Ôi mẹ chồng!
Hồi mới về làm dâu tôi suýt ngất không biết bao lần, tim thì như muốn ngừng đập mỗi lần chứng kiến sự cuồng nộ mà mẹ chồng dùng để làm giáo cụ dậy dỗ dâu mới.
ảnh minh họa
Bà thường lấy trịch mẹ chồng để muốn nói gì thì nói, cứ không vừa ý bà lại gào ầm lên: “Đồ mất dậy!”.
Quên tắt điện có một lần mà bà la làng “Khoán chúng mày nộp tiền nên không cần tiết kiệm điện có phải không?”. Thấy chối quá nên tôi cự lại: “Ai chả có lúc quên ạ, mấy lần mẹ cũng quên đấy thôi”. Thế là bà nghiến răng: “À, lại còn dám bì với tao, để tao gọi bố mẹ mày đến để xem nói thế là đúng hay sai nhé”, chị dâu từ trong buồng ngó ra, miệng mấp máy ý bảo, “Xin lỗi bà ấy cho xong đi”. Lúc vắng bà chị mới nói: “Tính bà thế rồi, đôi co chấp trách làm gì, mệt người”.
Cùng chung một chiến hào, cùng giai cấp bị “áp bức bóc lột” nên hai chị em cũng thấy thương và thông cảm cho nhau.
Lần mới về tôi bị bà mắng thẳng mặt là “Cái loại lười biếng, ngủ chết trương chết nứt, gọi dậy rồi còn cố nằm lấy nấm à?”, tôi thanh minh là đã dậy nhưng còn phải làm vệ sinh buổi sáng. Chị dâu tủm tỉm kéo vào một góc bỏ nhỏ: “Từ sau, dậy một cái em phải nhảy xuống nhà luôn, lượn qua lượn lại độ chục vòng rồi hẵng lên làm gì thì làm”.
Tiếp thu ý kiến người đi trước chỉ bảo, chuông phát là tôi bật như con tôm, nhảy phắt xuống giường, tay vừa cào vội mái tóc vừa phi xuống dưới nhà, lượn lờ vớ cái chổi, cầm bình nước tưới hoa cho bà nhìn thấy chán chê, rồi mới lại tót đi đánh răng rửa mặt.
Cầm hết lương chồng tôi đã đành, bà còn “khoán doanh thu” yêu cầu tôi một tháng chỉ được giữ lại hai mươi phần trăm lương để chi tiêu. Bà nói giữ hộ để dành sửa sang cái nhà ngoài phố kia to đẹp hơn, cho chúng tôi ở. Rồi bà nhắc tôi nhập gia phải tùy tục, nhà có nếp chứ không phải vô phép. Sau đó thì diễn thuyết rằng “chúng mày may mắn, có phúc lắm mới được làm dâu nhà tao”.
Bố chồng tôi làm xây dựng, nhà cũng không túng lắm, ông bà được cái cùng tham công tiếc việc, cứ ở nhà là năm giờ ông khua tất cả dậy, rồi cố cắt việc ra cho mà làm, kể cả lúc tôi đang mang bầu kềnh càng đêm hôm khó ngủ, nghĩ đến đứa bạn thân kể mẹ chồng nó lúc nào cũng nhắc bố chồng mỗi lần ông dậy trước “Đi khẽ thôi cho các con nó còn ngủ” mà tủi thân đến trào nước mắt.
Tiền bà tịch thu hết nhưng vẫn tham, trong tuần bà làm gì không rõ nhưng cứ ngày thứ bảy, chủ nhật con dâu được nghỉ bà lại lôi ra đồng nhổ cỏ, tưới rau, lao động mệt đứt hơi, bảo bà đừng làm nữa hoặc thuê thì bà đủng đỉnh “Không làm lấy gì mà ăn?”.
Video đang HOT
Chị dâu tôi sinh con bà yêu cầu phải ở nhà nội đủ ba tháng mười ngày mới cho sang ngoại chơi một tuần. Sang đó thì ngày nào bà cũng đến, kêu rên than thở nhớ cháu quá. Bố mẹ chị dâu phải phục vụ cả con cháu, cả thông gia.
