Ô sin nôn ọe, chồng tôi tái mặt
Một tháng trước, khi cô ôsin còn trẻ măng nhà tôi liên tục nôn ọe trước bữa cơm, chồng tôi cứ thất thần, tôi chột dạ.
Liệu giữa họ có chuyện mây mưa ngoại tình? Sau đó, tôi dắt ôsin tới bệnh viện kiểm tra. May mắn là không có thai, mà chỉ là dấu hiệu của bệnh dạ dày. Tuy nhiên, tôi vẫn không hết hoài nghi về họ. Càng ngày, tôi càng chú ý hơn tới cách hành xử của chồng và ôsin, thậm chí còn cố tình để họ có cơ hội gần nhau. Rốt cuộc, tôi cũng phát hiện ra một vài vấn đề trong mối quan hệ ấy.
Con bé là do mẹ tôi tìm về, là con của một thím họ ở quê. Nó giúp tôi chăm lo nhà cửa trước khi tôi sinh cháu. Con bé ở nhà tôi đã hơn hai năm và giữ mối quan hệ chủ – tớ khá hòa thuận. Tôi chưa từng coi ôsin là người ngoài, nên cho phép con bé ngồi ăn cùng mâm, thậm chí xúm xít với nó dọn dẹp nhà cửa. Giữa tôi và con bé chả khác gì tình cảm của hai chị em gái.
Ôsin nhà tôi rất hoạt bát, nhanh nhẹn và khá nuột mắt. Dù mới 19 tuổi, nó đã tỏ tường đủ chuyện trên đời, nhất là chuyện quan hệ nam nữ, cứ thao thao bất tuyệt kể này kể kia, nào chuyện mang bầu, sinh con cho tới vấn đề tránh thai…, rành rọt từng “chân tơ kẽ tóc”. Thậm chí, nó còn thẳng thắn tiết lộ, mọi kiến thức nó có được là nhờ đọc sách báo từ năm học phổ thông. Tôi trộm nghĩ, bọn trẻ bây giờ sống quá phóng khoáng, thoải mái. Tôi hỏi con bé chuyện bạn trai, nó tâm sự, hồi phổ thông cũng có yêu đương, thậm chí đã trao thân cho người yêu. Sau khi tốt nghiệp, hai đứa chia tay vì “xa mặt cách lòng”. Tới giờ, nó không nhớ nổi mặt mũi bạn trai cũ ra sao.
Riêng chồng tôi luôn xem ôsin là đối tượng để chọc cười. Tan sở về nhà, anh đều dành chút thời gian trò chuyện, trêu đùa con bé. Suốt thời gian qua, tôi đã quá quen với chuyện ấy, nên coi là bình thường, vì ngày nào tôi cũng ở nhà với con, nhất cử nhất động của mọi người đều không thể qua nổi mắt tôi. Nhưng thời gian gần đây, mọi việc đã thay đổi. Hết thời gian nghỉ sinh, tôi bắt đầu đi làm trở lại. Không quá bận rộn với việc cơ quan, giờ giấc cũng thoải mái, chồng tôi và ôsin có những khoảng thời gian ở bên nhau, đặc biệt là vào buổi chiều. Anh ấy về nhà sớm hơn tôi một tiếng. Trong khoảng thời gian ấy, họ đã làm gì? Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Tôi luôn canh cánh trong lòng chuyện ấy.
Quả không sai, sau khi có ý nghĩ ấy, mỗi lần về nhà, tôi đều rón rén nhẹ nhàng, cốt không phát ra tiếng động, thậm chí không gõ cửa, mà khẽ khàng mở khóa, rồi thình lình xộc thẳng vào phòng xem chồng đang làm gì. Có lần, khi con đang ngủ, chồng tôi và ôsin ngồi thượt trong nhà, chẳng động chân động tay việc gì. Họ nói chuyện gì với nhau nhỉ? Họ có làm gì khuất tất không? Tôi cứ mông lung mớ suy nghĩ hỗn độn ấy và phát hiện ra mình ngày càng mất niềm tin vào chồng, ngày càng xem bọn họ là “gian phu, dâm phụ”.
