Ở với Chồng nhưng tôi thèm khát chuyện ấy
Vốn là một cô gái xinh xắn, có duyên nhưng tôi lại rơi vào hoàn cảnh vơ bèo vạt tép khi đi lấy chồng.
Tôi sinh ra ở một vùng quê rất yên bình. Chính vì cái yên bình đó nên đã tạo cho tôi những chìm nổi trong cuộc sống.
Tôi chỉ học hết cấp 2, sau đó tôi lên thị xã để đi bán hàng thuê cho một người quen. Từ một cô gái nhà quê tôi dần làm quen với cuộc sống nơi đô thị. Cái gì đến cũng đến với đứa con gái tuổi mới lớn như tôi. Năm 17 tuổi tôi đã lao vào mối tình với con bà chủ. Cậu ấy đẹp trai và ga lăng còn tôi được đánh giá là xinh xắn, duyên dáng. Chúng tôi lao vào nhau như hai con thiêu thân.
Tôi trao cho anh cái quý giá nhất của cuộc đời. Sau gần 6 tháng yêu nhau tôi có thai và không được gia đình bà chủ chấp nhận vì họ nói “đũa mốc mãi chỉ là đũa mốc”. Tôi ngậm ngùi xót xa bỏ về quê với cái bụng ngày càng lớn.
Chuyện tôi chửa hoang cả xã ai cũng biết, đi đâu người ta cũng xì xèo tôi là gái chưa chồng mà chửa. Bố tôi tức giận không mắng được tôi nên quay sang chì chiết mẹ tôi cho rằng bà không biết dạy con. Cái thai ngày càng lớn trong khi tôi ngày càng hoang mang. Đối với quê tôi, chửa hoang chẳng khác gì cái tội trôi sông vậy. Và ai cũng biết cuộc đời tôi thế là hết.
Khi mang thai được hơn 7 tháng tôi bị sinh non vì không đủ sức khỏe nuôi thai. 18 tuổi, tôi bơ vơ một mình giữa chốn quê nhà. Tôi hận mọi người lắm. Tôi cũng là con người, tôi hi sinh cho tình yêu chứ tôi không hư hỏng.
Sau khi sinh, tôi lên thị xã tiếp tục làm công nhân may cho một xưởng may tư nhân. Nhà chỉ cách thị xã hơn 30km nhưng một năm tôi chỉ về nhà có 1, 2 lần. Cuộc sống nơi đô thị lại cho tôi những cái đam mê mới và những cuộc phiêu lưu tình ái. Với tôi thì tôi chẳng còn gì để mất.
Video đang HOT
ảnh minh họa
Ngày cưới với người chồng thiểu năng trí tuệ, tôi thực sự đau khổ và sợ hãi.
Tôi lại lao vào những cuộc yêu chóng vánh và những đêm ân ái thăng hoa của tuổi trẻ. Một lần nữa tôi lại có bầu nhưng lần này tôi tỉnh táo hơn. Tôi không chấp nhận mang tiếng không chồng mà chửa. Tôi tự đến bệnh viện để phá thai.
Năm 22 tuổi, bố mẹ tôi ép tôi phải về quê lấy chồng. Nhưng ở nơi quê nghèo ấy có người đàn ông nào chấp nhận tôi. Hơn 3 tháng ở quê ngoan ngoãn chờ người đến tìm hiểu nhưng thật lạ, trai làng thấy tôi là họ tránh ra xa, không ai dám lại gần đứa con gái đã có chửa như tôi.
Tôi như phát điên lên, tôi thèm cuộc sống thành thị. Ở đó tôi được tự do, tôi có người yêu tôi và thèm khát tôi. Đôi chân của tôi đi đến đâu cũng có người ngắm nhìn vì với họ tôi thực sự đẹp. Vậy mà ở quê, tôi trở thành hàng tồn kho không có người muốn lấy.
