Oái oăm con gái “phải lòng” cha đẻ
Người ấy đã có vợ và 2 con, nhưng dù đã cố gắng nhiều lần, con bé vẫn không thể quên được người đàn ông ấy.
Tôi sinh ra nơi miền biển đầy nắng và gió. Tuổi thơ của tôi cơ cực, 18 tuổi đã phải đi làm người giúp việc cho một gia đình giàu có ngoài Hà Nội. Vì chăm chỉ và tháo vát nên được cả gia đình quý mến, nhất là cậu cả tên Khoa. Cậu Khoa mới 15 tuổi nhưng lúc nào cũng coi tôi như một người bạn. 2 năm sau, khi tôi vừa tròn 20 tuổi, thì Khoa đã 17 tuổi, sự gần gũi giữa hai chị em đã khiến cho tôi cảm thấy thổn thức vì được Khoa quan tâm.
Thỉnh thoảng, Khoa lén giấu bố mẹ gửi cho tôi chiếc cặp tóc hay một chiếc khăn mùi xoa. Và rồi… tôi yêu Khoa lúc nào không biết. Thế rồi, chuyện gì đến cũng đến, tình cảm và sự gần gũi đã khiến tôi và Khoa không thể kìm chế được cảm xúc của mình. Trong một đêm mưa gió, Khoa không may bị trẹo chân và chạy xuống phòng tôi để xin ít dầu gió… Ngay trong đêm định mệnh đó, tôi đã trao đời con gái cho Khoa trong sự lo lắng, đau đớn và hạnh phúc vỡ òa.
Tôi có thai, gia đình Khoa không chấp nhận được một người con gái hư hỏng như tôi nên đã đuổi tôi về quê. Giữa lúc đớn đau, tủi hổ ấy, Khoa lại không dám đứng ra bảo vệ tôi, không dám nói rằng đó là con của Khoa. Xấu hổ, tủi cực, đau đớn, tôi không dám trở về quê mà bắt xe vào Sài Gòn lập thân với số tiền ít ỏi mà nhà chủ trả nốt cho tôi.
Một mình tôi bươn chải với gánh hàng rong, tự mang thai và tự nuôi con một mình. Cô con gái xinh xắn và đáng yêu đã giúp tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết, tôi đã vượt qua mọi khó khăn và sự dè bỉu của mọi người để nuôi con học hành tử tế.
Bỗng dưng những cơn đau dội lên làm tôi nghẹn thở… (Ảnh minh họa)
Ngày tôi 40 tuổi cũng là ngày con gái tôi bước vào tuổi 19, cô bé xinh đẹp và giống mẹ như đúc. Tự hào và bảo vệ con mình bằng tình yêu thương vô hạn của người mẹ, tôi hy sinh mọi thứ, thậm chí tôi bị những cơn đau ngực hành hạ hàng đêm mà không một lời kêu ca chỉ để con yên tâm học hành cho tốt.
Video đang HOT
Một ngày, bằng cảm giác của người mẹ, tôi biết con đã yêu, ánh mắt lấp lánh và đầy hạnh phúc của con đã không giấu được một người mẹ yêu con. Con gái tôi bắt đầu thủ thỉ cho tôi nghe về người đàn ông nó yêu. Đó là người “chỉ kém mẹ 3 tuổi thôi”, “là người ở tận ngoài Hà Nội”, “người đã có gia đình”… Nói đến đây, con gái tôi khóc nức nở. Nó bảo rằng người ấy đã có vợ và 2 con, nhưng dù đã cố gắng nhiều lần, con bé vẫn không thể quên được người đàn ông ấy.
Tôi lặng người nhắc nhở con mình phải cẩn thận trong tình cảm, nhất là việc đôi khi có thể xảy ra những quan hệ gần gũi. Nói như thế nhưng trong lòng tôi luôn có linh cảm xấu về tình cảm của con mình. Chuyện của con bé khiến tôi nhớ lại chuyện buồn năm xưa. Suốt 20 năm qua, tôi đã giấu kín con bé. Con bé biết mẹ buồn nên nó cũng không dám hỏi tôi…
Tôi nói với con hẹn gặp người đàn ông kia để tôi muốn biết họ như thế nào, hứa với con gái là tôi sẽ không làm gì ảnh hưởng đến con, con bé đồng ý.
