Oái oăm những nàng dâu “lấy tiền đè người”
Vốn dĩ chuyện những nàng dâu quá quắt có kể cũng không bao giờ hết. Trong đó có những nàng dâu cậy thế “ lấy tiền đè người”, khiến cho những người chịu trận phải chịu tổn thương ghê gớm.
Gặp em dâu mang đồ đến, chị “ném” cho em dâu ít tiền kèm một câu cụt ngủn: “Cầm lấy lần sau mua” (Ảnh minh họa)
Chị Tâm (Hà Nội) về làm dâu nhà chồng được 3 năm. Vốn là người hiền lành và cho rằng mình là phận em út trong nhà nên chị luôn nhường nhịn tất cả mọi người. Ai nói gì chị cũng một dạ, hai vâng. Chị cho biết, trước khi lấy chồng, cha mẹ chị đã luôn dạy con gái sống nề nếp, đúng mực. Và đến khi lấy chồng rồi, mỗi lần ghé về thăm, mẹ chị vẫn câu cửa miệng nhắc con gái: “Một điều nhịn, chín điều lành thì mọi chuyện êm thấm”.
Sau 3 năm về nhà chồng, chị được nhà chồng quý mến vì chăm chỉ, siêng năng, lại là người thấu tình đạt lý. Duy chỉ có chị dâu của chị dành tặng cho chị cái biệt danh “con đụt” kèm với ánh nhìn coi thường. Theo lời chị Tâm kể, chị dâu của chị là người phụ nữ sắc sảo và có phần thực dụng, nói năng không kiêng nể. Vì thế chuyện nể nang với em chồng càng là chuyện không tưởng. “Khi mình mới về làm dâu, chị ấy còn rào trước đón sau, vẫn còn giữ kẽ gọi cô, xưng tôi. Sau khi dò hỏi nhà mình có giàu không? Bố mẹ cho được bao nhiêu hồi môn? Có tính mua nhà sau khi cưới không?… Sau khi nghe mình chia sẻ tất cả những điều đó thì chị thản nhiên nói &’Tưởng thế nào! Hóa ra không cùng đẳng cấp”. – chị Tâm nói.
Biết mình đã bị chị dâu coi thường vì gia cảnh, nhưng chị Tâm vẫn gắng dĩ hòa vi quý. Chị vồn vã với chị dâu hơn. Mỗi tuần chị thu xếp 2 lần đi chợ, nấu đồ ăn mang đến nhà anh chồng, chị dâu. “Anh chị ấy ở riêng. Vì còn son rỗi, hơn nữa lại chỉ làm việc giờ hành chính nên mình giúp mẹ chồng lo chuyện chợ cho anh chị ấy. Để chị em gần gũi hơn mình cũng chủ động hỏi chuyện” – chị Tâm nói về nỗ lực của mình trong mối quan hệ với chị dâu. Tuy nhiên những việc làm đó và sự cố gắng của chị Tâm lại khiến chị bị chị dâu đánh giá thấp hơn. Chị dâu của chị Tâm không thèm nói chuyện, cũng không một tiếng cám ơn. Gặp em dâu mang đồ đến, chị “ném” cho em dâu ít tiền kèm một câu cụt ngủn: “Cầm lấy lần sau mua”. Lần nào nhà có việc gì đó, hoặc giỗ chạp chị dâu không góp mặt mà chỉ nhắn cho chị Tâm một tin nhắn “Đến lấy tiền”.
Và điều khiến chị Tâm buồn chính là việc chị dâu coi đồng tiền là công cụ để điều khiển, sai khiến chị. “Dường như chị ấy cho rằng có tiền là được quyền sai khiến và coi khinh đứa em dâu như tôi. Có một dạo vợ chồng khó khăn tôi cũng không dám vay mượn anh chị ấy mà đi vay người ngoài. Loay hoay mãi không được, bố mẹ chồng tôi biết được nên đến nói chuyện với anh chị cũng từ đó chị mỉa mai gọi tôi là &’con đụt chẳng làm nên trò trống gì’. Rồi kể từ đó, bất cứ nơi nào, bất kể trước mặt ai, chị ấy cứ ông ổng gọi mình là con đụt… con đụt…” – chị Hoa ấm ức nói.
