‘Oải’ vì con dâu ở cữ ‘hành’ mẹ chồng
Con trai tôi quen con dâu những ngày du học ở Trung Quốc, chúng nó yêu nhau từ đó và đám cưới diễn ra 3 năm sau. Trong thời gian chúng yêu nhau, vợ chồng tôi không có nhiều dịp tiếp xúc với con bé vì một năm chúng nó với về nước 1 lần. Dù thuộc thế hệ trước nhưng chúng tôi không hề quá nghiêm khắc với chuyện hôn nhân của con cái.
Tôi luôn đồng ý với mọi quyết định của con như chọn nơi đi du học, chọn bạn gái và ngay cả chuyện kết hôn. Nói thật là có ép chúng cũng chẳng được nên tôi luôn để con làm theo những gì chúng muốn. Thật may mắn là hai đứa con tôi đều học hành giỏi và ra trường có công ăn việc làm tử tế. Cô con gái lớn của tôi lấy chồng người Bỉ, hiện đã có 1 bé trai 3 tuổi và sinh sống tại quê chồng. Còn anh con trai sau 5 năm du học ở Trung Quốc đã về nước làm việc và cưới cô bạn học cùng.
Phải công nhận hai vợ chồng nó đều rất có ý chí phấn đầu cho sự nghiệp. Cưới nhau năm 25 tuổi nhưng chúng chẳng chịu có con. Ngay sau ngày cưới, cả hai đã nói rõ với vợ chồng tôi là sẽ kế hoạch 1 vài năm để phấn đấu cho sự nghiệp. Chúng tôi dù muốn có cháu bế bồng lắm lắm nhưng cũng không thể ép con. 1 năm rồi 2 năm sau đó, tôi bắt đầu sốt ruột, con trai tôi cũng có ý muốn sinh con nhưng vợ nó thì một mực khăng khăng: “Con còn bận nhiều việc lắm”. Con dâu tôi tiếp tục được công ty cử đi học 1 năm ở Trung Quốc để chuẩn bị lên chức mới. Tôi vừa mừng cho con vừa lo chúng nó cưới nhau lâu quá nhỡ may không có con thì nguy hiểm.
Một năm sau về nước, vì bị hai gia đình thúc dục nhiều quá nên con dâu cũng quyết định “thả”. Thật may mắn là chỉ vài tháng sau đó nó có thai. Không thể diễn tả hết được niềm vui của vợ chồng tôi, thế nhưng cũng từ ngày đó, tôi như osin phục vụ “con dâu bầu”. Từ ngày có tí cấn thai nó đã kêu nghén ngẩm khủng khiếp. Con bé chẳng chịu ăn uống gì rồi cứ trách móc chồng nó tối ngày như kiểu vì con trai tôi, vì gia đình tôi nên nó mới phải mang bầu. Ngày ngày chồng đi đưa, về đón. Cơm nước thì tôi nấu, quần áo tôi giặt, con dâu chẳng phải làm bất cứ việc gì ngoài việc đi làm 8 tiếng công sở. Ấy thế mà chiều nào về đến nhà mặt nó cũng sưng lên rồi kêu mệt mỏi. Tôi chẳng dám góp ý với con dâu nửa lời vì cũng thương nó bầu bí nặng nề, nhưng nói thật nhìn nó “hành” con trai tôi, tôi xót lắm. Có lần tôi bảo con dâu: “Hay con nghén ngẩm quá thế này thì xin nghỉ việc ở nhà dưỡng thai đi?” Nó lạnh nhạt nói lại với tôi: “Mẹ nói hay nhỉ, bảo bỏ việc là bỏ được sao? Con phải phấn đấu bao nhiêu công sức mới lên được vị trí này. Mà con không đi làm thì lấy gì mà ăn.” Tôi lắc đầu ngán ngẩm, nó nói như kiểu chúng tôi ăn bám vợ chồng nó.
