Olympic 2016: Người Jamaica xứng danh “con của thần gió”
Trong khi chờ đợi siêu sao Usain Bolt lập nên cú “triple-triple” (3 lần liên tiếp đoạt 3 Huy chương Vàng-HCV) ở các nội dung chạy cự ly ngắn, người Jamaica đã kịp ăn mừng với tấm HCV ở nội dung 100m nữ. Dù “nữ hoàng” Shelly-Ann Fraser-Pryce không thể giành HCV thứ 3 liên tiếp, nhưng Elaine Thompson, quán quân ở cự ly này cũng là một người Jamaica.
Chạy là niềm đam mê
3 kỳ Olympic vừa qua, các nội dung chạy cự ly ngắn của Olympic gần như là nơi để người Jamaica phô trương sức mạnh. Không chỉ đoạt HCV, họ thậm chí còn thường xuyên giành các Huy chương Bạc, đồng, bất chấp sự cạnh tranh quyết liệt của các đối thủ. Nguyên nhân dẫn tới thành công đáng ngưỡng mộ này thì có nhiều, nhưng xuất phát điểm, theo đánh giá của huấn luyện viên Locksley Anderson của Trường Mona Preparatory tại thủ đô Kingston thì tố chất bắt nguồn từ việc hầu hết những đứa trẻ tại Jamaica đều thích… chạy. “Trẻ em từ 3-5 tuổi là dễ quan sát để phát hiện năng khiếu nhất. Cũng may, chúng đều khoái chạy nên việc theo dõi khả năng càng dễ dàng” – Anderson cho biết. Sau giai đoạn phát hiện này, từ 6-12 tuổi, những đứa trẻ được lựa chọn sẽ trải qua các khóa đào tạo nâng cao để trở thành các vận động viên trẻ. Sau đó, những cuộc sàng lọc gắt gao hơn được tổ chức và những thần đồng có tài năng nhất sẽ được bồi dưỡng nhiều hơn nữa để trở thành vận động viên chuyên nghiệp, tranh tài ở những đấu trường đỉnh cao.
Elaine Thompson (phải) giành Huy chương Vàng chạy 100m nữ với thành tích 10 giây 71. Ảnh: I.T
Tại Jamaica có 2 câu lạc bộ điền kinh nổi tiếng là MVP và Racers Track. Đây là nơi các tài năng trẻ cũng như những nhà vô địch thế giới, vô địch Olympic tập luyện cùng nhau, tạo nên một môi trường phát triển điền kinh đặc biệt bậc nhất thế giới.
Ở Jamaica, các tuyển trạch viên chỉ lo phát hiện những vận động viên có năng khiếu, còn về khát vọng, quyết tâm thì họ khỏi phải quan tâm. Những đứa trẻ ở Jamaica luôn được truyền niềm cảm hứng mà không phải nơi đâu cũng có:Luôn được gặp mặt các nhà vô địch thế giới, quán quân Olympic thường xuyên, cả trên sân tập cũng như cuộc sống đời thường. Usain Bolt và Fraser-Pryce chẳng bao giờ nề hà việc tới các trung tâm để giúp đỡ thế hệ kế cận phương pháp tập luyện. Đó chính là những tấm gương lớn mà vô cùng gần gũi để Bolt, Fraser không bao giờ trở thành siêu sao mang tính xa vời mà là động lực để các tài năng trẻ phấn đấu nhiều hơn. Việc Fraser-Pryce chỉ giành Huy chương Đồng Olympic, nhưng rất vui vẻ, thân thiện chúc mừng đàn em Elaine Thompson đã chứng minh điều đó.
Cơ hội đổi đời
Ngoài vinh quang về thể thao và niềm tự hào dân tộc, việc trở thành một ngôi sao điền kinh, đặc biệt ở những nội dung chạy cự ly ngắn sở trường có thể giúp các vận động viên Jamaica có cuộc sống sung túc hơn. Usain Bolt hồi nhỏ từng tập chạy với đôi chân trần bởi gia đình không có tiền mua cho anh một đôi giày. “Chạy chân đất trên cát bỏng đã giúp tôi phải… chạy nhanh hơn để kết thúc một bài tập” – Bolt từng nửa đùa nửa thật về thời thơ ấu của mình. Trong khi đó, Fraser-Pryce lớn lên trong một gia đình nghèo khó. Ngoài giờ tập, cô thường phải giúp mẹ mình buôn bán các món đồ lặt vặt trên đường phố. “Chính sự nghèo khó ấy càng hun đúc quyết tâm cho chúng tôi ngay từ khi còn nhỏ” – Fraser-Pryce chia sẻ.