Video đang HOT
Sự hoài nghi của tôi ngày càng trầm trọng. Thậm chí, tôi toàn còn xin cơ quan cho về sớm để rình xem trong một tiếng ấy, chồng tôi và ôsin làm gì. Phải hơn một tháng làm “thám tử”, tôi mới thực sự nhận ra, quả thực có chuyện mờ ám giữa họ. Vào một hôm, tôi về sớm chừng nửa tiếng. Chồng tôi và con bé đang lục đục chuẩn bị đồ ăn trong bếp, trông hai người rất vui vẻ. Anh còn giúp ôsin lau vết bẩn trên mặt. Tôi như phát điên khi trông thấy cử chỉ thân mật ấy. Trông thấy thái độ nổi đóa của tôi, hai người có vẻ lúng túng. Ông chồng bèn mắng tôi nhiều chuyện, còn ôsin thì liên miệng thề thốt là không có gì xảy ra.
Vài ngày sau, tôi lại về sớm. Vừa bước chân vào cửa, tôi đã choáng ngất khi trông thấy ôsin đang ân cần rửa chân cho chồng mình. Không nhịn nổi, tôi quát nó cuốn sạch đồ đạc để mai về quê. Con bé khóc lóc quỳ xuống van xin tôi: “Em và anh rể không có gì đâu chị. Chỉ là anh ấy nhờ em rửa chân thôi ạ!”. Tôi vặn lại: “Anh ấy còn bắt mày làm những gì? Bắt mày lên giường, mày cũng nghe theo phải không?”. Chồng tôi nhảy vào chặn họng: “Cô quá đáng vừa thôi”. “Người quá quắt là anh đấy! Tôi bắt nó đi, nó không đi thì tôi đi khỏi nhà này cho hai người tự do hú hí!”, tôi đốp lại.
Hôm sau, tôi nhất quyết bắt con bé nghỉ việc, rồi tới cơ quan nộp đơn nghỉ làm. Ôsin đi rồi, nhà cửa trống huếch hoác. Tôi nghĩ lại mọi chuyện, suốt hai năm qua, dù chưa bắt tận tay chuyện chồng tôi ngoại tình với ôsin, nhưng những dấu hiệu mà tôi chứng kiến cũng đủ chướng tai gai mắt. “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nếu không ngăn chặn kịp thời, có lẽ hậu quả sẽ khôn lường. Huống hồ, hai người bọn họ đều rất tốt với nhau.
Quyết định đuổi việc ôsin khiến tôi thấy không thoải mái. Khoảng thời gian sống chung, tôi đối xử với nó rất tốt, con bé cũng vậy. Nhưng tôi phải bảo vệ gia đình mình, cuộc hôn nhân và hạnh phúc của mình. Đó là lựa chọn sáng suốt và đúng đắn trong hoàn cảnh của tôi. Đương nhiên, tôi không tin tưởng chồng mình, càng không tin những lời hứa của con bé. Tôi chỉ tin vào giác quan thứ 6 của mình, tin vào cảm nhận và những gì tôi chứng kiến tận mắt.
Mẹ khuyên tôi nên tìm một ôsin mới, già nua xấu xí cũng được, chỉ cần làm tốt việc nhà. Tôi kiên quyết từ chối, dù có phải mệt nhọc vất vả thêm vài năm. Với tôi, ôsin là quả bom trong nhà. Còn với đàn ông, chỉ cần có phụ nữ ở bên, họ đều nghĩ sẽ có quyền sở hữu. Đó là dục vọng, là lòng tham, là thú tính của phái mạnh. Phụ nữ làm sao có thể tỏ hết lòng chồng, càng không thể thay đổi bản chất thâm căn cố đế ấy của phái mạnh.
Lời bàn
Chủ đề quan hệ giữa chủ nhà và ôsin đang rất được chị em quan tâm. Ngoài chuyện lương bổng, nhiều người vợ còn nơm nớp lo âu ôsin sẽ trở thành kẻ thứ ba xen vào mối quan hệ hôn nhân của gia đình mình. Dù rằng những trường hợp ấy không quá nhiều, nhưng thực sự vẫn xảy ra trong thực tế. Sự cẩn thận, lo xa của bạn là tâm lý chung thường gặp của nhiều phụ nữ thuê ôsin trẻ.
Như bạn đã nói, bạn làm vậy để bảo vệ hạnh phúc, bảo vệ tổ ấm mới gây dựng của mình. Điều ấy quả không sai. Nhưng bạn nên hiểu rằng, tình cảm vợ chồng được xây dựng từ nền tảng của tình yêu và sự tin tưởng. Nhưng trong thư bạn viết, bạn hầu như không tin tưởng chồng mình. Vì sao lại vậy? Anh ấy trước đây đã lừa dối bạn chăng? Hay chỉ vì những hành động với ôsin mà bạn tự cho mình cái quyền hoài nghi người khác?
