Oái oăm bố chồng tương lai là… tình cũ
Dù rất yêu anh, tôi vẫn lựa chọn ra đi, bởi không thể đối mặt với tình cũ trong cảnh éo le: con dâu – bố chồng
Ảnh minh họa: Internet
Tôi và anh đã yêu nhau được 6 năm. Chúng tôi học cùng trường ở Pháp. Anh hơn tôi 3 tuổ.i. Khi tôi sang Pháp để học đại học, thì anh đang hoàn thành bằng thạc sĩ.
Ban đầu, chúng tôi chỉ là hai người bạn, hai anh em thân thiết. Nếu đã từng phải sống ở nơi đất khách, bạn sẽ hiểu tình người khi xa quê mới quý giá nhường nào. Chúng tôi thật sự đã nương tựa vào nhau trong những tháng ngày xa xứ, xa gia đình, bè bạn. Sự cô đơn đã kéo chúng tôi lại gần nhau, và cũng chính nó là chất keo gắn kết chúng tôi.
Suốt thời gian đó, chúng tôi đã dọn đến sống với nhau như vợ chồng. Đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất trong cuộc đời tôi.
Học xong, chúng tôi trở về nước, tính chuyện ổn định công việc rồi làm đám cưới. Trong khi anh rất dễ dàng tìm được một chỗ làm ưng ý, xứng đáng với năng lực của mình, thì tôi lại khá vất vả. Nhiều lúc nản lòng, anh chính là người đã ở bên động viên tôi không bỏ cuộc.
Chính nhờ có anh mà tôi mới được như ngày hôm nay. Tôi đã từng nghĩ rằng cả đời này, tôi sẽ mãi ở bên anh, vì anh là người đàn ông được sinh ra để chở che cho tôi. Vậy mà…
Video đang HOT
Chúng tôi rục rịch chuẩn bị làm đám cưới. Sống ở nước ngoài lâu, nên tôi và anh đều có suy nghĩ thoáng về chuyện cưới xin. Tôi không muốn nó quá nặng nề lễ nghi. Là người độc lập nên tôi và anh quyết định tự tổ chức đám cưới cho mình mà không nhờ đến cha mẹ. Bố mẹ chúng tôi chỉ được mời đến dự. Cũng chính vì lí do này mà đến sát ngày diễn ra đám cưới, tôi mới biết mặt bố chồng mình.
Hôm ấy, anh nói rằng bố anh mới đi du lịch về – ông là một người ưa dịch chuyển, lại về hưu đã lâu, nên thường xuyên mải miết với những chuyến đi, rất ít khi ông có mặt ở nhà – và muốn tôi tới dùng bữa tối với ông.
Lần đầu tiên ra mắt bố chồng tương lai, tôi rất hồi hộp và có chút áp lực. Dù đã chuẩn bị rất kĩ, nhưng tôi vẫn cảm thấy khá bối rối.
Tôi và anh đến chỗ hẹn trước, bố anh có chút việc nên tới muộn. Lúc chỉ có tôi và anh, chúng tôi vẫn kịp trao nhau những nụ hôn nồng nàn và sôi nổi bàn về những chuẩn bị cuối cùng cho đám cưới. Thế rồi bố anh xuất hiện, và phá hỏng tất cả.
Gặp bố anh, tôi như gặp lại quá khứ của mình đang “đào mồ sống dậy”. Không hiểu tại sao tôi lại rơi vào hoàn cảnh này. Bố anh từng là… tình cũ của tôi.
Ngày ấy, tôi còn là một cô sinh viên đại học, còn bố anh là giảng viên. Từ những ái mộ trong trẻo, tôi thầm thương trộm nhớ thầy giáo, người đáng tuổ.i bố mình. Và ông đã đáp lại tình cảm đó. Chúng tôi yêu nhau được nửa năm thì gia đình tôi phát hiện ra chuyện đó và hết sức ngăn cấm. Nhưng vốn là một cô gái cứng đầu, tôi chống lại tất cả để được yêu hết mình. Không cản được con, bố mẹ tôi nghĩ ra cách “tống cổ” tôi đi du học.
