Ở riêng thì cưới, không thì lượn!
Ở chung với bố mẹ chồng, đi 1 bước là con mắt cú vọ săm soi đằng sau. Rồi lúc nào cũng phải giữ ý giữ tứ. Mùa hè nóng bức cũng chẳng được mặc cái áo mát mẻ. Mà ở chung với bố mẹ chồng, các ông chồng rất hay sinh tật, lười biếng.
Em là người con gái thuộc tuýp không thích lấy chồng. Nhưng ở Việt Nam mình, nhà nào có con gái ế thì được bàn dân thiên hạ nhìn vào và đánh giá là nhà vô phúc. Em chả dám bất hiếu với bố mẹ, nên trước sau gì cũng sẽ lên xe hoa về nhà chồng thôi. Tuy nhiên, em cũng phải giảm thiểu sự khổ sở của việc lấy chồng bằng cách đưa ra 1 số điều kiện trước.
Không biết mọi người sợ việc gì nhất khi “chống lầy”, riêng em thì em cực hãi vụ phải ở chung với bố mẹ chồng. Em gặp nhiều trường hợp này lắm rồi, vợ chồng phải chia tay nhau vì mẹ chồng yêu quái quá.
Như trên mục Tâm sự cũng có không ít những chị phải chịu đựng mẹ chồng tai quái. Vào em thì sống chết em cũng lập mưu tính kế để được chuyển ra ngoài. Có chồng cùng chịu sóng gió em đã thấy mệt. Đây 1 mình chị đương đầu với bà mẹ chồng ghê gớm, thâm độc, em đọc mà thấy thương.
Chính vì thế nên em quyết rồi, em đã bảo với bạn trai em khi nào anh có nhà riêng thì em mới đồng ý cưới, không thì đường ai nấy đi. Nhất định em không chịu về sống chung với bố mẹ chồng đâu.
Năm nay em 24 tuổi. Em và người yêu cũng đã qua lại 2 năm nay rồi. Anh thì giục cưới nhưng em vẫn chưa đồng ý cũng chỉ vì cái tội “nhà riêng chưa có”. Em biết người yêu em muốn cưới xong sống chung với bố mẹ để phụng dưỡng này nọ.
Nhưng theo quan điểm của em, chăm sóc bố mẹ không nhất thiết lúc nào cũng phải kè kè ở chung. Ở chung chỉ có “gần thối”, sinh lắm vấn đề. Tốt nhất tách riêng ra ngay từ đầu cho đỡ mệt.
Không biết các chị chồng con đề huề rồi thấy sao. Chứ theo như em chứng kiến, mẹ chồng có hiền mấy thì hiền cũng vẫn nảy sinh vấn đề. Sẽ rất khó khăn để tìm được tiếng nói chung giữa 2 thế hệ cách xa nhau về tuổi tác, quan niệm, cách sống.
Làm gì có chuyện bố mẹ chồng thương mình như con đẻ. Cứ thi thoảng qua lại còn giữ được tình cảm chứ “ép” nhau sống chung thể nào cũng sinh chuyện. Bây giờ nói còn được, chứ mai sau về sống chung rồi, không phải tuyên bố thích ra ở riêng lúc nào cũng được.
Ở chung với bố mẹ chồng, đi 1 bước là con mắt cú vọ săm soi đằng sau. Rồi lúc nào cũng phải giữ ý giữ tứ. Mùa hè nóng bức cũng chẳng được mặc cái áo mát mẻ. Thỉnh thoảng muốn đi chơi với bạn bè tới khuya chắc cũng khó khăn.
Mà ở chung với bố mẹ chồng, các đức ông chồng rất hay sinh tật, lười biếng. Cậy có bố mẹ bênh, toàn chây ỳ chẳng chịu làm gì giúp vợ. Rồi tiền nong có khi cũng chẳng đưa vợ giữ, nộp hết cho mẹ, bắt vợ phải tuân thủ theo luật của nhà chồng.