Bạn có thể lựa chọn, hoặc tự mình lo lắng, quán xuyến được việc nhà lẫn việc cơ quan, hoặc nhờ cha mẹ tới trông cháu giùm, hoặc tìm một ôsin mới. Quan trọng là ở cách đối nhân xử thế, quan trọng là bạn phải có niềm tin vào tình yêu của chồng. Chúc bạn hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!"
Ba mẹ tôi nhất quyết phản đối, bạn bè tôi thì đều mỉa mai tôi với câu "Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!" khiến tôi mấy lần chột dạ...
Tôi vốn được mọi người đánh giá là một chàng trai lịch lãm và thành đạt. Trước đây tôi cũng có vài ba mối tình nhưng đều kết thúc trong hời hợt. Với tôi, người bạn đời còn phải là người bạn tâm giao. Vì vậy, tôi vẫn chờ đợi cái ngày được gặp một người con gái sâu sắc, biết chia sẻ. Cuối cùng, ông trời đã cho tôi cơ hội đó.
Em là người đồng nghiệp mới của tôi. Nói là đồng nghiệp mới chứ thật ra em làm ở công ty này trước tôi. Trước đây em được phân công ở chi nhánh ở tỉnh khác, nay vì thay đổi cơ cấu nên em được chuyển công tác về trụ sở - nơi tôi làm việc. Tôi và em đã từng trao đổi công việc qua điện thoại không dưới 2 năm, có điều chúng tôi chưa gặp mặt nhau bao giờ.
Tôi nhớ rất rõ ngày ấy, ngày Giám đốc Phòng nhân sự dẫn em giới thiệu với từng phòng mà trước hết là phòng tôi. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một khuôn mặt rất đỗi hiền lành. Em không đẹp, nhưng có nét gì đó thân quen đến mức tôi cứ ngỡ em vừa đến từ trong tiềm thức của mình.
Khác với gương mặt thân thiện, em lại rất xa cách trong giao tiếp. Tôi chưa từng thấy em ngồi tụm 5 tụm 3 như các chị em khác. Tôi cũng không thấy em tham gia những buổi liên hoan của phòng. Em luôn có lý do thuyết phục để vắng mặt trong những lần công ty chiêu đãi. Tôi không có cách nào tiếp cận được em ngoại trừ những khi trao đổi công việc. Em làm việc rất hiệu quả, sẵn lòng hỗ trợ các bộ phận khi cần, em cũng có nhiều sáng kiến rất ứng dụng cho phòng. Với tôi, em rất hoàn hảo, chỉ thiếu một nụ cười nữa thôi.
Một lần, tôi gặp phải một sai sót nghiêm trọng trong công việc. Trước sức ép quá lớn về mặt thời gian để hoàn thành việc chỉnh sửa, em đã nhiệt tình giúp đỡ tôi. Mọi việc trở nên khá dễ dàng khi có em. Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy em về trễ hơn 5 giờ rưỡi. Công việc hoàn thành, tôi mời em ăn tối nhưng em lại từ chối, em cũng từ chối luôn việc tôi đưa em về. Tôi rất buồn. Khi dắt xe cho em, bất giác tôi bắt gặp ánh mắt em. Chỉ một giây thôi, nhưng giao cảm của ánh mắt khiến tôi có cảm giác như chúng tôi vốn thuộc về nhau vậy. Những ngày sau đó, tôi mất ăn mất ngủ. Tôi hạ quyết tâm phải chinh phục được em.
Sau rất nhiều cố gắng thì tôi cũng nhận được buổi hẹn lần đầu tiên. Rồi lần thứ 2, thứ 3. Những cuộc chuyện trò bắt đầu bắt nhịp với nhau. Chúng tôi nói đủ thứ đề tài, em làm tôi bất ngờ về kiến thức khá rộng của mình, lại rất dí dỏm. Thời gian đó chúng tôi rất vui vẻ. Và tôi phải ngất ngây trước nụ cười rạng rỡ của em. Nhưng cuối cùng thì ngày đó cũng tới.