Còn vợ chồng tôi mỗi khi về nhà ngoại thường phải dối là đi đám hoặc thăm người nọ người kia, vì theo “tiêu chuẩn” thì một tháng chỉ được sang ngoại một lần thôi, dù ở cách có vài cây số, kẻo bà lại quát “Đi lấy chồng rồi mà suốt ngày ngoại”, nghe đâu bà chỉ sợ con dâu cắp của về cho mẹ mình.
Tích cóp, sửa sang mãi đến khi nhà bên ngoài sửa xong rồi, tôi khấp khởi tưởng sắp được ra riêng, nhưng ông bà cứ bơ đi, nói nhà đó phải để cho thuê lấy tiền. “Nhà này rộng, ở đông vui cho ấm cúng tình cảm, khi nào hai đứa con của hai nhà lớn, muốn tách thì tách”.
Tôi nghe mà cảm giác như bị lừa, nhưng rồi vẫn phải tự động viên, thôi thì dù sao mình vẫn sướng vì còn có cơ hội ở riêng, còn chị dâu sẽ phải ở cạnh bà đến hết đời cơ.
Theo DanTri
3 cuộc tình và lần mang thai trong sợ hãi
Anh nói những thằng đàn ông chỉ nhất nhất một chữ trinh là thằng hèn...
Thế rồi Lòng cô sợ hãi, hoang mang tột đỉnh. Anh bận rộn làm giấy tờ cho chuyến đi nên không ở bên cô được nhiều, nhưng vẫn giục giã cô sớm phá thai.
- Này em! Anh thông báo cho em một tin, tin khá bất ngờ và sốc đấy!
- Hi, em cũng có tin sốc báo cho anh đây.
- Ừ, thế em nói trước đi!
- Không, anh nói trước cơ, anh thông báo trước em cơ mà!
- Ừ nhỉ! Thế anh nói trước nhé, không biết nên vui hay nên buồn đây nhỉ? Anh vừa có được một học bổng, đi Úc 3 năm, bao nhiêu người muốn mà không được. Anh đi nhé! Ba năm anh về thôi! Thế còn em, muốn báo với anh tin gì?
- Em... có thai anh ạ!
...
Không khí im lặng bao trùm. Anh nắm tay cô, vuốt mái tóc cô thì thầm:
- Ừ, một tin rất tốt lành, nhưng đó là lúc chúng ta cưới nhau. Có lẽ giờ không đủ điều kiện em ạ. Nếu em sinh con trước, bố mẹ anh không đồng ý, em sẽ rất khổ khi không có anh. Thôi, có lẽ ta phải tính cách khác. Sau này anh sẽ đền cho em một đội bóng, được không?
Anh ôm cô vào lòng, cô không biết nói gì, tự dưng thấy run rẩy, hoang mang...
Cả đêm về cô không ngủ được. Trằn trọc, lăn hết từ góc này sang góc khác. Cô lấy máy nhắn tin cho anh: "Sẽ thế nào nếu em không bỏ thai? Nếu vậy sau này anh còn yêu em nữa không?".
Tin nhắn trả lời ngay sau 1 phút: "Ngốc à! Anh đã bao giờ hết yêu em đâu mà hỏi vậy. Anh tôn trọng mọi quyết định của em, nhưng em muốn được làm vợ anh một cách đàng hoàng hay giấu giếm?".
Cô không trả lời nữa, từng giọt nước mắt lăn trên má! Chỉ có cô mới hiểu tại sao lòng mình băn khoăn và rối như tơ vò đến vậy.
Cô đã từng yêu, yêu say đắm. Tình yêu của thời tuổi trẻ bồng bột và đầy ngây thơ. Hồi đó, tình yêu với cô là tốt cả, nó vĩ đại hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Má cô lúc nào cũng đỏ hồng và nụ cười luôn thường trực trên môi khi nghĩ đến người đó. Thế rồi sau bao nhiêu buổi đi chơi về muộn, cô và người đó đã quan hệ tình dục với nhau.
