Ở với nhân tình xinh đẹp một tuần, tôi lập tức quay về với vợ
Giờ tôi mới thấm thía được vợ quan trọng với tôi như nào. Nhân tình chỉ là thứ bồng bột thoáng qua, còn vợ mới là mãi mãi.
Vợ chồng tôi kết hôn gần 5 năm, có với nhau một con trai hơn 2 tuổi. Cuộc sống gia đình tôi khá yên ấm, hạnh phúc. Nhưng đã là đàn ông, thú thực vợ đẹp con ngoan, yên ấm cỡ nào thì chuyện có chút ong bướm bên ngoài vẫn không tránh khỏi.
Nga là nhân tình của tôi, cô ấy là sinh viên năm cuối một trường đại học. Nga xinh đẹp, nóng bỏng và khiến tôi chết mê chết mệt. Tôi quen Nga trong lần cô ấy đến công ty tôi thực tập, chính tôi là người hướng dẫn.
Chúng tôi gặp nhau 1 tháng độ 2 lần, về nhà tuyệt nhiên không liên lạc. Dù say mê người tình nhưng tôi vẫn yêu vợ, không bao giờ có ý định bỏ vợ bỏ con.
Ảnh minh họa
Mới đây vợ tôi có đợt đi nghỉ mát gần 1 tuần với công ty, con nhỏ cô ấy không yên tâm để ở nhà nên mang sang ngoại. Thú thực, tôi như được tháo cũi sổ lồng.
Tôi sang phòng nhân tình ở, ngoại trừ lúc đi làm và nửa tiếng buổi tối gọi điện cho vợ thì tôi và Nga quấn nhau suốt ngày. Cô ấy nóng bỏng, cho tôi những giây phút đam mê vô tận. Nhưng được 2 ngày, đến ngày thứ 3 thì tôi quá tải. Cả đêm ít ngủ, ăn uống không đâu vào đâu, áp lực công việc khiến tôi mệt bơ phờ.
Trước vợ ở nhà, sáng nào cô ấy cũng dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho bố con tôi. Buổi tối cũng cơm dẻo canh ngọt. Giờ ở với Nga, sáng nào tỉnh cũng sát giờ làm, hôm tôi ăn vội gói mì, hôm thì nhịn, tối về lôi nhau ra nhà hàng. Có khi ăn còn đi mua sắm. Mới có mấy ngày, tôi đã tiêu hết gần chục triệu. Tôi phát hiện ra Nga rất lười, quần áo thay ra dồn cả tuần mới mang đi giặt, nhà cửa cũng chả lau dọn gì.
Đến ngày thứ 5 thì tôi chịu hết nổi. Chưa bao giờ thấy chán người tình như thế. Hóa ra, ngoài cái mẽ ngoài thì cô ấy chạy xa vợ tôi cả nghìn cây số.
Ngày vợ chuẩn bị về cũng là ngày tôi quyết định từ bỏ mối quan hệ vụng trộm này quay về với vợ con. Giờ tôi mới thấm, vợ mình quan trọng thế nào. Hóa ra những lần cô ấy cằn nhằn tôi hút thuốc, uống bia hay đi về muộn đều là lo lắng cho tôi cả. Thế mới biết, chẳng nơi đâu bằng nhà, và chẳng cô gái nào hơn được vợ.
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 21
- Ai chờ, tự anh qua mà.
- Em lạnh lùng quá.
- Ăn nhanh đi ông tướng. Kêu đói mà.
- Được rồi. Cô chủ nhỏ.
- Nói nhiều quá.
- Hôm nay có nhớ anh không?
- Có điên mới nhớ anh.
- Vậy khi nào em điên?
- Chắc không có đâu.
- Anh thì nghĩ là có đó.
- Nói nhảm.
Anh ta nhìn cô cười. Nụ cười chết người chứ không còn thấy ghét nữa. Thật ra điều anh ta nói rất đúng. Cả ngày hôm nay cô cũng thấy nhớ anh ta thật. Đã nghĩ là không được thích vậy mà còn nhớ mới chết chứ. Đúng là cô điên thật rồi.
- Ngon quá. Anh no rồi. Cám ơn em. Chỉ có đồ em nấu anh mới ăn ngon miệng thôi.
Cô không buồn trả lời chỉ liếc anh ta một cái rồi dọn dẹp.
- Để anh làm cho.