Bước vào quán cà phê, nhận ra con đang ngồi với người đàn ông đó, anh ta quay lưng về phía tôi, còn con gái ngồi đối diện với anh ta, ánh mắt hoang dại của con, tự dưng tôi nhận ra mình đã từng có đôi mắt như thế khi nhìn Khoa cách đây 20 năm về trước, rằng con gái tôi không thể quên người đàn ông đó như 20 năm nay tôi không thể quên Khoa.
Tôi quyết định nhẹ nhàng đến bên con, người đàn ông đó xoay người lại. Trời ơi! Đó là Khoa, người đàn ông đã làm tan nát trái tim tôi, và đến bây giờ lại là con gái của tôi! Đau đớn, tan nát và gục ngã. Tôi không biết rằng tại sao mọi việc lại có thể oái oăm đến thế! Bỗng dưng những cơn đau dội lên làm tôi nghẹn thở…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tương lai không xa...
Nó thật hiện đại, dám từ bỏ, dám làm lại, dám tìm kiếm tới tận cùng bản ngã để sống cho chính mình. Mà tất cả đều rất rõ ràng, công khai, sòng phẳng với mọi người.
1. Nó yêu người đầu tiên, người thứ hai, đến người thứ ba thì lấy làm chồng. Với ai cũng rất chân thành, chung thuỷ, rõ ràng. Lần đầu tiên yêu một anh họa sỹ, anh ta nghèo quá không có tiền để mở triển lãm riêng, nó lấy những kỷ vật của mẹ bán đưa tiền cho người yêu mua họa phẩm. Với người thứ hai, nó cũng lại lấy trộm tiền của mẹ cho người yêu đi học cao hơn. Tôi nhìn thấy hết và cứ nghĩ mãi, chẳng biết khuyên hay mắng con thế nào. Bây giờ, cả ba người đàn ông vẫn quấn quít bên nó, bên nhau, như bạn bè.
Nhìn thấy thế tôi bảo: "Con đã lấy chồng rồi thì đừng qua lại, hỏi thăm Thắng (người yêu cũ của con tôi) nữa, đừng làm cho Phương (chồng con tôi) buồn, tội nghiệp! Nó bảo: "Sao con lại không được chơi với anh ấy nữa, mà làm sao anh Phương lại phải buồn? Anh ấy yêu con thì phải yêu tất cả chứ, mà con cũng yêu anh ấy như thế đấy thôi. Con muốn nhìn thấy tất cả các anh ấy bởi vì họ làm nên cuộc đời con!".
2. Nó lấy chồng, một anh chàng dân tộc Nùng nói tiếng Việt còn lẫn lộn "l và n". Tôi buồn cười quá, liền bảo: "Con phải dạy Phương nói l, n cho đúng, đừng để khi giao tiếp người ta cười cho!". Nhưng nó toe toét cười đáp: "Mamy (mẹ - cách gọi thân mật) làm ngôn ngữ thì cũng biết là mình cần phải gìn giữ vẻ đẹp tự nhiên chứ!". Bây giờ, mỗi khi anh con rể nói chuyện, cả nhà cứ phải liếc nhìn nhau, nín cười vì "vẻ đẹp tự nhiên" này.
Khi nó có con, chồng muốn con mang dân tộc Kinh theo mẹ, nó nhẹ nhàng thủ thỉ: "Sao anh lại phải đổi dân tộc của con thế, anh nghĩ nếu anh là người Kinh thì em sẽ lấy anh à? Em lấy anh vì anh là người dân tộc Nùng quý hiếm đấy chứ!" Bây giờ lũ trẻ con là người dân tộc Nùng ở nước ngoài với hai quốc tịch: Nước ngoài và Việt Nam.
Nó thật hiện đại, dám từ bỏ, dám làm lại, dám tìm kiếm tới tận cùng bản ngã để sống cho chính mình. Mà tất cả đều rất rõ ràng, công khai, sòng phẳng với mọi người. Trong hệ giá trị của nó không có từ "nhẫn nhịn, chịu đựng". Nó chẳng bao giờ coi "nhẫn nhịn, chịu đựng" trong hôn nhân là một thứ đẹp đẽ, cao cả như thế hệ chúng tôi. Nó luôn bảo: "Tình yêu là của con và trước hết phải vì con con người sinh ra là để được hạnh phúc chứ không phải để chịu đựng nhau".