Thế rồi, một hôm, có người phụ nữ ngoài 50 tuổi đến đặt vấn đề với gia đình tôi. Bà ấy muốn cưới tôi về làm dâu. Người đàn bà này rất sang trọng và giàu có. Nghe đâu người gốc địa phương nhưng đã đi làm ăn xa từ lâu nên rất giàu.
Bố mẹ tôi rất vui vì quả bom nổ chậm sắp có người khiêng đi còn tôi thì lo lắng mơ hồ. Bà ấy giàu, có tiền sao lại muốn cưới tôi cho con trai bà ấy. Thậm chí, bà ấy nói thẳng chuyện quá khứ của tôi chỉ là những bước chân sai lầm của tuổi trẻ. Ai cũng có tuổi trẻ nên bà tha thứ hết.
Thấy làm lạ lắm, nhưng tôi biết làm sao bây giờ vì tôi không có lựa chọn nào khác. Ở đây tôi đã bị coi là gái già. Bạn bè tôi có gia đình con cái hết cả. Không lẽ tôi còn kén chọn mãi. Tôi chỉ nghe phong thanh nhà bà ấy ở Quảng Ninh và giàu có lắm.
Nhà có cả một bãi than riêng để xuất khẩu. Tôi chậc miệng, thôi thì mình còn gì để mất đâu mà kén chọn, tôi cũng đoán già, đoán non là chắc chồng tương lai của tôi xấu xí, già nua hay là béo bệu gì đó ở ngoài ấy không lấy được vợ.
Một cô gái xinh, tôi đã xa ngã vì mang thai trước. Ảnh do nhân vật cung cấp
Ngày ăn hỏi của tôi, tôi thực sự chết đứng khi người chồng sắp cưới của tôi bị thiểu năng trí tuệ. Anh đã 30 tuổi nhưng chẳng khác gì đứa trẻ chưa đầy 20 tuổi. Đứng cạnh tôi, anh ta chỉ giơ tay và toét miệng cười đôi khi vẫn còn có nước dãi chảy ra.
Tôi thấy sợ vô cùng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện nằm cạnh người đàn ông kia thôi tôi đã thấy lạnh hết cả gáy. Nhưng tôi làm gì còn sự lựa chọn. Nếu tôi bỏ trốn không cưới chắc bố mẹ tôi sẽ từ mặt tôi. Và gia đình tôi đã nhận của họ rất nhiều tiền.
Hai tuần sau, đám cưới của chúng tôi diễn ra rất to và vui vẻ. Chỉ có tôi, tôi thấy buồn và chẳng muốn nghĩ tiếp cuộc sống sau này của mình.
Mẹ tôi biết tôi không đồng ý nhưng bà nói nếu tôi không lấy anh Chung (chồng tôi) thì tôi cũng sống vậy đến già vì có người nào chấp nhận đứa con gái lầm lỡ như tôi.
Tôi ngậm ngùi bước lên xe hoa. Chồng của tôi còn không biết cầm bó hoa cưới trao cho vợ như thế nào cho đẹp. Anh cũng được mọi người trang điểm cho ra dáng chú rể nhưng thực sự tôi không bao giờ nghĩ cuộc sống của mình lại rơi vào hoàn cảnh này.
Theo VNE
Ly hôn xong, tôi vẫn nuối tiếc vợ cũ
Đã chung sống với bạn gái mới, nhưng thời gian này, không hiểu sao tôi luôn khát khao gần gũi vợ cũ, thèm khát được sở hữu tấm thân nhỏ nhắn, ngọt ngào của nàng.
Dù đã đường ai nấy đi, nhưng tôi và Huệ vẫn liên lạc thường xuyên. Cô ấy đang tập tành kinh doanh nên nhiều điều còn bỡ ngỡ. Những lúc gặp khó khăn, Huệ lại nhờ tôi gỡ giúp, thậm chí móc nối quan hệ giùm. Thiếu tiền, cô ấy cũng ới tôi, khiến Quyên - người yêu tôi hiện tại - rất phiền lòng.
