Oan ức vì sự tai quái của con chồng
Mình là “tập 2″ của một chiến sĩ công an. Cũng chính vì cuộc hôn nhân này mà chồng mình bị đuổi ra khỏi ngành và hiện đang đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc.
Anh ấy đi làm ăn xa để mình bơ vơ trong gia đình với những con người phức tạp: bố mẹ chồng và đứa con riêng vừa tròn 9 tuổi.
Ngay từ lần gặp đầu, bố mẹ chồng đã rất ghét mình vì cho rằng mình là nguyên nhân khiến con trai phải từ bỏ nghề nghiệp cao quý. Họ còn gọi anh là nỗi ô nhục phá vỡ truyền thống của gia đình và gọi mình là hồ ly tinh chuyên cướp chồng người.
Từ lúc đến với anh, mình đã xác định tâm lý sẵn sàng đón chờ những bi kịch có thể xảy ra nên nhẫn nhịn và chịu đựng. Nhưng mình đã lầm, sự cay nghiệt của người lớn lại không bằng những chiêu trò tai quái của một đứa trẻ con.
Đứa con riêng của chồng rất ghét mình. Mình biết rõ điều ấy nên luôn tự nhủ phải đối xử tốt gấp hơn ngàn lần để chiếm được tình cảm và cảm hóa nó. Nhưng nó thật sự là một đứa bé ghê gớm và thủ đoạn không kém gì những đứa trẻ ương ngạnh trong các bộ phim truyền hình dài tập.
Chỉ mới 9 tuổi, nó đã biết biến hình và sống hai mặt. Nó luôn là một chú thỏ ngoan ngoãn trước mặt người khác. Nhưng mỗi lúc chỉ còn lại mình và nó, nó hỗn láo không gì tả nổi. Nó sẵn sàng gọi mình là “mẹ” trước mặt ông bà nội và nhưng lại gọi “hồ ly tinh” và xưng “tao” mỗi khi đối diện khiến mình vô cùng phẫn nộ.
Một lần nọ, trong lúc đang mải mê chơi điện tử trong nhà thì nó chạy như bay ra ngoài sân, quỳ giữa nắng và khóc nức nở. Mình chưa kịp hiểu gì thì nó đã mếu máo kể lể với ông bà nội (vừa đi xe ập về đến nhà) rằng: “Con không ngoan, do con không dọn dẹp nhà cửa chỉ mải chơi game nên mẹ phạt”. Nghe mà choáng váng, nó đang cố tình gieo tiếng ác cho mình.
Không nói thì mọi người cũng biết bố mẹ chồng sau đấy đã mắng chửi mình một trận. Điệp khúc quen thuộc của họ là: “Có phải con cô đâu mà cô xót”, “Mấy đời bánh đúc có xương” hay “Lời nói dối của con nít còn dễ tin hơn nước mắt hồ ly”.
Video đang HOT
Mỗi lần có khách đến chơi nhà, nó đều cố tỏ ra lễ phép và kính trọng mẹ kế với bộ dạng sợ sệt rúm ró khiến ai cũng nghĩ mình đối xử với nó rất tệ. Nhưng khi họ vừa ra về là nó sẵn sàng bắt sâu bọ thả vào cơm canh hay giường chiếu của mình.
Nhiều lần mình bắt gặp nó vừa gọi điện thoại cho mẹ đẻ và ông bà ngoại vừa khóc rưng rức kể những câu chuyện bi thảm hoàn toàn bịa đặt về mình. Điều đó khiến mình lao đao bởi sau đấy họ kéo đến nhà mắng chửi thậm tệ. Mỗi lúc như vậy bố mẹ chồng mình đều tỏ vẻ rất hả hê.
Không chỉ ở nhà, lúc đến trường nó cũng diễn kịch cho thầy cô và bạn bè xem. Mỗi lúc không thuộc bài hay làm điều gì có lỗi, nó đều khóc và lấy lý do bị mẹ ghẻ đối xử tồi tệ nên không thể nào tập trung học tập.