- Để đó tôi làm, anh về đi.
- Về đâu?
- Anh nói vậy là sao?
- Hôm nay anh ngủ ở đây mà.
- Nè.
- Yên tâm anh có mang theo quần áo mà.
Trời ơi, thiệt là tức điên mà. Anh ta dạo này cứ làm cô tức điên lên mới vui thì phải. Còn mang theo quần áo nữa mới ghê chứ.
- Ai cho anh ngủ chứ?
Video đang HOT
- Em ở đâu anh sẽ ở đó.
- Nhưng sáng chẳng phải tôi nói là mấy bữa nữa sẽ về mà.
- Không thấy em anh không yên tâm.
- Tôi có còn là con nít đâu chứ. Anh về dùm đi.
- Vậy anh vào tắm trước nhé.
- Nè... nè...
Điên quá đi mất. Càng nói anh ta càng làm cô điên mà. Kiểu này mai phải về bên nhà anh ta quá, không thôi có ngày bị mấy bé nhân viên phát hiện sớm.
- Anh tắm xong rồi.
Nói rồi anh ta lên giường nằm luôn. Trời ơi, mới giặt hồi sáng giờ lại giờ lại lên nằm.
- Ở đây anh thấy ấm cúng quá. Hay anh qua đây ở luôn được không?
- Anh điên hả? Thôi mai tôi sẽ về lại.
- Anh lại thích ở đây hơn.
- Nè? Anh muốn sao đây?
- Muốn ở đây với em.
- Sao anh không nghĩ cảm giác của tôi vậy? Anh chỉ biết làm theo ý mình thôi.
- Nếu theo ý em thì anh sẽ không bao giờ được gặp em nữa, phải không?
Cô ngạc nhiên khi anh ta nói câu đó. Không lẽ anh ta đọc được suy nghĩ của cô sao? Cô không biết nên nói gì nữa. Cô sợ làm anh ta tổn thương, nhưng cô lại không thể tiếp nhận tình cảm của anh ta được.
- Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể tiếp nhận tình cảm của anh được. Chúng ta nên xem nhau như là bạn được không?
- Tại sao?
- Chỉ là tôi không thích anh, tôi chỉ xem anh như là một người bạn thôi. Nên ...
- Thôi anh hiểu rồi. Xin lỗi đã làm phiền em trong thời gian qua. Từ giờ anh sẽ không làm phiền em nữa.
Nói rồi anh ta lấy đồ rồi về. Cô không ngờ tới lời từ chối của cô làm anh ta trở nên như vậy. Cô chỉ biết xuống dưới mở cửa cho anh ta. Anh ta đi rồi sao cô lại không thấy vui chứ? Cô biết mình thật sự không muốn điều này xảy ra nhưng lý trí đã chiến thắng con tim cô. Tim cô bắt đầu nhói đau. Cô bật khóc nức nở. Cô không hiểu sao mình lại vậy? Thôi cố lên rồi sẽ vượt qua thôi. Cô tự an ủi mình nhưng nước mắt vẫn không thôi tuôn trào.
Từ hôm đó anh ta không một lần liên lạc với cô. Cô biết anh ta sẽ rất buồn nhưng thời gian sẽ làm người ta mau quên thôi. Cuối tuần sau đó Quân gọi cho cô. Cô quen béng mất phải gọi cho Quân.
- Em nghe.
- Em đang đâu vậy? Gặp nhau nhé.
- À, em mới tìm được việc nên em chuyển ra ngoài ở rồi. Mình gặp nhau ở đâu?
- Em chọn đi? À, em thích trà đào phải không? Ra TCH nhé.
- Dạ.
Thật lòng cô không muốn nói dối Quân nhưng hiện giờ cô chưa thể nói sự thật cho Quân biết được. Sau này nhất định cô sẽ nói cho Quân biết. Tới quán thấy Quân đã chờ ở đó rồi.
- Chào anh.
- Ừ. Để anh mua nước cho em.
- Thôi em mua rồi.
- Bữa giờ em bận lắm hả?
- Dạ.
- Em tìm được việc rồi sao? Việc gì vậy?
- Dạ. Em làm nhân viên bán hàng (Cái này là xạo chắc luôn, vì già quá có ai tuyển vào bán hàng đâu. Người ta toàn tuyển còn trẻ trẻ thôi, há...há...)
- Vậy em không ở nhà Bảo nữa sao?