Quyên đang giục giã tôi chuyện cưới xin. Cô ấy hơn tôi ba tuổi nên muốn nhanh chóng ổn định gia đình. Khi mới quen nhau, tôi và Quyên đều thống nhất không nghĩ tới kết hôn, vì sợ hôn nhân sẽ là mồ chôn của tình yêu. Tôi chia tay Huệ cũng phần nhiều do lỗi của Quyên. Cô ấy xen vào cuộc sống gia đình tôi, khiến Huệ đau khổ tuyệt vọng khi biết chuyện. Nhưng vợ tôi khi ấy không làm ầm ĩ như nhiều người, chỉ âm thầm chịu đựng rồi đột ngột đòi ly hôn với thái độ kiên quyết. Tôi cố thuyết phục nhưng Huệ vẫn lạnh tanh và chủ động hoàn tất thủ tục.
Sau khi chia tay vợ, tôi và Quyên dọn về sống chung. Khi ấy, chúng tôi giao hẹn: hợp thì sống, không hợp thì chia tay. Quyên ngoan ngoãn chấp thuận, còn trêu chọc tôi nên sống theo kiểu của lớp trẻ - nhân tình nhân ngãi nhưng không ước định.
Nhưng oái oăm là ly hôn đã hơn năm nay, tôi và vợ cũ vẫn không thể đoạn tuyệt quan hệ. Đôi khi nhớ lại quãng thời gian chung sống hạnh phúc với Huệ, tôi thấy tiếc nuối vô cùng. Thời gian này, chúng tôi hay hẹn nhau đi ăn tối, ngồi ôn lại kỷ niệm xưa. Thật lạ là tôi rất thích nhắc nhớ những phút nồng nàn bên nhau. Càng ngày, tôi càng nhận ra, tình cảm mình dành cho Huệ còn sâu đậm hơn xưa.
Mối quan hệ không ràng buộc nhưng ổn định hiện nay giữa tôi và Huệ quả thật tuyệt vời. Càng ở bên cô ấy, vô tư giúp đỡ nhau trong chuyện kinh doanh, tôi càng hiểu ra rằng, vợ cũ của mình là người phụ nữ tuyệt vời. Nhiều lúc không kiềm chế được mình, tôi ôm chặt Huệ vào lòng, thì thầm nói lời yêu thương. Dục vọng trong tôi khi ấy lại bùng lên dữ dội. Tôi khát khao có lại Huệ như những ngày xưa, khát khao sở hữu người phụ nữ có thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn nhưng ngọt ngào như kẹo ngọt ấy. Đáp lại, Huệ vẫn rất điềm tĩnh, khẽ đẩy tôi ra khỏi mình rồi nhẹ nhàng từ chối: "Chúng ta chẳng thể như xưa nữa rồi. Anh đã có người mới, hãy đối tốt với cô ta. Giữa anh và em giờ đây chỉ còn là tình bạn". Dẫu lời Huệ nói có phần chát chúa, nhưng tôi chẳng thể giận nàng. Chỉ cần được ở bên vợ cũ như bây giờ, tôi cũng thấy mãn nguyện.
Nói thực lòng, tôi bắt đầu chán ngán Quyên. Cô ta ngày nào cũng dày vò tôi về mối quan hệ với vợ cũ. Quyên sợ rằng, tôi và Huệ sẽ nối lại tình xưa. Biết tôi hờ hững với chuyện tái hôn, cô ấy đòi sinh con để ràng buộc. Bản thân tôi là gã đàn ông tồi tệ, kết hôn rồi, tôi sợ mình không làm tròn bổn phận của một người chồng. Nhưng trên hết, tôi luôn tôn thờ quan điểm: tình yêu không nhất thiết phải gò bó bởi hôn nhân.
Theo VNE
Thèm khát theo bản năng của phụ nữ Là phụ nữ tôi thường thèm khát có được người đàn ông yêu thương mình, đêm đến được nằm trong vòng tay của người mình yêu nhưng tôi không tìm được điều đó ở chồng mình. Tôi là một phụ nữ bình thường như bao người phụ nữ khác, cũng biết yêu, thương, hờn giận, yếu mềm. Trời lại cho tôi được sở...