Video đang HOT
Cùng một môi trường sinh sống, trưởng thành, sự gần gũi đã giúp các thế hệ vận động viên Jamaica luôn gắn bó với nhau. Khi Bolt hay Fraser-Pryce đi ngoài đường, họ thường xuyên được những đứa trẻ gọi tên. Đổi lại, họ không bao giờ xa cách, lạnh lùng mà luôn nở nụ cười tươi kèm theo lời chào vui vẻ. Và đó cũng là bí quyết để thành công.
Theo Dân Việt
Hoàng Xuân Vinh: 'Tôi luôn tin định mệnh có chỗ cho mình'
Xạ thủ người hùng của Việt Nam chia sẻ về những thách thức đến nghiệt ngã trước khi lên đến đỉnh cao ở Olympic 2016.
Xạ thủ Hoàng Xuân Vinh và HLV Nguyễn Thị Nhung tại tòa soạn VnExpress chiều 15/8. Ảnh: Ngọc Thành.
- Có một điều mà chắc chắn là nhiều độc giả đang rất quan tâm là đêm qua hai vợ chồng anh nói chuyện gì?
- Lúc tôi về đến nhà, hàng xóm đã đón chờ, mọi người chúc mừng nhiều. Tôi cũng mệt nên ngủ, và đến giờ, hai vợ chồng tôi vẫn chưa có thời gian để trò chuyện nhiều với nhau. Sau mỗi chuyến tập huấn hoặc thi đấu tôi thường bù đắp cho vợ con bằng những buổi đi ăn sáng, cafe... Nhưng lần này tôi chưa có cơ hội làm điều đó.
- Cú điện thoại đầu tiên sau khi về nước thì anh gọi cho ai?
- Xuống sân bay, việc đầu tiên tôi làm là bật điện thoại, gọi cho vợ tôi, dù biết cô ấy đang chờ ở bên ngoài.
- Giá trị lớn nhất mà những tấm huy chương Olympic mang lại cho anh là gì?
- Đó là niềm tự hào của một VĐV thể thao, tôi tự hào vì đã chiến thắng, vượt qua được chính mình. Với lại, trong suốt chiều dài sự nghiệp, tôi cũng không quan trọng chuyện tiền thưởng là bao nhiêu.
- Tại sao anh dùng chữ định mệnh để nói về phát súng cuối cùng giành HC vàng?
- Tôi bắn thường muộn hơn các đối thủ. Đây là điều tôi đã tập cho chung kết. Khi biết mình chắc chắn trong top 3, tôi đã tự tin hơn. Tôi tin mình không thể thất bại mãi được. Tôi tin định mệnh đã có chỗ cho mình.
- Hai phát súng cuối của vòng loại 50 mét anh đã đạt điểm 10 để vào chung kết. Lúc đó anh có điều chỉnh như thế nào về chiến thuật không?
- Chị Nhung đã gọi tôi ra nói chuyện, điều chỉnh lại. Hai viên cuối cùng tôi không biết mình được bao điểm mà chỉ bắn theo chiến thuật chị Nhung đề ra. Chị Nhung nói với tôi: "Em hãy quên hết tất cả những gì trước đó đi và quyết đoán lên".
- Xuất thần trong hai phát bắn cuối vòng loại, nhưng anh lại thực hiện không tốt hai phát bắn cuối ở chung kết. Điều gì ảnh hưởng tới anh?