- Dạ. Em chuyển ra ngoài ở cho tiện.
- Ừ. Mà mấy bữa nay thằng Bảo nó sao đó.
- Chuyện gì vậy anh?
- Em không biết thật hả?
- Không.
- Anh thấy nó cắm đầu vào công việc, nhiều bữa thấy ngủ ở công ty. Có khi cả ngày nó chẳng ăn uống gì hết. Mà quan trọng là hình như nó gặp lại Trà My.
- Vậy sao? Sao anh biết?
- Hôm bữa anh có đi uống rượu thì thấy nó với Trà My đang uống với nhau. Anh không hiểu nổi tại sao Trà My đã gây cho nó cú sốc lớn vậy mà cô ta vẫn có thể nói chuyện với nó như không có chuyện gì. Tại sao sau mấy năm cô ta bỏ đi bây giờ lại tìm nó?
- Chắc do cô ấy còn tình cảm thì sao?
- Anh không nghĩ vậy. Nếu cô ta yêu nó thì đã không lấy tiền của nó rồi bỏ đi mấy năm như thế. Chắc có thể cô ta hết tiền bây giờ muốn quay lại với nó. Anh thấy lo cho nó quá.
- Chắc không sao đâu anh, ảnh chắc sẽ có cách giải quyết thôi.
- Hi vọng là vậy.
Cô biết anh ta như vậy một phần nguyên nhân là do cô. Nhưng giờ anh ta không còn liên quan gì đến cô nữa, cô không muốn mình bận tâm về anh ta. Như vậy có lẽ sẽ tốt cho cả hai. Đang ngồi thì thấy điện thoại Quân đổ chuông.
- Tao nghe.
- ...
- Tao đang uống nước với Linh. Mày đang đâu vậy?
- ...
- Được. Mày tới đi. Tao đang ở quán TCH trên đường Lê Văn Sỹ nè.
- ...
- Ừ.
- Thằng Bảo chút sẽ ghé cùng với Trà My. Không lẽ nó quay lại với cô ta thật sao?
- Nếu anh ấy thấy cần thiết thì em nghĩ quay lại cũng tốt mà. Biết đâu hai người sẽ hạnh phúc thì sao?
- Tại em không biết đó. Chứ cô ta anh thấy không tin lắm. Thằng Bảo nó hiền lắm, kinh doanh thì nó rất giỏi nhưng chuyện tình cảm thì nó luôn bị người ta lừa. Anh khuyên nó hoài nhưng nó cứ nói không sao.
Đang ngồi nói chuyện một lúc sau thì thấy anh ta với Trà My tới, coi chừng hai người rất thân thiết. Cô biết anh ta chắc còn tình cảm với cô ấy không thì sẽ chẳng thân thiết như vậy. Tự dưng cô thấy buồn.
- Xin chào. (Bảo)
Thấy cô anh ta làm lơ, cô thấy có chút hụt hẫng.
- Chào em, lâu quá không gặp. (Quân)
- Chào anh Quân. Chào chị. (Trà My)
- Chào em.
- Hai người uống lâu chưa? (Trà My)
- Cũng mới tới thôi em. (Quân)
- Đừng nói hai người đang hẹn hò nha? (Trà My)
Cô hơi bối rối khi nghe Trà My hỏi câu đó. Cô lên tiếng:
- Không có đâu, tụi chị chỉ là bạn bè thôi.
- Em thấy anh với Linh hợp chứ? (Quân)
- Rất đẹp đôi. (Trà My)
Cô liếc nhìn anh ta nhưng anh ta không nhìn cô mà đang cười phụ thêm vào câu trả lời của Trà My. Cô thấy khó chịu trong lòng. Chắc anh ta đang hạnh phúc với cô ấy. Chính mình là người từ chối mà sao giờ tim cô lại đau như vậy chứ. Bất giác cô thở dài.
- Em với anh Bảo sẽ yêu lại sau 3 năm, anh thấy được không? (Trà My)
- Cái đó là do hai người thôi, anh không có ý kiến. (Quân)
Cô lại nhìn anh ta lần nữa, thấy anh ta không phản ứng gì. Cô nghĩ chắc hai người thật sự quay lại rồi.
- Chị thấy sao chị Linh? (Trà My)
- Cái đó tùy hai người, chị thấy hai người rất đẹp đôi.
