“Ở trên giường, em chán lắm!”
Đó là câu chồng nói với tôi sau khi chúng tôi đã có một buổi tối bên cạnh nhau. Tôi hơi sốc, có chút thấy lạ vì sao chồng lại không ngại ngần khi nói ra lời đó. Dù sao thì cũng sống với nhau 2 năm rồi, chẳng lẽ, thời gian đó chồng tôi miễn cưỡng âu yếm tôi?
Thời gian đầu lấy nhau, tôi hạnh phúc vì được chồng yêu chiều, cưng nựng. Nhưng càng lâu chồng càng biểu hiện những thái độ lạ. Nhất là thời gian gần đây, sau những ngày làm việc căng thẳng, chồng thường xuyên kiếm cớ, gắt gỏng với tôi.
2 năm qua, vợ chồng tôi chưa có con. Đi khám thì bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chậm thôi. Cần chế độ ăn uống hợp lý thì mọi chuyện sẽ ổn. Thế nên, chúng tôi rất tích cực chuyện chăn gối để có thể tạo cho mình cơ hội. Chỉ mong sớm có bầu, hai vợ chồng sinh con để cái vui cửa vui nhà thì mọi thứ sẽ ổn hơn. Có sợi dây ràng buộc là đứa con thì vợ chồng sẽ gắn bó và yêu thương nhau hơn.
Nhưng chẳng hiểu sao, càng ngày tôi càng thấy cuộc sống vợ chồng nhạt nhẽo. Chồng hay đòi hỏi tôi phải làm thế này, thế kia với chồng. Trong chuyện chăn gối, anh cũng ép tôi phải làm theo ý anh, nhiều khi ân ái mà chẳng cảm thấy thoải mái, giống như bị ép buộc vậy. Rồi tôi lại nghĩ, hay là anh có tình mới nên mới chán tôi. Chuyện gối chăn giờ với tôi giống như trách nhiệm, nghĩa vụ chứ không còn là cảm hứng nữa.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Bây giờ, điều duy nhất tôi mong muốn là có con. Nhưng, dù thế đi chăng nữa, tôi vẫn cố gắng làm cho chồng hài lòng trong chuyện vợ chồng. Nếu không sợ chồng sẽ nhanh chán. Người ta nói, gối chăn là điều kiện quan trọng giúp hai vợ chồng gắn bó với nhau hơn. Tôi cho rằng, điều đó là đương nhiên. Chỉ khi hòa hợp trong chuyện chăn gối thì hai người mới hiểu nhau và yêu thương nhau hơn.
Nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì càng ngày anh càng xa tôi. Anh cho tôi đọc sách, tìm hiểu chuyện chăn gối vợ chồng cho có kinh nghiệm. Dù tôi đã cố gắng làm theo những gì anh muốn nhưng tôi lại nhận được một câu phũ phàng: “Ở trên giường, em chán lắm!”. Tôi quay lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, thì ra anh đang chê tôi. Anh nghĩ, tôi chỉ là người vợ chung chăn gối chứ không giúp anh thỏa mãn được nhu cầu của mình.
Từ sau khi anh nói câu ấy, tôi không còn cảm hứng với chồng nữa. Ngày nào, chồng muốn ở bên tôi, tôi đều từ chối. Tôi cho đó là một sự xúc phạm, hoặc ít ra, tôi hiểu rằng, anh không hề muốn được tôi yêu chiều và cũng không còn cảm hứng với vợ mình như trước nữa. Chỉ một câu nói ấy của chồng cũng làm tôi không thể nào không suy nghĩ, thậm chí là suy nghĩ rất nhiều.
Tôi chán chồng, chán tất cả, nhất là chuyện không có con đã làm tôi suy nghĩ nhiều rồi. Giờ thì lại là chuyện này, tôi bàng hoàng nhận ra, tình yêu vợ chồng của chúng tôi đã cạn, có chăng chỉ là cái nghĩa mà thôi!
Theo VNE
Đang muốn ái ân, vợ lại mang hóa đơn ra tính toán
"Nếu tình yêu là ánh sáng thì hôn nhân là hóa đơn tiền điện" bây giờ tôi mới thấy thấm thía câu nói ấy, và tôi còn chiêm nghiệm thêm được một điều nữa đó là, người thu tiền điện chắc chắn là các bà vợ.
Yêu nhau sáu năm, ai ai cũng ngưỡng mộ tình yêu tuyệt vời của chúng tôi. Khi yêu cũng có những phút giây hờn giận, hiểu lầm, tuy nhiên tôi coi đó là chút gia vị làm cho tình yêu của hai đứa thêm phần lãng mạn mà thôi.
Không hiểu nguồn cơn của mọi mâu thuẫn bắt đầu từ phía tôi hay do vợ nhưng bây giờ tôi thực sự thấy cuộc sống hôn nhân của mình trở nên ngột ngạt đến khó thở, cũng đôi lúc tôi ước mình có thể "xách ba lô lên và đi" như ai đó cho thay đổi không khí, nhưng tôi đã lựa chọn cuộc hôn nhân này và không thể trốn tránh mọi trách nhiệm của một thằng đàn ông một cách hèn nhát như thế được.