Video đang HOT
Chị Tâm cho biết thêm rằng, mặc dù được nhiều người góp ý nhưng chị dâu của chị vẫn “bỏ ngoài tai” và tỏ thái độ trịch thượng với em dâu: “Anh chồng tôi đã có lần suýt đánh chị ấy vì chị đứng ở cầu thang hất hàm sai tôi trong khi thực tế là tôi là người đang lo việc giúp anh chị ấy. Bố mẹ chồng tôi sau khi nghe chị nói rằng &’có tiền là có quyền’ thì cũng không bao giờ góp ý với nàng dâu nữa. Riêng tôi giờ đây, trừ khi có việc quan trọng còn không thì không đến nhà, cũng chẳng gặp gỡ chị ấy làm gì”.Còn chị Bích (Đống Đa) không nén được tiếng thở dài xót xa khi nhắc đến người chị dâu “lấy tiền đè người” của mình. Chị cho biết, nhà chồng có hoàn cảnh rất đặc biệt. Bố chồng mất sớm, mẹ chồng chị phải chật vật lắm mới lo được cho cuộc sống của ba mẹ con không phải “giật gấu vá vai”. Trong khi chị Bích ngưỡng mộ và thương mẹ chồng bao nhiêu thì chị dâu chị lại có thái độ bất kính bấy nhiêu.
Theo lời chị Bích, để lo cho các con, mẹ chồng chị không ngại ngần làm bất cứ việc gì, kể cả việc phụ hồ, khuân vác. Vì là lao động tự do, lúc trẻ khỏe mẹ chồng chị còn có sức bươn chải hết nghề này đến nghề khác để kiếm tiền nuôi các con. “Đến khi có tuổi, mẹ chồng tôi chỉ quanh quẩn với cái quán nước nhỏ bên trong con ngõ vắng. Khi tôi về làm dâu, lưng mẹ chồng tôi cũng đã còng. Thấy bà vẫn lọ mọ với quán nước, tôi bảo bà nghỉ đi rồi về các con nuôi nhưng vẫn quả quyết bám trụ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản là bà già cả, lại quen lao động nên bán hàng nước cho vui” – chị Bích kể.
Tuy nhiên, không lâu sau đó, chị Bích đã biết được nguyên nhân sâu xa. Chị Bích kể lại rằng, hôm đó chị tan làm sớm để về đưa mẹ chồng đi khám bệnh. Vừa về đến đầu con ngõ, gần địa điểm mẹ chồng chị bán nước thì chị nghe thấy tiếng cốc vỡ choang rồi tiếng chị dâu chát chúa: “Vô dụng mà, vô dụng mà!”; “Tiền đây, bà còn định bêu riếu vợ chồng tôi đến mức nào nữa”; “Tôi cho bà chưa đủ à mà bà còn bày trò?”; “Gạo thịt cung cấp thế còn chưa đủ à? Bà định hành con cái đến bao giờ…”. Chị Bích nói rằng khi nghe những lời quát tháo xối xả của chị dâu, chị không hiểu đầu đuôi thế nào. Thấy mẹ chồng cứ im lặng không đáp lại chị suy đoán chắc mẹ chồng gây chuyện gì nghiêm trọng. Nhưng… “Hóa ra lâu nay tôi không hề biết việc mẹ chồng bị chị dâu tôi mắng nhiếc do chị cậy mình là người làm ra tiền, nuôi cơm bà hàng ngày, hàng tháng. Hôm nào chị từ cửa hàng về mà chưa có cơm ăn, chưa có nước tắm… là chị dùng đủ thứ ngôn từ chợ búa ra mắng bà”.
Khi được hỏi chuyện tại sao các con trai bà không can thiệp, chị Bích nói rằng chồng chị khi đó học xa nhà còn anh trai chồng thì mải mê theo hết các chuyến buôn này đến chuyến buôn khác, giao phó việc chăm lo mẹ cho vợ. “Bản thân mẹ chồng tôi cũng giấu kín chuyện nàng dâu hỗn hào, lấy tiền đè người. Bà không muốn vì mình mà cuộc sống của các con bị ảnh hưởng. Mãi đến khi chồng tôi tốt nghiệp rồi lấy tôi thì bà chuyển về căn nhà mà ông bà ngoại để lại. Có lẽ cũng như tôi, chồng tôi và anh trai chồng mà biết sự thật này thì không hiểu họ sẽ đau đớn thế nào. Có lẽ mẹ chồng tôi cũng ám ảnh bởi thói hành xử của chị dâu nên tôi khuyên nhủ bà về sống với vợ chồng tôi kiểu gì cũng không được” – chị Bích quặn thắt.