Mình như phát điên vì bị gọi đến trường của nó để thẩm tra những câu đại loại: “ Sao chị lại nghi oan cho cháu trộm cắp?”, “Sao chị không sắm cho cháu đầy đủ dụng cụ học tập?”, “Sao chị không gần gũi và yêu thương con chồng?”, “Chị cần có giải pháp để giúp cháu ổn định tâm lý”… và đưa ra kết luận “Cháu học hành sa sút từ ngày có mẹ kế”.
Mỗi lúc đến đón nó ở trường, mình đều bị lũ nhóc con học cùng lớp nó lêu lêu và gọi là “hồ ly tinh xấu tính”. Mình vô cùng xấu hổ với những phụ huynh khác.
Mình ấm ức và giận dữ chỉ muốn đánh vào mông nó thật đau để dạy dỗ bảo ban nó. Nhưng mình biết, chỉ cần động vào một cọng tóc của nó thì cả gia đình chồng sẽ không để mình yên.
Mình gọi điện tâm sự nỗi oan ức với chồng. Anh an ủi qua loa và động viên mình thân thiện với nó. Anh ấy tin mình nhưng anh quá yêu con. Anh không muốn bố mẹ mất cháu đích tôn và càng không muốn để nó về với mẹ ruột. Biết anh cực khổ lao động nơi đất khách quê người nên càng về sau mình càng ít chia sẻ những chuyện không vui vì sợ chồng lo lắng. Nỗi oan ức và khổ tâm do con chồng gây ra chỉ có mình cắn răng chịu đựng. Không ai hiểu và mình cũng không dám chia sẻ với ai.
Bây giờ cả xóm, cả họ hàng nhà chồng, cả trường học của con đều nghĩ mình là mẹ ghẻ ác độc. Mình bị cô lập hoàn toàn. Đến nỗi đi chợ mình cũng không dám quanh quẩn mua bán lâu vì sợ họ bàn tán to nhỏ sau lưng.
Mình khóc nhiều vì buồn tủi. Mình cũng nỗ lực rất nhiều để cảm hóa con chồng. Nhưng hình như càng cố thân thiết thì mình càng bị cho là giả tạo “làm hàng”. Sống trong gia đình có quá nhiều đau khổ và cô đơn, mình có nên từ bỏ hạnh phúc vợ chồng mà ra đi?
Theo VNE
Gái 19 có nên lấy chồng 55?
Anh ấy đã 55 tuổi còn em mới vừa tròn 19, liệu lấy anh ấy, em có hạnh phúc không?
Lúc này đây em thực sự cảm thấy rất băn khoăn và lo sợ. Em không biết mình nên quyết định như thế nào cho đúng với tình yêu của mình. Em còn quá trẻ, em rất yêu anh ấy nhưng lại sợ rằng sự chênh lệch quá lớn về tuổi tác khiến chúng em khó mà hạnh phúc được. Em mới 19 tuổi, liệu em có nên cưới người đàn ông mình yêu khi anh ấy đã 55 tuổi hay không?
Em đang là sinh viên năm thứ 2. Em quen anh ấy rất tình cờ. Em đi làm thêm bằng việc gia sư. Anh ấy là bác họ của cô bé mà em đang dạy thêm. Nhiều lần tới em gặp anh ấy ở nhà của người đã thuê em kèm cặp cho em bé đó. Mặc dù đã 55 tuổi nhưng nhìn anh ấy trẻ trung và phong độ lắm. Lúc đầu em không hề nghĩ anh lại nhiều tuổi tới như vậy. Một vài lần dạy thêm về muộn, anh ngỏ ý đưa em về để tránh nguy hiểm và em đồng ý. Chúng em quen và thân nhau từ đó.
Quen nhau hơn 3 tháng thì em và anh chính thức yêu nhau. Em cũng không hiểu vì sao mình lại có tình cảm với một người thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả cha mình như vậy. Trước nay em cũng có rất nhiều người theo đuổi vì em cũng là một cô gái khá xinh xắn, ưa nhìn. Nhưng không hiểu vì sao em chẳng thể nào rung động với ai được cho tới khi gặp anh. Sự phong trần, từng trải và rất trân trọng phụ nữ của anh đã chinh phục được em một cách hoàn toàn. Em yêu anh ấy thật lòng mà không tính toán thiệt hơn điều gì.