Những tính toán chi li đến từng đồng của vợ thực sự làm tôi thấy nổi da gà. Nếu như trước kia, khi chưa lấy nhau vấn đề tài chính chưa bao giờ là gánh nặng của tôi, thì giờ đây nó làm tôi thấy sợ. Dường như trong mắt của vợ tôi chẳng có gì đáng quan tâm ngoài cái ví tiền. Lương tháng tôi đều đưa hết cho vợ, nhưng cô ấy kiểm soát tôi còn hơn một đứa trẻ. Tất cả mọi chi tiêu của tôi (dù là cả chén trà mời bạn) cũng bị cô ấy tra khảo nguồn gốc và xuất xứ của khoản tiền đó. Cô ấy luôn đinh ninh trong đầu với ý nghĩ tôi có rất nhiều khoản " lậu" ngoài lương chưa kê khai với cô ấy.
Cứ hàng ngày, mà có lẽ là khi nào vợ chồng nhìn thấy mặt nhau là vợ tôi lại lập tức ca bài ca hết tiền, lôi đủ thứ kê khai cần phải mua và luôn bắt tôi nộp tiền đúng thời hạn, không được sai một ngày. Trước đây nếu trong mắt tôi cô ấy duyên dáng, dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ cô ấy bỗng trở nên ghê gớm và khó tính bấy nhiêu.
Có những khi hai vợ chồng đang chuẩn bị "vui vẻ" với nhau cô ấy giật chợt giật mình nghĩ đến hóa đơn tiền điện và lập tức mang hóa đơn ra tính toán lại hàng chục lần, cộng đi cộng lại và luôn mồm thắc mắc tại sao tiền tháng này lại nhiều thế, tôi bực mình quay ra ngủ thẳng, không muốn nhìn vợ tôi lúc đó nữa.
Có những khi hai vợ chồng đang chuẩn bị " vui vẻ" với nhau cô ấy giật mình nghĩ đến hóa đơn tiền điện và lập tức mang hóa đơn ra tính toán lại cẩn thận. (ảnh minh họa)
Tuy cuộc sống của hai đứa không dư giả nhưng chúng tôi cũng thuộc hàng "có của ăn của để" so với bạn bè đồng nghiệp, thế nhưng lấy nhau được hai năm rồi mà vợ tôi vẫn cương quyết chưa sinh con vì lý do "chưa đủ tiền nuôi con". Tôi cũng không hiểu được với vợ tôi thì số tiền là bao nhiêu là đủ để nuôi một đứa trẻ.
Cũng vì tính chi li của vợ mà tết vừa rồi vợ chồng tôi đã cãi nhau kịch liệt về việc biếu quà tết cho bố mẹ hai bên. Vợ tôi lúc nào cũng giữ tiền như thể sợ chúng có cánh bay đi mất. Cô ấy cắt giảm mọi thứ có thể cắt giảm, thỉnh thoảng muốn mời vợ đi cafe, hay đi xem phim thì lập tức vợ tôi phản ứng gay gắt và thuyết giảng cho tôi luôn một bài học về tính tiết kiệm.
Cuộc sống hôn nhân của tôi vì thế mà ngày càng căng thẳng, đôi lúc muốn góp ý cho vợ để cô ấy bớt tính tiết kiệm thì vợ tôi lại tự ái hoặc nổi giận. Mỗi khi về nhà nghe vợ cằn nhằn đến vấn đề tiền nong tôi lại thấy khó chịu vô cùng, đi làm cả ngày bận rộn về đến nhà muốn được nghỉ ngơi thì tôi lại luôn bị đầu độc bằng những bài ca về tiền đi cùng năm tháng của vợ.
Vẫn biết vợ tôi tiết kiệm là để cho gia đình nhỏ bé của mình, để phòng khi ốm đau bệnh tật, nhưng vợ ơi hãy nghĩ thoáng ra một chút, tiền quan trọng nhưng đừng để nó làm mất đi sự lãng mạn và tình yêu của hai vợ chồng mình. Anh luôn thèm cảm giác được thoải mái và bình yên trong ngôi nhà nhỏ của chúng mình, đừng để ví tiền che lấp đi những gì mà sáu năm qua chúng ta đã có vợ nhé.
Theo VNE
Tôi năn nỉ chồng chung chăn gối Đau khổ vô cùng, tôi không còn cách nào để níu kéo tình cảm vợ chồng. Tôi buộc phải trở thành kẻ đi ăn xin tình cảm của anh. Nước mắt tôi chảy dài khi nghĩ đến những ngày tháng vợ chồng trong tương lai. Tôi đã tưởng anh yêu tôi hết lòng, hết dạ. Thì ra, anh chỉ coi tôi là người...