Nói xong cô liếc nhìn anh ta thấy anh ta cũng đang nhìn cô ánh mắt rất khó hiểu. Mà cô thấy hai người đẹp đôi thật. Trà My rất đẹp, cao ráo, ăn mặc thì sành điệu, người luôn tỏa ra mùi nước hoa quyến rũ. Cô còn thấy mê nữa là. Thấy Trà My đi bên anh ta rất xứng đôi. Điện thoại Quân lại đổ chuông.
- Dạ con nghe mẹ. (Quân)
- ...
- Dạ con về liền. (Quân)
- Xin lỗi mọi người nhé, nhà có chút việc phải về trước.
Rồi Quân quay qua nói với cô:
- Em ngồi lại chơi nha, anh về trước có việc. Anh sẽ gọi cho em sau. (Quân).
Nói rồi Quân về trước, cô thấy mình lạc lõng. Giờ người ta có đôi có cặp cô ở lại có vẻ cũng hơi bất tiện. Mà ngồi thêm nhìn hai người họ thân thiết cô sợ mình sẽ đau lòng mất.
- Thôi chị về trước luôn nha. Em với anh Bảo ở lại uống nước.
Cô toan đứng dậy thì anh ta lên tiếng.
- Ở lại chút đi lát về cùng luôn.
- Ở lại chút đi chị, lâu mới gặp chị mà.
Cô đành ngồi chịu trận tiếp. Muốn bỏ về quá, làm như anh ta cố tình bắt cô phải chịu sự dày vò này thì phải.
- Em nghe nói chị dọn ra ngoài rồi hả?
- À. Chị mới tìm được việc nên chuyển ra ngoài ở gần cho tiện đi làm thôi.
- Chị làm gì?
- À, chị làm nhân viên bán hàng thôi.
- Công ty anh Bảo thiếu gì việc sao chị không nhờ ảnh?
Cô liếc nhìn anh ta thấy anh ta không phản ứng.
- Chị không có bằng cấp gì sao vào làm được.
- Người nhà mà có sao đâu. Anh? Sao anh không tìm việc cho chị Linh?
Thấy anh ta có vẻ như không biết trả lời sao nên cô đành nói:
- Chị thích công việc bán hàng hơn.
- Vậy hả.
- Thôi chị về trước nha, mai chị phải đi làm nên chị muốn mua một số thứ.
- Vậy chị về trước đi. Em chào chị.
- Chào em.
Cô quay ra gật đầu chào anh ta rồi rảo bước đi. Thật là hú hồn. Bữa nay cô thấy mình nói dối quá nhiều, thật ra cô có muốn đâu chứ. Mỗi lần nói dối là cô thấy trong người rất khó chịu. Giờ mà không nói cũng không biết làm sao nữa. Về đến cửa hàng cô lại chui lên phòng nằm vật ra giường. Mệt mỏi quá, không biết khi nào mới sóng yên biển lặng đây. Muốn sống một cuộc sống bình yên thôi sao mà khó quá. Tự dưng cô nhớ tới chìa khóa nhà và thẻ ngân hàng cô vẫn còn giữ. Thẻ ngân hàng cô chưa dùng đến bao giờ, cô không muốn mắc nợ anh ta. Không lẽ nhờ Quân trả dùm ta? Vậy thì Quân sẽ nghi ngờ mất. Trời ơi không lẽ phải gặp lần nữa hả. Thôi trả cho xong rồi cắt đứt luôn, cứ vậy hoài mệt mỏi quá. Nghĩ là làm cô lấy điện thoại ra gọi, đang tính bấm gọi thì mới sực nhớ anh ta đang đi cùng Trà My mà. Vậy có làm phiền người ta không? Thôi để mai gọi vậy. Hôm sau ăn tối xong cô lấy điện thoại ra gọi.
Theo PNVN
Chồng cứ đi ngủ là đóng bỉm trẻ con, vợ chuốc thuốc mê rồi lột bỉm ra xem bên trong thì... Tay Hương run run, đã có lúc Hương muốn dừng lại, Hương sợ kết quả mà mình nhìn thấy vượt quá sức chịu đựng của Hương. Và rồi... Chiếc bỉm trẻ con mà Thành dùng bốc nồng nặc mùi nước tiểu, ướt nhẹp. (Ảnh minh họa) Thành đẹp trai, phong độ, tài giỏi lại còn biết quan tâm và chia sẻ nữa nên...