Ở tuổi 24, lần đầu tiên tôi rơi nước mắt vì người đàn ông
Anh kể tôi nghe về việc đã ly thân vợ một năm, có quyết định ly hôn mấy ngày nay. Anh điện thoại cho vợ để tôi nghe giọng con trai anh nhưng lại nói thật sự không muốn ly hôn.
Tôi 24 tuổi, tự nhận là một cô gái khá năng động và vui vẻ, công việc ổn định, có thể sống tự lập và không dựa dẫm vào ai.
Một lần, tôi rủ một số bạn gái cùng đi ăn (chủ yếu muốn làm mai), đập vào mắt tôi trong quán ăn là anh chàng ăn mặc khá lịch sự, nước da đen nhưng cực kỳ duyên và có nụ cười rất đẹp. Qua màn xã giao tôi cảm nhận mình rất thích nói chuyện với người đó, lối nói chuyện khá hài hước và vui vẻ. Một chút gì đó le lói trong tim, tôi cảm nhận anh hình như luôn nhìn vào ánh mắt của tôi.
Người đàn ông mới gặp trong quán ăn xin số điện thoại của tôi, tất nhiên tôi đã cho. Chúng tôi liên lạc thường xuyên, trò chuyện rất nhiều thứ từ chuyện buồn đến chuyện vui. Đôi khi tôi nghĩ chẳng lẽ mình thích người đó? Anh thường xuyên mời tôi đi cùng để dự tiệc sinh nhật và đám cưới các bạn anh. Ai cũng nghĩ tôi là bạn gái anh. Không hiểu sao tôi lại không thể từ chối những lời đề nghị rủ đi chơi với anh.
Tôi và anh cứ như thế được hai tháng, tình cảm của tôi bắt đầu bị đánh gục bởi sự chân thành, thật thà, hài hước và có gì đó ẩn ý muốn khám phá. Tôi đã thích anh. Sinh nhật tôi, sau khi tiệc đã tàn, anh chở tôi về, rủ tôi nán lại ở hàng ghế đá trước nhà một chút, nói có chuyện cần kể. Tôi linh cảm điều gì đó không tốt nhưng vẫn vui vẻ, đồng ý ngồi xuống. Anh cầm điện thoại và cho tôi xem một tấm hình đứa bé năm tuổi khá dễ thương, đẹp trai, tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn im lặng.
Video đang HOT
Anh nói đó là con trai, anh với vợ đã ly thân một năm, vừa có giấy quyết định ly hôn mấy ngày, anh buồn vì đã không thể giành quyền nuôi con. Anh kể vợ chồng yêu nhau 10 năm mới kết hôn và là hàng xóm của nhau. Anh muốn tôi nghe điều này vì không thích giấu tôi chuyện gì. Anh còn điện thoại cho vợ để tôi nghe giọng con trai anh nhưng lại nói thật sự không muốn ly hôn vợ.
Tôi hơi sốc với từng lời, từng câu chữ anh nói, trong lòng hụt hẫng lắm nhưng vẫn cố giữ nét mặt vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cố cười gượng và xin phép vào nhà với lý do mệt. Tôi khóc, lần đầu khóc vì một người con trai, tôi không biết mình phải làm gì lúc này nữa. Xin các bạn độc giả hãy cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Tiêu tiền của chồng tôi cay đắng quá
Đang nuôi con nhỏ, không có việc làm tôi phải phụ thuộc kinh tế vào chồng nên luôn bị anh chửi rủa, đay nghiến...
ảnh minh họa
Tôi và chồng cưới nhau được hơn 3 năm, lúc đó cả hai chúng tôi đều làm việc cho một công ty tư nhân, mức thu nhập chỉ đủ sống. Cưới nhau được một thời gian ngắn thì anh quyết định chuyển công ty khác làm, vì sợ hai vợ chồng làm chung công ty sẽ bất tiện.