Mặc dù hơn em hai mấy tuổi nhưng ở bên anh ấy em cảm thấy hạnh phúc vô cùng (Ảnh minh họa)
Anh ấy đã từng có một đời vợ và hai người con. Cả hai người con đều đã có gia đình và ổn định. Giờ anh đang sống một mình vì vợ anh đã mất từ lâu. Sự cô độc của anh càng khiến em yêu thương anh nhiều hơn. Em muốn được ở bên anh, chăm sóc cho anh mọi điều như một người vợ. Anh ấy là người rất giỏi trong việc kinh doanh. Có lẽ chính điểm này là điều khiến em cảm phục và yêu anh nhiều hơn.
Em biết đây là một mối tình trái với lẽ thường vì em và anh cách nhau nhiều tuổi quá. Nhưng con tim em không thể nào kìm nén nổi khi bên anh. Anh cũng rất yêu thương, chiều chuộng và lo lắng cho em mọi điều. Ở bên anh em cảm thấy an toàn chứ không phải như bên những người bạn bè đồng trang lứa khác. Em thích cảm giác an toàn và sự lãng mạn mà anh dành cho em. Em biết chúng em chênh lệch tuổi tác nhưng tình yêu là sự hòa nhịp của trái tim. Anh tuy có hơn em nhiều tuổi nhưng lại đồng điệu tâm hồn với em.
Chính vì yêu anh mà em đã trao cho anh sự trong trắng của mình. Em cảm thấy hạnh phúc và không hối tiếc gì về điều đó cả. Hiện giờ anh đang thuê cho em một căn hộ rất xinh xắn để em ở đó vì tình cảm của chúng em không tiện công khai nên anh thuê riêng ra như thế cho tiện. Em sống ở đó một mình và thi thoảng anh ghé qua thăm em, chúng em ở bên nhau như vợ chồng.
Em có nên cưới một người đáng tuổi cha mình? (Ảnh minh họa)
Từ ngày yêu nhau tới giờ chúng em chưa từng công khai việc này. Em không dám cho bạn bè, người thân biết vì sợ bố mẹ em sẽ sốc khi biết tin này. Em sợ lắm. Còn anh nói rằng anh không muốn làm khó cho em. Chừng nào em chưa sẵn sàng anh sẽ giấu kín chuyện này. Mỗi khi đi ra đường cùng nhau, nhìn em khoác tay anh tình cảm, người mới quen anh thường hỏi: "Con gái anh đây à, cháu xinh quá!" khiến cả em và anh đều buồn lắm.
Chúng em hòa hợp về mọi thứ. Kể cả chuyện tế nhị chốn phòng the em cũng cảm thấy rất hài lòng. Anh là một người đàn ông thực thụ trong mọi lĩnh vực. Chính anh là người đã dạy cho em mọi điều. Ở bên anh em thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Anh đề nghị cưới nhưng em chưa biết thế nào. Em không dám nói chuyện này cho bố mẹ biết. Em sợ mọi người không chấp nhận. Liệu em và anh ấy có thể hạnh phúc được hay không? Anh ấy nói rằng nếu em sợ bố mẹ không đồng ý, anh ấy sẽ đưa đi nơi khác sống. Chúng em sẽ tổ chức đám cưới ở đó, trở thành vợ chồng rồi thì dù bố mẹ em có chấp nhận hay không cũng không còn quan trọng nữa. Sau này rồi gia đình em cũng phải đồng ý thôi.
Liệu em có nên bỏ nhà để đi theo anh ấy không? Em và anh ấy có thể hạnh phúc không ạ?
Theo VNE
Yêu anh em phải tàn nhẫn tới cùng Tình yêu của em đủ lớn để nhận sự đau khổ riêng mình. Hãy để đắng cay đó mình em đón nhận. Màn đêm nơi này chỉ có một màu đen đặc quánh, không ánh đèn, không tiếng còi xe cộ, không những quá xá tấp nập, mọi thứ đều tĩnh lặng đến lạ thường. Không gian miền núi yên ắng về đêm...