- Mỗi phần thi có trạng thái tâm lý khác nhau, đối thủ người Hàn Quốc tôi nghĩ là VĐV xuất sắc nhất thế giới trong 30-40 năm trở lại đây. Anh ấy cũng là thần tượng mà tôi ngưỡng mộ. Tôi và chị Nhung đã phân tích về khả năng của Jin và đưa ra chiến thuật. Trong các bài chung kết tôi thường bắn chậm nhưng khi đó tôi đã quá bình tĩnh và muốn áp đảo Jin. Tôi đã chủ động bắn nhanh ở hai phát cuối nhưng thực tình số điểm không tốt. Jin là người có bản lĩnh và hai phát bắn cuối là rất tốt. Tôi từng tưởng rằng anh ấy phải gác súng sau phát bắn chỉ được 6,6 điểm. Nhưng cuối cùng Jin đã thể hiện đẳng cấp của nhà vô địch, ngôi vị số một thế giới.
- Để có thành công hôm nay, anh Vinh đã trải qua rất nhiều gian nan và cay đắng. Hãy nói về thất bại khó quên nhất của anh?
- Thất bại khiến tôi nhớ nhất là ở ASIAD tại Quảng Châu (2010). Khi đó chị Nhung đã luôn đồng hành bên cạnh dù tôi muốn nghỉ ngơi và thiếu sự tự tin vào bản thân. Chị Nhung luôn tin tôi sẽ làm được và động viên tôi trong sự nghiệp. Tại ASIAD 2010, tôi bắn phát cuối cùng chậm hơn thời gian quy định. Khi đó chị Nhung chưa tin vì không nhìn thấy được bảng điểm. Phát súng vào bia nhưng quá thời gian nên không được tính điểm. Tôi từ chối tiếp xúc với báo chí sau thất bại này và nói muốn ở lại trường bắn một mình để trấn tĩnh. Tôi giống như khóc thầm chứ không thể hiện ra bên ngoài.
- Một điều thú vị là anh Vinh luôn hô khẩu hiệu: "Tôi là vận động viên đoạt huy chương Olympic" trước khi tập. Tại sao anh Vinh nói điều này?
- Mình phải hô quyết tâm như vậy để buổi tập hưng phấn và có chí hướng. Chị Nhung có những bài giảng về tâm lý và mục tiêu đề ra, nuôi ý chí cho VĐV. Tôi nghĩ đây là điều rất bình thường nhưng khiến tôi có mong muốn đạt được huy chương Olympic. Chị Nhung là người tìm tòi học hỏi, có nhiều phương pháp tích cực với VĐV. Khi chị yêu cầu hô, các VĐV rất ngượng nghịu không dám nói chỉ có mình tôi nói. Một tuần sau cũng chỉ có mình tôi tự tin nói.
- Nhiều người nói về sự đơn độc của anh Vinh trong môn bắn súng, cả khi thi đấu lẫn sự đầu tư. Điều này có đúng không?
- Chỉ chúng tôi khi tập mới hiểu được thi đấu bắn súng như thế nào. Nếu nói tôi đơn độc thì không đúng, do đặc thù môn thể thao này là như vậy.
- Bên cạnh đam mê bắn súng, anh còn có thú vui gì?
- Tôi đi chơi cùng gia đình. Tôi thích đi chơi xa, để thư giãn và có không gian mở. Tôi cũng có sở thích nghe nhạc và cùng bạn bè đi uống cafe. Trước tôi hay vẽ dầu lên nền vải khung gỗ. Đó cũng là thú vui thôi chứ không tới mức giỏi. Tôi thích nghe dòng nhạc trữ tình làm cho cảm giác của mình lãng mạn. Bởi bắn súng đã căng thẳng rồi thì không cần phải nghe nhạc quá kích động như rock.
- Sau thành công tại Olympic, anh định bù đắp cho gia đình như thế nào trong tương lai?
- Tôi có hậu phương vững chắc, vợ tôi luôn chia sẻ và đi bên tôi. Cô ấy giúp tôi vững tin và thực hiện mơ ước. Tôi thường xuyên đi xa và là một người lính, việc đó chúng tôi cũng chia sẻ với nhau dễ dàng. Khi không có công việc dày đặc thì chúng tôi vẫn dành cho nhau. Vợ tôi hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi nghĩ rằng mình phải cảm ơn cô ấy.
Theo VNE
Michelle Jenneke - Mỹ nhân được khao khát nhất Olympic 2016 Michelle Jenneke là niềm hy vọng số một của điền kinh Úc tại Olympic Rio. Không chỉ nổi tiếng trên đường đua, trang cá nhân Twitter của cô cũng có gần 200.000 người theo dõi. Theo TTVN