Thói đời một khi đã dính đến chuyện đó thì không dứt ra được. Hai năm yêu nhau cô phải đến bệnh viện bỏ thai 2 lần trong đau đớn. Rồi cô phát hiện ra anh chàng người yêu của cô đã vào nhà nghỉ với người khác. Thế là cô quyết kết thúc một mối tình.
Mối tình thứ hai của cô bắt đầu sau chuyến thực tập tại Sapa. Cô gặp anh chàng ấy khi đang điều tra về mức sống của người dân vùng bản. Tình yêu bắt đầu sau hai tháng tìm hiểu và kết thúc sau 2 năm yêu nhau.
Cô phải vào bệnh viện phá thai thêm một lần nữa kèm theo lời đe dọa của bác sĩ: "Bây giờ tử cung của cô rất mỏng, khả năng có con giờ rất khó, nếu có mà cô chỉ cần phá thai một lần nữa thôi, vĩnh viễn vô sinh, giời cũng không cứu được đâu!"...
Khi cô muốn cưới thì bạn trai của cô cứ khất lần. Một lần cô vô tình nghe lỏm anh ta nói với bạn thân của anh rằng anh muốn cưới một cô gái còn trinh về làm vợ. Cô đủ tiêu chuẩn của một người vợ nhưng thiếu mất cái ngàn vàng. Cô lặng lẽ rời xa anh ta và thay số điện thoại, chuyển chỗ ở...
Và anh đến với cô sau 3 năm cô sống trong lặng lẽ với nỗi đau đớn dày vò. Anh đến trong lặng lẽ, xoa dịu nỗi đau trong cô bằng tình yêu thương chân thành.
Anh đưa cô về ra mắt bố mẹ, bố mẹ anh rất mừng vì anh có nàng dâu ngoan. Cô không dám nói với anh về quá khứ. Anh cũng không hỏi. Anh cũng chẳng quan tâm. Anh nói những thằng đàn ông chỉ nhất nhất một chữ trinh là thằng hèn. Cô rưng rưng nước mắt. Cuộc đời cô đã gặp đúng người rồi.
Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, cô và anh trong một lần đi sinh nhật về muộn, anh bị bạn bè chuốc say quá. Anh sợ không dám về nhà vì bố mẹ mắng, anh xin ở lại nhà cô. Hậu quả là chuyện đó đã xảy ra mặc cho cô giẫy giụa chống cự...
Và bây giờ, cô có thai...
Lòng cô sợ hãi và hoang mang tột đỉnh. Anh bận rộn làm giấy tờ cho chuyến đi nên không ở bên cô được nhiều, nhưng vẫn giục giã cô về chuyện sớm phá thai.
Bố mẹ anh cũng nói trong ba năm sẽ giữ anh cho cô nên cô không phải lo lắng gì. Nhưng làm sao bây giờ? Làm sao cô có thể cho anh biết rằng cô đã có một quá khứ thế nào? Làm sao bố mẹ anh có thể chấp nhận chuyện đứa con dâu đã có bầu khi ông bà đang hết lòng yêu thương và tin tưởng cô? Làm sao cô dám phá thai khi bác sĩ đã nói với cô nếu phá tiếp lần này cô sẽ bị vô sinh?
Cô không biết mình sẽ phải làm gì trong hoàn cảnh này? Lỗi tại bản thân, nhưng cô muốn mình có một cơ hội. Giờ cơ hội đang trong tầm tay cô có thể bị tuột mất. Cô vẫn không thể tìm ra câu trả lời và quyết định cho mình...
Theo VNE
Ai dám nói ngoại tình là tật xấu Ngoại tình không xấu, không phản bội, không hoang đường. Tôi ngoại tình và tôi tự hào về điều đó... Tôi là một Kim Ngưu điển hình. Điều này được kết luận dựa trên các yếu tố sau: Tôi im lặng trong hầu hết các tình huống, ngoan ngoãn lắng nghe mọi thứ một cách vô vị; tôi mê tiền, xem vật chất...