Đó là một buổi chiều cuối tuần rất đẹp. Tôi đã chỉnh chu trong bộ đồ được ủi thẳng nếp, tay cầm bó hoa và hộp nhẫn đã chuẩn bị từ trước. Tôi cũng đã đặt chỗ cho buổi hẹn tại một nhà hàng sang trọng ấm cúng. Và tôi tin rằng hôm nay sẽ là ngày rất hạnh phúc. Nhưng kết quả lại không như tôi mong đợi, tôi cứ ngỡ em sẽ đón nhận lời cầu hôn của tôi trong sự bất ngờ và vui sướng, không ngờ em đã ngồi lặng đi một lúc và xin phép vào nhà vệ sinh. Em đi nhanh như chạy. Sau đó em trở lại với gương mặt như vừa khóc xong và nói rằng có việc gấp phải về ngay. Em khiến lòng tôi tan nát.
Hai hôm sau, em chủ động hẹn tôi. Lần này, em khá bình tĩnh khi chậm rãi nói với tôi sự thật là em đã từng ly hôn và đang nuôi con nhỏ 5 tuổi. Chồng trước của em là người cũng từng có vợ có con và cuộc hôn nhân của em chưa bao giờ yên ổn bởi thói lằng nhằng của anh ấy với gia đình trước đây, dẫn đến cuộc chia tay cách đây 3 năm.
Em nghĩ mối quan hệ chúng tôi chưa đủ thân thiết nên em không kể nhiều về cuộc đời mình. Em bảo tôi hãy tìm một tình yêu khác xứng đáng hơn... Tôi nghe như đất đang sụp dưới chân mình, tai tôi lùng bùng như không muốn tin vào những gì vừa nghe. Tôi cũng không nhớ hôm đó chúng tôi về nhà bằng cách nào. Chỉ biết nửa đêm đó, tôi đã ngồi bật dậy, gào khóc như một đứa trẻ, tưởng chừng như ai đó vừa cướp mất thứ gì quý giá lắm của cuộc đời mình. Tôi đau đớn biết mấy.
Những lần chạm mặt đầy khó xử ở công ty sau đó khiến chúng tôi hơi ái ngại. Mọi người bắt đầu lời ra tiếng vào, khiến em từ một người phụ nữ bản lĩnh có thừa cũng mấy phen chạy ra khỏi phòng để giấu đi nước mắt. Tôi thương em quá, ước gì tôi có thể dành một ít nỗi đau từ em về phía mình, nhưng không biết mở lời bằng cách nào. Lắng lòng mình lại, tôi nghe dường như tim mình vẫn khắc khoải về em. Tôi vẫn còn mang ý nguyện được làm người đàn ông của em, che chở cho mẹ con em quãng đường còn lại. Nhưng liệu tôi có làm được những gì mình nói? Còn gia đình tôi thì sao?
Hôm trước tôi mạnh dạn đem chuyện này bàn bạc với ba mẹ và tôi nhận được sự phản đối kịch liệt. Mẹ tôi còn nói sẽ từ tôi nếu tôi quyết định lấy em. Tôi cũng tham vấn từ nhiều người bạn, họ đều mỉa mai tôi với câu "Trời ạ, trai tơ mà đi lấy gái nạ dòng!" khiến tôi mấy lần chột dạ. Một vài người sâu sắc hơn cho rằng cuộc hôn nhân kiểu này rất phức tạp và sẽ lại tan vỡ thôi. Nhớ lại lời em, chính em cũng thừa nhận sự rắc rối khi kết hôn với người đã từng có gia đình. Tôi băn khoăn quá, không biết việc lấy một người vợ từng ly hôn và nuôi con nhỏ thì có những hệ lụy khủng khiếp gì mà sao ai cũng ngăn cản tôi quyết liệt?
Tôi viết tâm sự này không phải mang ý đồ của sự toan tính thiệt hơn, chẳng qua tôi thiết tha được hiểu rõ vấn đề phức tạp này từ các anh chị có kinh nghiệm hơn tôi để tránh quyết định sai lầm cho đời mình, cũng như tránh làm tổn thương cuộc đời cô ấy lần nữa. Tôi sẽ rất biết ơn khi nhận được ý kiến hữu ích từ mọi người.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hạnh phúc không phải trong quá khứ Chị điện thoại cho tôi vào một chiều mưa tầm tã. Giọng chị vỡ oà trong điện thoại, có lẽ chị đã khóc nhiều lắm. Tôi hiểu tâm trạng của chị lúc bấy giờ, chị thật đáng thương! Gần ba năm trước, tôi nhớ, cũng chiều mưa lớn thư thế này, chị sang nhà tôi, nước mắt chị lã chã. Chị ôm chặt...