Ngày tôi ra sân bay, ông còn lén đứng từ xa để đưa tiễn. Những lời hẹn ước đinh ninh như bất cứ một đôi yêu xa nào rồi cũng nhạt dần theo năm tháng. Người ta nói: xa mặt cách lòng quả không sai. Những liên lạc thưa dần, và tôi có người yêu mới.
Hôm nay, éo le thay, tình cũ năm nào lại đang đứng trước mặt tôi với vai trò là bố chồng tương lai. Ngại ngùng và sống sượng cho cả hai. Chỉ khổ thân anh, anh không hiểu chuyện gì xảy ra nên cứ cố gắng để tôi và bố anh được tự nhiên hơn.
Sau buổi gặp mặt đó, tôi trốn anh đi du lịch suốt một tuần lễ để tĩnh tâm suy nghĩ. Và tôi đã quyết định rời xa anh. Tôi cứ thế mà đi, với lời tạm biệt úp mở. Nếu cho anh biết sự thật, có lẽ anh sẽ còn đa.u đớ.n hơn cả một cuộc chia ly.
Theo Tienphong
Cuộc đời ngắn lắm, yêu đi!
Tình yêu vốn là thứ tình cảm thiêng liêng, ai cũng nên trải qua một lần. Tuổ.i trẻ sẽ qua đi rất nhanh và nhạt nhẽo nếu không có tình yêu làm màu.
Chị tôi mải chơi, chỉ ham vui chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện chồng con. Rồi đến khi có người đàn ông nào đến tìm hiểu, chị cũng lắc đầu ngao ngán. Chị nói, chị chưa thích lấy chồng. Nghe người ta nói, chị là người xinh đẹp nên thiếu gì người yêu, chị càng tự kiêu và càng không muốn yêu đương ai hết. Tới lúc chị nhận ra mình không còn trẻ nữa, quay lại thấy chẳng còn ai xung quanh mình. Chị đã chơi với những người ít tuổ.i hơn nhiều năm nay quá. Và giờ, bạn bè chị, con cái, yên bề gia thất hết cả rồi.
Chị đợi người đến tìm hiểu chị, không có ai. Những người đàn ông hết lời tán tỉnh chị, giờ gặp chị cũng chỉ một nụ cười xã giao. Chị không còn nhiều người theo đuổi như trước kia. Đàn bà có thì, con gái trẻ cũng lớn và đẹp hơn nhiều, chị không còn chỗ đứng trong giới nữa. Chị dần mất màu, mất hết cả nhan sắc và sự tự tin.
Bạn tôi, vì thiếu nhan sắc nên không tự tin đối diện với đàn ông. Người nào được mai mối cô ấy cũng từ chối, không phải vì không thích mà là vì không dám thích. (Ảnh minh họa)
Nơi của chị đứng, bây giờ có người khác thế vào. Ham vui, ham chơi đến ngày mỏi chân, mỏi gối mới dừng lại, nhưng chị đã dừng lại quá muốn. Để đến bây giờ, chị mải miết đi tìm người đàn ông chị thích ngày đó. Không ngờ, anh ấy cũng đã đi lấy vợ, không thể chờ được chị thêm. Hết thật rồi... chị muốn yêu mà không được, một lần được yêu cũng không xong. Giờ có gặp ai, cũng chỉ là mối lái, miễn cưỡng, không thể lãng mạn ngọt ngào như thuở thanh niên. Chị ơi, tại chị cả, chị đã phí hoài tuổ.i xuân vào những cuộc phưu lưu mà không nhận ra, tình yêu mới là phép màu hạnh phúc, mới là sự diệu kì, mới là điều mà mỗi một người cần phải trải qua. Có hạnh phúc, có khổ đau, có vui có buồn nhưng đó mới là yêu, mới là sống thật với mình.