3. Khi con tốt nghiệp trường ĐH Mỹ thuật, tổ chức được một vài triển lãm cá nhân, bán được vài bức tranh, tôi chỉ lo nó đắc ý liền khuyên: "Con đi học tiếp ở nước ngoài đi, ở trong ao thì thấy mình là nhất, hãy bơi ra ngoài biển mà xem!". Nó cự lại: "Tại sao mamy cứ cho rằng phải ra nước ngoài học mới được, khối người học ở trong nước cũng nổi tiếng, cũng thành danh đấy thôi!". Tôi buồn lắm, nhưng rồi nghĩ: Mọi thứ đều cần có thời gian để lớn, để tích lũy tinh chất và cần phải có thời gian để chín nữa.
Thế rồi, 2 năm trước nó về nước làm hồ sơ học thạc sỹ. Tôi hỏi: "Con mới sinh con, đi học tiếp làm gì cho vất vả?". Nó khẽ nói: "Ra nước ngoài mới thấy người ta làm việc chuyên nghiệp lắm, học hành thực sự nghiêm túc"...
Và, tôi nhìn lại con đường khó nhọc trong khoa học mà tôi đã đi qua, rồi nhìn thấy con đường gian khổ trong nghệ thuật mà nó sẽ phải đi tiếp. Chúng tôi đã kế thừa và bước tiếp nhau giống hệt như thế hệ của mẹ tôi và bà ngoại tôi vậy.
Một lần, nhóm bạn của nó tổ chức một sự kiện văn hóa ở Nhà hát Lớn Hà Nội, nó bèn mời nguyên Phó Chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình đến khai mạc. Tôi biết chuyện, cười bảo: "Sự kiện của các con bé tẹo teo mà dám mời bà Bình tham gia à?". Nó không bằng lòng nói: "Bé là bé thế nào hả mamy, khi người ta đã hết mình làm việc thì làm gì có công việc nào gọi là bé được chứ!".
Bây giờ nhìn nó thật yên tâm. Cuối năm nay chồng nó bảo vệ luận án tiến sỹ kinh tế, còn nó cũng chuẩn bị hồ sơ bảo vệ thạc sỹ nghệ thuật vào năm sau. Thế là, cánh cửa của những chân trời rộng lớn hơn, cao hơn đang dần hé mở ra trước mắt nó.
Không thể nhìn nó yêu đương, học hành, làm việc và nuôi con mà lại không bảo nó là người phụ nữ Việt Nam, nhưng là của một thế hệ mới rồi, với cách nghĩ, cách sống và những thang bậc giá trị vừa kế thừa vừa vượt trội, hoàn toàn khác với giá trị của thế hệ mẹ nó. Và thế giới mà nó đang sống, đang hòa nhập, chinh phục mới rộng lớn mênh mông làm sao! Đẳng cấp xã hội, đẳng cấp văn hóa mà nó vươn lên để chiếm lĩnh thực sự cao hơn rất nhiều so với thế hệ của mẹ nó.
Tôi nhìn tôi, nhìn nó, nhìn con gái nó và nghĩ rằng những thế hệ phụ nữ chúng tôi đã và đang xây dựng nên nền tảng vững vàng cho một nước Việt Nam có đẳng cấp kinh tế, văn hóa bằng các nước tiên tiến khác trong một tương lai không xa. Mỗi thế hệ phụ nữ chúng tôi đều đã và đang bền bỉ nuôi dưỡng, tạo dựng cho thế hệ tiếp theo một bệ phóng chắc chắn, cao hơn thế hệ mình và đó chính là niềm kiêu hãnh khiêm nhường, đầy hy sinh lặng lẽ của những người mẹ, những NGƯỜI PHỤ NỮ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi và anh thường xuyên cãi cọ Tôi quen anh gần được hai năm. Từ lúc mới quen, chúng tôi đã gây lộn nhiều lần. Lý do gây cãi rất đơn giản, anh là người có tính tình hơi kỳ quặc, chỉ biết chăm lo học hành và sự nghiệp. Anh có những câu nói rất lạ và dễ gây tổn thương cho người khác nhưng bản thân anh lại...