Theo Afamily
Oái oăm mẹ chồng xin nàng dâu đừng ly dị
Nói ra đúng là chuyện ngược đời hoặc ai đó sẽ bảo tôi chém gió cho oai, thực ra những ai ở trong hoàn cảnh của tôi thì mới thấu nội tình câu chuyện ngán ngẩm này!
Tôi lấy chồng từ thuở 19. Ở quê, con gái đến thì nếu mà không có điều kiện đi học lên cao thì chỉ ở nhà buôn rau cỏ hoặc làm nông, yêu một anh cùng làng và lấy chồng, sinh con đẻ cái như bao người. Tôi cũng không ngoại lệ.
Lấy chồng, như bao cô gái khác ở làng, điều kiện gia đình cũng không có gì khá giả, học vấn cũng không cao nên cũng chỉ ở nhà làm nông hoặc đi buôn rau cỏ, hải sản xuôi ngược theo mùa. Quê tôi ở gần biển nên việc buôn bán cũng thuận lợi, chồng tôi là dân chài, hơn tôi 2 tuổi, biết đi biển từ hồi 13. Học vấn cũng không được đến nơi đến chốn nhưng được cái chăm chỉ, mà thanh niên làng tôi không chăm chỉ thì cát cũng chẳng có mà đổ vào miệng, vậy nên chuyện chăm chỉ để mưu sinh chốn quê nghèo vốn là việc dĩ nhiên.
Mẹ chồng xin nàng dâu...(Ảnh minh hoạ)
Lấy nhau xong nhà chồng tôi nghèo, lại ở ngay vùng lấn biển nên đất đai chả có, nhà đẻ thương tình cho mảnh đất cắm dùi nên vợ chồng tôi cất tạm căn nhà lá để ở. Vợ chồng nghèo nhưng cũng vui vẻ bên nhau, mà làng tôi cũng ít người giàu nên người ta vẫn sống vui với nhạu vậy, an nhiên tự tại, có gì ăn nấy, tiền thì chẳng bao giờ có, nhưng chưa phải chịu đói bao giờ vì biết cách tận dụng thiên nhiên mà sống...
Chúng tôi sống gần nhà mẹ chồng, bà đau ốm liên miên, bố chồng thì liệt nửa người sau một lần đi biển đắm thuyền may mà vớ được một tấm ván và trôi dạt vào bờ, từ đó tới nay cũng 10 năm rồi, chồng tôi đã phải là trụ cột gia đình thay cho bố để cáng đáng gia đình, giờ lấy vợ, ở riêng nhưng vẫn phải có trách nhiệm với cha mẹ, chứ nào dám nghĩ cho riêng mình.
Thế nên nói là lấy chồng nhưng tiền ai người nấy tiêu, tôi làm được thì mua sắm mấy thứ nho nhỏ cho gia đình, chồng tôi kiếm được thì lo cho bố mẹ anh ấy vì họ già yếu lại mất sức lao động. Nói thật, vẫn biết chữ hiếu làm đầu nhưng nghĩ đến cái thân mình tôi cũng thấy tủi, vì từ nhỏ đến lớn, nhà đẻ nuôi tôi, thương tôi như thế mà tôi còn chưa báo đáp được gì đã vội lấy chồng, giờ có gia đình riêng thì chồng lại chỉ biết bên nội, tôi buồn lắm chứ!
Cho đến khi chúng tôi có đứa con đầu lòng thì cuộc sống bắt đầu vất vả hơn. Thời gian mang bầu tôi vẫn buôn thúng bán bưng và cố gắng hết sức tiết kiệm tiền để nuôi con vì chồng tôi vẫn phải nuôi bố mẹ anh ấy. Một lần anh ấy đi biển, bi kịch lặp lại đúng như với bố anh ấy, chồng tôi bị lật thuyền do bão, vớ được tấm ván vỡ từ mảnh thuyền và trôi dạt vào bờ cách nhà tôi 10km, hôn mê liền 3 tháng khi tôi vừa sinh đứa con đầu lòng.