Từ ngày con dâu đẻ, tôi phục vụ mẹ con nó như osin. (ảnh minh họa)
Buồn nhất là từ ngày con dâu sinh xong, nó “hành” tôi đủ kiểu như tôi là người giúp việc của vợ chồng nó vậy mặc dù chúng đang sống ở nhà tôi chứ. Tôi phục vụ con dâu đẻ còn chu đáo và khổ cực hơn chăm con gái đẻ nhiều. Những ngày con gái đẻ bên Bỉ, tôi đã sang chăm cháu cả tháng trời nhưng đi chăm bà đẻ mà như đi du lịch. Con gái tôi sau 5 ngày ở viện về nó đã tự làm được hầu hết các việc nhẹ nhàng. 10 ngày sau nó đã tự nấu cơm, rửa bát, tắm rửa cho con và làm tất tật mọi việc. Còn cô con dâu tôi kiêng làm mọi việc 2 tháng liền.
Ngày ngày tôi quay cuồng làm việc để phục vụ mẹ con nó. Sáng sớm đi chợ, nấu đồ ăn sáng, giặt đồ cho con, rồi lại nấu cơm, rửa bát, dọn nhà, tắm cho cháu… Con dâu tôi không cho tôi giặt đồ của bé trong máy giặt mà phải giặt riêng bằng tay. Nó bảo bố mẹ đẻ nói người ta kiêng thế. Tôi ở thế hệ trước nó còn chẳng kiêng, mà không hiểu sao nó lại tin những điều nhảm nhí đó. Con dâu cứ viện lý do phải kiêng nước, kiêng gió mà chẳng động vào việc gì kể cả việc tắm cho con. Mặc dù ngày ngày phải nấu cơm cho con dâu nhưng nó luôn chê tôi nấu ăn không ngon, chê món này mặn, món kia nhạt. Tôi thì phải luôn cố gắng đổi món để con dâu ăn ngon miệng, lấy sữa cho con ti.
Con dâu còn luôn chê tôi “nuôi con cổ hủ”, không biết bế cháu. Nó chê chân tay tôi vụng về lại già cả sẽ làm ngã con nó. Nó đâu có biết tôi đã nuôi chồng nó khôn lớn đến ngày hôm nay. Dù đã làm việc như người giúp việc nhưng dường như con dâu vẫn không hài lòng với tôi. Trong đầu nó luôn nghĩ vì gia đình tôi mà nó phải đẻ, phải nghỉ làm thế này.
Video đang HOT
3 tháng sau sinh, nó đi làm trở lại mặc dù nó được nghỉ chế độ cả 6 tháng. Con dâu mặc kệ con cho tôi chăm sóc. Ấy thế mà cuối ngày đi làm về, chỉ thấy con bị một nốt côn trùng cắn hay tay bẩn là nó mắng tôi coi cháu không cẩn thận. Nó còn nói bóng gió khi âu yếm con là: “Hôm nay sao bụng con nhỏ thế, không được ăn gì à?”, “Con ở nhà có bị bà mắng không?”… Thú thực nghe những câu đó, tôi buồn vô cùng. Chẳng hiểu kiếp trước tôi ăn ở thế nào mà kiếp này lại “vớ” phải cô con dâu “chán” thế. Bây giờ tôi chỉ muốn cho vợ chồng chúng ra ở riêng để vợ chồng tôi đỡ mệt đầu. Nhưng như thế tôi lại thương con trai và cháu nội lắm!
Theo VNE
Nỗi hoảng sợ khi chứng kiến con gái mất dần sự sống từng ngày
Giờ này con gái tôi đã ngủ. Toàn thân con vàng như một lát nghệ và mỏng hơn cả tấm chăn đang đắp trên người. Chỉ mới 7 tuổi con đã bị suy gan cấp. Khi phát hiện thì bệnh đã ở tình trạng suy gan tối cấp chưa rõ nguyên nhân.