Chị đã già, cuộc đời ngắn lắm, sao chị không yêu. Giờ có muốn cũng đã muộn rồi...
**
Bạn tôi, vì thiếu nhan sắc nên không tự tin đối diện với đàn ông. Người nào được mai mối cô ấy cũng từ chối, không phải vì không thích mà là vì không dám thích. Cô ấy thường nói với tôi rằng &'không biết họ có thích mình thật lòng không, có yêu mình thật lòng không. Mình xấu thế này thì ai yêu chứ. Ngoài kia còn biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, sao họ không yêu, lại chọn mình?'. Cứ tư tưởng sợ hãi như vậy nên mãi mãi, cô ấy chưa có người yêu, người người sốt ruột. Ai cũng mong cho bạn tôi sớm có chỗ bầu bạn để vui vẻ, xua tan không khí buồn tủi trên khuôn mặt.
Tôi thúc giục bạn nhiều lần, cứ yêu đi đừng ngần ngại. Cuộc đời ngắn lắm, cứ yêu đi đừng sợ ai. Nếu cứ sợ ngày mai họ không yêu mình nữa thì sao dám bắt đầu. Tương lai có ai nói trước được, hứa hẹn nhiều rồi cũng thất hứa mãi đó thôi. Đừng nghĩ xa xôi, biết rằng hôm nay ta yêu và được sống thật với lòng mình, được thương yêu chính người mình yêu, thế là đủ. Ngày mai có ra sao, kệ ngày mai. Lo lắng những điều xa xôi ấy, chỉ làm bản thân mệt mỏi, chỉ làm mình mất tự tin.
**
Rồi bạn tôi có người yêu. Tôi cố gắng mai mối cho bạn một người. Lúc đó, bạn không tự tin cho lắm rằng anh này thích mình thật. Tôi bảo bạn thay đổi ngoại hình, cách ăn mặc. Mình không có khuôn mặt xinh như người ta thì phải tạo được phong cách riêng, đáng nhớ. Bạn khác hẳn. Anh bạn tôi cũng ưng ý cô bạn này hơn. Hai người họ cứ tìm hiểu qua lại, cuối cùng yêu nhau từ bao giờ không hay. Tiếp xúc với đàn ông nhiều, cô ấy mạnh dạn hơn hẳn, nói chuyện vui vẻ hơn trước. Ban đầu, tôi là cầu nối, sau dần tôi đã chẳng còn đi chung cùng với họ.
Sau một thời gian, tôi nhận được tin tốt, họ đã yêu nhau. Cô bạn hồ hởi cám ơn tôi, rồi ca ngợi người yêu hết lời. Cô ấy nói, thật may là có tôi giới thiệu không đến giờ, vẫn chưa biết cảm giác được yêu, được lo lắng, quan tâm, cung phụng là gì. Thật hạnh phúc biết bao...
Tình yêu vốn là thứ tình cảm thiêng liêng. Tuổ.i trẻ sẽ qua đi rất nhanh và nhạt nhẽo nếu không có tình yêu làm màu. Yêu đi đừng ngại. Đời người ngắn lắm. Hãy mạnh dạn nói lời yêu, đừng để những tiếc nuối và ân hận. Cứ yêu đi, yêu hết mình, ngày mai có ra sao, để ngày mai tính. Đời người ngắn, tuổ.i trẻ càng ngắn, nên phải sống và hưởng thụ điều thiêng liêng nhất của đời người, là yêu và được yêu.
Theo Tintuc
Bạn có biết cách tự tạo niềm vui mỗi ngày? Sống vui tươi mỗi ngày khiến bạn cảm thấy có ý nghĩa hơn. Hãy tự tạo niềm vui cho mình để thấy mỗi ngày còn sống trên cõi đời này đã là một món quà... Tư tưởng tích cực Tư tưởng ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống của chúng ta. Nếu bạn chỉ nghĩ những chuyện bi quan, chán nản thì cuộc...