Ở chung, vợ chồng mà tình cảm tí ti là mẹ chồng lồng lộn lên ghen tị, rồi lại gây sự với con dâu. Ở riêng muốn hú hí lúc nào thì hú hí, đỡ phải lo bị mẹ chồng xét nét, tức tối, ghen ghét vì con dâu chiếm mất con trai bà.
Video đang HOT
Mà nhà nào có “giặc bên Ngô” thì càng không nên dây vào. Như bên nhà người yêu em có đến hai bà chị gái chưa chồng. Mấy bà đó cứ suốt ngày dè bỉu, soi xét em. Sau này về ở chung 1 mẹ chồng, 2 chị chồng thì em ngất xỉu.
Bạn trai em suốt ngày ca bài ca hiếu thảo, phải ở chung. Em biết nhiều đức ông chồng cũng nghĩ như vậy, và nhiều chị vợ phải chịu thua vì lí do ấy. Nhưng theo em, không phải cứ sống chung mới là hiếu thảo.
Nếu thích, ngày nào cũng rẽ qua thăm hỏi, hôm nào bận thì gọi điện thoại. Bố mẹ ốm em vẫn sẵn sàng sang chăm sóc. Em thấy thà như vậy còn hơn là ngày ngày giáp mặt, cãi nhau ỏm củ tỏi lên.
Một vấn đề nữa các anh hay lí do lí trấu để tránh ở riêng, đó là “cò không tiến”. Em nói thật, không tiền thì ở nhà thuê, mua nhà bé, miễn là không phải chung đụng, không phải lệ thuộc kinh tế, tinh thần vào bố mẹ chồng.
Theo quan điểm của em, thực ra những người đàn ông mà phản đối và không dám tách rời bố mẹ ra ở riêng thì chỉ là những người hèn kém. Họ luôn lấy cớ phải chăm sóc bố mẹ, nhưng họ đâu có làm gì để “giúp đỡ, chăm sóc” bố mẹ đâu.
Mà họ quen ăn bám và được hầu hạ nên họ lấy vợ về để người vợ đó sẽ hầu hạ lại cả gia đình, bản thân họ thì không làm được việc gì đáng để phục cả. Họ vô trách nhiệm với chính bản thân và gia đình.
Chúng mình cũng là con, cũng có bố mẹ, khi đi lấy chồng, vẫn có thể quan tâm, chăm sóc được bố mẹ đẻ. Vậy tại sao cứ nhất định phải ở nhà chồng mới chăm sóc được bố mẹ chồng?
Em đã cho bạn trai sự lựa chọn: một là sống riêng thì sẽ kết hôn, nếu không thì chia tay để cả hai tìm được đối tượng phù hợp với mình. Nhưng xem chừng để được ở riêng là quá khó vì dù sao anh cũng là con trai duy nhất.
Nhưng em đã quyết rồi, ở riêng vợ chồng còn hạnh phúc, tình cảm. Sống chung với bố mẹ chồng, 100% em sẽ không chịu nổi mẹ chồng và 2 giặc bên Ngô, em dứt áo ra đi có ngày.
Nếu bạn trai không ra riêng, em sẽ chia tay dù còn yêu anh nhiều. Em không muốn lụy tình để mai sau khổ sở
Chị Đông Hà, tác giả bài “Mẹ chồng nghi ngờ cái thai vì nhiều lần thấy con dâu một mình” cũng nên suy nghĩ đến việc ra riêng đi ạ. Em thấy còn ở với mẹ chồng ngày nào, chị còn khốn khổ ngày đấy!
Theo GĐVN
Điên à, bây giờ không có bầu ai dại gì cưới?
Tôi thường bảo anh: nếu có bầu thì cưới, còn nếu không, em sẽ chia tay để không làm anh mất cơ hội làm bố.
- Có gì chưa hả em?
- Chưa, vẫn chỉ 1 vạch thôi
- Chưa thì cố, tháng vừa rồi "xử" mấy lần í nhỉ??
- Hơn chục lần chứ ít gì. Trung bình cứ một tuần 3 lần. Tuần quan trọng thì ngày nào cũng "xơi". Thế mà vẫn "tịt". Hay là anh bị mất khả năng...