Mỗi khi nghĩ đến sự muộn màng này, tôi ân hận chỉ muốn cắn xé bản thân. Nhưng tôi làm sao lường được khi trước đó con vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, ăn uống tốt và thể trạng cũng rất tốt. Con đang học giữa học kỳ 1 của lớp 1 và ở trường con không có biểu hiện sức khỏe khác thường gì.
Chỉ mới đây, con mới xuất hiện các triệu chứng mệt mỏi, chán ăn, vàng da, vàng mắt tăng dần. Để ý tôi cũng thấy, nước tiểu của con sẫm màu nữa.
Nhưng lúc ấy tôi ngu dốt quá, còn mua thuốc về tự nhỏ cho con khi thấy mắt con cũng vàng đi. Để khi con được đưa vào viện thì bác sĩ đã chẩn đoán viêm gan cấp. Và sau chuỗi ngày điều trị ở đây, tình trạng vẫn không được cải thiện. Bác sĩ đã đưa ra kết luận cuối cùng: chỉ có ghép gan, con mới được cứu sống.
Con đã ngủ, toàn thân vàng như một lát nghệ và mỏng hơn cả tấm chăn đang đắp trên người. Chỉ mới 7 tuổi con đã suy gan cấp (Ảnh minh họa)
Nghe tin con phải ghép gan mà tôi rụng rời. Bé con của tôi đã đầu thai nhầm mẹ rồi. Vì là con tôi, chính sự vô tâm của tôi nên bây giờ nó mới nằm thoi thóp thế kia.
Không biết bao nhiêu lần tôi đã khóc ngất mà níu áo bác sĩ bảo "Cứu con tôi với". Không biết bao nhiêu lần tôi đã hỏi thăm, đã cầu xin từ đời thực đến đời ảo trên khắp các diễn đàn mong có người hiến gan cho con.
Thời gian đầu, bác sĩ chỉ định chỉ phải ghép 40%. Nhưng vì bệnh phát triển quá nhanh, thể trạng con lại khó thích nghi nên bây giờ ít nhất phải ghép đến 70% con mới có cơ hội sống sót. Tôi chạy đua không lại tử thần. Mỗi ngày vô vọng trôi qua đồng nghĩa với việc con càng rời xa tầm tay tôi.
Bác sĩ nói bệnh của con đã "quá". Tôi chưa thấy có một câu nói nào tàn nhẫn như câu nói này. Nó cứa vào tim và làm tôi đột quỵ. Ngay cả khi biết bản thân tôi sắp chết có lẽ tôi cũng sẽ không sốc và tuyệt vọng đến thế. Con gái tôi chỉ mới vào lớp 1, chỉ mới sắp học hết học kỳ đầu tiên. Và cuộc đời nó chỉ vừa mới bắt đầu đã kết thúc.
Sao trên đời lại có những điều tàn nhẫn thế này. Tôi sắp mất con vĩnh viễn. Cái chết sắp sửa chia cắt mẹ con tôi. Trời có thấu cho nỗi đau phải chứng kiến con đang chết đi từng ngày mà chỉ biết khóc, vô dụng và bất lực này không?
Con nằm đó và vẫn nghĩ con đang bị cảm cúm nặng, rồi con sẽ trở về nhà và lại đi học sớm thôi. Nó cứ hỏi tôi: "Mẹ ơi, con muốn về nhà. Sao con lâu được về nhà thế?". Hoặc: "mẹ xin bác sĩ cho con về nhà đi, con sắp thi học kỳ rồi đấy! Các bạn đến thăm con bảo thế!".
Những lời ngây thơ của con gái nói như cứa vào tim tôi ngàn mũi kim. Tôi chỉ cầu xin có một điều kỳ diệu, một phép màu nào đó để con khỏe mạnh. Thậm chí có lấy đi cả của cải vợ chồng tôi tích cóp được, có lấy đi cả 31 năm tuổi thọ này của tôi hay cả cuộc đời này, tôi cũng đều sẽ đổi để con được sống.