Mọi gánh nặng kinh tế dồn lên vai tôi, 20 tuổi với một đứa con vừa mới sinh, một ông chồng hôn mê không biết sống hay chết, bố mẹ chồng đau yếu sống phụ thuộc. Tôi không thể vì lúc mình đang gặp khó khăn thế này mà rũ toẹt mọi thứ được, con người sống cần có tình nghĩa, nghĩ thế nên dù khổ cực thế nào tôi vẫn có gắng chắt chiu từng hào của mình để lo cho 4 con người đang phụ thuộc vào tôi.
3 tháng sau chồng tôi tỉnh lại nhưng tàn phế, chỉ nằm liệt giường do cột sống bị dập tủy, chi phí điều trị quá lớn, cơ may thành công quá ít đủ để tôi và anh ấy chấp nhận thực tại. Về nhà, nằm liệt giường và tôi phải chăm sóc anh ấy, mẹ anh ấy, bố anh ấy, con anh ấy...những người chưa giúp tôi được ngày nào nhưng lại khiến tôi phải có trách nhiệm, chỉ vì hai chữ "gia đình".
Cuộc sống cơm áo gạo tiền đè nặng lên vai tôi, thấm thoắt cũng hơn 1 năm rồi. Hơn một năm mà tôi tưởng dài như cả thế kỉ vì quá mệt mỏi, nhiều lúc chồng tôi thấy tôi lao lực vậy thì bảo "hay là cho anh liều thuốc chuột, chứ sống thế này thì khổ thân em quá!". Nghĩ đến, tôi lại thấy tội, dù nhiều khi tôi cảm thấy muốn tự vẫn vì gánh nặng mình đang mang, ở cái vùng quê này, nuôi cái thân mình đã khó, đây thì 4 cái tàu há mồm chờ tôi, tôi cứ ngẫm mà thấy tội cái thân mình quá!
Mẹ chồng biết tôi gặp nhiều áp lực nên lúc tỉnh táo bà van xin tôi đừng bỏ chồng tôi, hãy để cho con trai bà được sống ngày này hạnh phúc ngày đó, giờ tôi bỏ chồng thì con trai bà sẽ chết, bà và chồng bà cũng không sống nổi...Mẹ chồng tôi nhiều khi mắc cái bệnh lú lẫn tuổi già, lúc nhớ lúc quên nên việc chăm bố chồng cũng không xong, có lúc còn quên cho ông ăn, quên cả tắm rửa cho ông khiến người ông hôi rình. Tôi đi làm cả ngày, lôi theo đứa con hơn tuổi, thi thoảng lại phải đảo qua nhà cho chồng ăn vì chồng tôi không tự túc được, nhờ mẹ chồng thì bà lại lú lẫn, nhiều khi tôi muốn bốc hỏa, tôi gào lên mắng chửi cuộc đời" Giời ơi sao khốn nạn cái thân tôi thế này?", những lúc như thế tôi chỉ muốn vứt hết, bỏ hết những cái nợ đời, ôm con đi thật xa và hai mẹ cong sống với nhau, không cần những con người nặng nợ này nữa.
Mọi thứ cứ trói lấy tôi, ghì tôi xuống khiến tôi muốn thoát ra mà bị cái chữ "tình nghĩa" cho trói chặt lại, mệt mỏi, chán nản, bế tắc...tôi muốn chạy trốn khỏi cái bi kịch này không biết bao nhiêu lần, nhưng...
Theo Công Luận
Mẹ chồng tức "nổ mắt" vì con dâu được chồng chiều chuộng Ban đầu mẹ Hoàng rất vừa ý với cô con dâu được người được nết, gia đình lại gia giáo như Phương. Nhưng chỉ một thời gian ngắn sau khi Phương về làm dâu, bà đã quay ngoắt thái độ, chẳng còn ưa gì cô nữa... Hễ gặp bất cứ ai là mẹ chồng Phương đều dốc bầu tâm sự như thể nắng...