Chuyển sang công ty khác làm cũng cho anh mức thu nhập cao hơn công ty cũ, nhưng đồng nghĩa với đó thời gian anh dành cho tôi cũng ít hơn. Nhưng tôi chưa bao giờ trách chồng, trái lại còn rất vui, vì nhờ có thu nhập của anh cao hơn mà mỗi tháng hai vợ chồng có thể dành dụm ra được ít tiền để phòng lúc ốm, đau, và sau này con cái.
Để chồng có thời gian toàn tâm toàn ý cho công việc, tôi chăm chỉ làm hết công việc nhà chu đáo, sáng dậy sớm phục vụ bữa sáng cho chồng đi làm, chiều đi làm về lại đi chợ, nấu cơm đợi chồng về ăn.
Thời gian đó tôi mang bầu, dù ốm nghén không ăn uống được nhiều, mỗi lần ngửi thấy mùi thức ăn lại nôn ọe, nhưng vẫn cố gắng phục vụ cơm nước cho chồng chu đáo.
Nơi tôi làm là công ty tư nhân, nên các chế độ sinh đẻ không được như nhà nước, sau khi tôi nghỉ sinh họ cũng tìm người khác thay thế vào vị trí của tôi, nghỉ sinh 4 tháng xong tôi thất nghiệp, con thì vẫn còn quá nhỏ, bà nội bà ngoại lại đã già, sức khỏe không tốt nên không thể giúp vợ chồng tôi trông cháu. Tôi bàn với chồng tạm thời ở nhà chăm con, đợi bé được khoảng 1 tuổi thì đi làm, chồng tôi cũng đồng ý với quyết định đó.
Vậy mà bây giờ con tôi chưa tròn 10 tháng tuổi, chồng tôi đã thường xuyên mặt nặng mặt nhẹ với vợ, và có những lời lẽ xúc phạm tôi, coi tôi không khác gì người vô tích sự, không chịu làm, không kiếm ra tiền, chỉ biết ăn bám chồng.
Vợ chồng tôi không phải thuê nhà, anh làm ra 8 triệu một tháng, nhưng mỗi tháng chỉ đưa tôi 4 triệu để chi tiêu ăn uống, và chăm sóc con cái, số tiền còn lại anh dùng làm gì tôi cũng không được biết. Mỗi tháng chỉ có 4 triệu, nên đi chợ mua gì, tiêu gì tôi cũng phải cân nhắc cẩn thận.
Có tháng chưa hết tháng mà đã hết tiền, tôi bảo chồng đưa thêm thì anh cáu gắt, chửi bới tôi đã không làm ra tiền lại chi tiêu không biết tiết kiệm, có hôm anh còn nói với tôi "Mày tưởng tao kiếm ra đồng tiền dễ lắm à".
Tôi đã rất buồn và khóc mất mấy ngày về câu nói đó của chồng, nên quyết định nhờ người trông con giúp để đi xin việc làm. Tìm mãi mới có một nơi nhận vào làm việc, nhưng với mức lương 3 triệu đồng/ 1 tháng, tôi nói với chồng tôi muốn đi làm.
Nhưng người giúp việc về nhà thì tốn kém, tôi định gửi con cho một người hàng xóm trông giúp, mỗi tháng bà lấy 2 triệu tiền công, còn sữa và thức ăn thì tôi mang từ nhà đến. Làm được 3 triệu, lại gửi con 2 triệu nên chồng tôi nhất quyết không đồng ý cho tôi đi làm, anh bắt tôi ở nhà trông con. Tôi biết anh nói cũng có lý, nhưng tôi cũng sợ không đi làm, phải phụ thuộc kinh tế vào chồng và nghe anh chửi rủa, đay nghiến mỗi khi tôi tiêu nhiều hơn số tiền anh đưa cho tôi hàng tháng.
Theo VNE
Chồng tôi suốt ngày "đo lọ nước mắm" Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng, bỏ ra tiền lo cho con mình anh còn so đo, tính toán... ảnh minh họa Đọc bài viết của chị Tú Anh tôi thấy chồng chị không khác gì chồng mình. Tôi cũng rất mệt mỏi vì cái thói keo kiệt đến bủn xỉn của chồng. Ngày...