"Trời chưa sáng đâu, con ngủ thêm nhé". Mỗi khi con hé đôi mắt vàng vọt nhìn mẹ, tôi đều phải nói câu đó. Con lo lắng khi biết mình đã nghỉ học nhiều đến thế. Bởi hàng ngày con rất thích đến trường, đến lớp.
Những ngày này, mắt con vàng, lưỡi con vàng như bôi nghệ. Để con không thấy gương mặt mình, tôi đã phải giấu hết gương trong túi xách. Nhưng chẳng thế giấu được con vì con là một cô bé thông minh, con đã soi bằng chiếc thìa inox.
Khoảng khắc con đánh rơi thìa vì sợ hãi khuôn mặt mình cũng là khoảnh khắc tôi như đánh rơi cả thế giới này. Con bắt đầu ý thức được, mình đang ốm nặng, con khóc. Con bắt đầu tra hỏi và không còn tin vào những lời nói dối của mẹ và bác sĩ nữa.
Chồng tôi nghĩ ra cách bôi nghệ vào mặt mỗi khi bên con, cả nhà lẳng lặng làm theo. Con thức dậy, nhìn xung quanh ngỡ ngàng rồi cười khanh khách. Đây là nụ cười hiếm hoi và cũng có lẽ là nụ cười cuối cùng của con.
Bác sĩ bảo, con sắp bước vào giai đoạn phù não và mất ý thức, rồi con sẽ không còn nhận ra được người thân nữa. Bây giờ đến ngủ con cũng không được yên giấc. Vì yên ắng quá sẽ khiến con không còn thức dậy nữa. Vài tiếng một lần tôi phải gọi con, lấy hết sức mạnh mà mỉm cười cho con yên tâm "Mẹ vẫn ở đây".
Sự sống của con giờ chỉ còn đếm từng ngày và từng giờ. Bác sĩ bảo nên đưa con về nhà nhưng mình vẫn cố lì lợm ở lại viện "còn nước còn tát". Chưa bao giờ mình ghét bệnh viện, ghét bác sĩ đến thế (Ảnh minh họa)
Con chỉ nói "con mệt" dù cho con nằm trên giường bệnh hơn 3 tháng nay với đủ phác đồ điều trị. Tôi cũng rất mệt mỏi và cảm thấy đang đều chết dần đi. Một ngày với tôi ở viện sao dài như 10 năm thế này.
Những ngày này, vì sợ con gái có thể ra đi bất cứ lúc nào, tôi luôn nắm chặt tay con. Tôi hoảng sợ khi nghĩ một ngày thức dậy không có con ở bên và phải ở lại thế giới không có con.
Sự sống của con giờ chỉ còn đếm từng ngày và từng giờ. Bác sĩ bảo gia đình nên đưa con về nhà nhưng vợ chồng tôi vẫn cố lì lợm ở lại viện "còn nước còn tát". Chưa bao giờ tôi ghét bệnh viện, ghét bác sĩ đến thế. Từ lúc vào đây họ chưa cho chúng tôi một tia hy vọng nào. Tất cả đều thật nhẫn tâm, kể cả ông trời.
Con gái tôi lại vừa thức giấc, con mè nheo "Mẹ bôi kem cho con, con muốn trắng cơ". Tôi và chồng cũng làm như thế cho con vui. Nhưng chúng tôi biết làm gì để con có thể khỏe mạnh trở lại đây? Một ngày gần đây, nếu con ra đi, tôi cũng sẽ đi theo con để bên kia thế giới con vẫn có mẹ. Nhưng còn chồng tôi, anh sẽ ở lại với đau khổ mất vợ mất con, tôi phải làm thế nào? Tôi phải làm thế nào đây?
Theo VNE
Đánh mất Cuối cùng anh cũng chịu quay về sau nửa năm chúng tôi ly thân. Khấp khởi mừng thầm, nào ngờ, đất trời như đổ sụp dưới chân khi anh chìa lá đơn ly hôn, bảo tôi ký. Anh ôn tồn: "Đến mức này, có về sống với nhau thì mọi chuyện sẽ không còn như trước. Mình nên chia tay, cô có nhiều...