòi tự tử nhiều lần vì mối tình oan nghiệt với tôi Nhiều lần tôi nói chia tay nhưng rồi hai đứa chẳng thể xa nhau. Anh nói nếu tôi rời xa thì anh sẽ chết, rồi đòi tự tử trước mặt tôi nhiều lần. ảnh minh họa Tôi và anh quen nhau gần 5 năm, cùng trải qua những cung bậc của tình yêu, có giận hờn, nhung nhớ và cảm giác không thể...