- Vớ vẩn. Anh chuẩn không cần chỉnh. Có muốn anh tăng đô lên, mỗi ngày 1 lần. Tuần nhạy cảm thì ngày hai ba nháy cho chắc ăn?
- Anh điên à? Yêu chứ có phải tra tấn nhau đâu? Em cũng chẳng chịu được đâu... Nhưng có phải em bị làm sao không hả anh? Hay là em bị làm sao rồi...
- Nữa nữa... lại cái bài ca đó...
-
Lần nào cũng vậy. Đã ba tháng qua, cứ đến đúng ngày, đúng giờ là tôi lại hành anh với khoảng 3-4 cái que thử 1 vạch. Vòng kinh của tôi khả chuẩn, đều tăm tắp 28 ngày, điện nước cũng ổn định, sức khỏe tốt cả năm không bao giờ phải đi bệnh viện lần nào; cớ sao lại mãi mà vẫn chưa cấn bầu?
Anh cũng là một người thể trạng tốt, chịu khó thể dục thể thao, không bia bọt nhậu nhẹt, công việc của một người làm marketing cũng không có gì nguy hiểm độc hại. Khả năng chiến đấu cũng tốt, chưa bao giờ "ngã ngựa" hay" chưa đi đến chợ thì hết tiền".
Tôi rất rất rất muốn có con.
Chúng tôi chưa kết hôn.
Nhưng tôi vẫn muốn có con với anh ngay và luôn.
Anh là người đầu tiên của tôi, dù trước đó tôi cũng đã tải qua vài ba mối tình, nhưng chỉ có anh mới cho tôi cảm giác "số phận an bài". Tiếng sét ái tình với người đàn ông chững chạc, chân thành và cuốn hút này khiến tôi ngay lập tức có cảm giác như là "duyên phận". Sau khi về ra mắt bố mẹ hai bên, chúng tôi vồ lấy nhau như vốn dĩ phải thế. Tôi hoàn toàn không có cảm giác mất mát hay hi sinh gì khi trao cho anh điều quý giá nhất. Với tôi, nếu không phải anh thì có lẽ không là ai khác. Chính vì vậy, tôi muốn gắn bó lâu dài với người đàn ông này. Muốn anh đi cùng mình suốt chặng đường đời còn lại, muốn có anh trong mọi kế hoạch của bản thân mình, trong đó có cả kế hoạch tạo dựng một tổ ấm.
Hai chúng tôi đều tự lập, kinh tế ổn định, không phụ thuộc vào gia đình. Cả hai bên cha mẹ chúng tôi đều yêu quý bạn của con mình và coi như con cái trong nhà. Ba mẹ anh đã đi xem ngày, nhưng tiếc là phải 3 năm nữa mới hợp tuổi để kết hôn. Tôi không phản đối bà, bởi vì bà cho chúng tôi mọi quyền quyết định khi gắn bó với nhau, thì chuyện cưới vào ngày đẹp để tốt cho cuộc đời con trai bà và chính tôi là điều dễ hiểu.
Tôi xem tuổi tôi và anh, nếu không sinh năm sau, thì phải đợi đến 2 năm nữa để tránh xung khắc. Nhưng anh thì cũng đã "đứng tuổi", còn tôi cũng nên sinh liền cho con thông minh hơn (vì tôi đọc thấy có một nghiên cứu khẳng định mẹ sinh con khi ở độ tuổi 30-35 thì con sẽ thông minh hơn người). Trong khi tôi rất quan tâm đến vấn đề trí lực của con, tôi muốn bố mẹ phải chuẩn bị cho con điều kiện tốt nhất khi con ra đời.
Tôi có một người bạn, vợ chồng mải mê sự nghiệp nên 5 năm đầu tiên cả hai cùng kế hoạch. Chuyện quan hệ của họ cũng rất thưa thớt, cả hai đều ít nhu cầu và dường như đã quá mệt mỏi với công việc sau khi trở về tổ ấm, đó là một trong những lý do họ muộn con. Nhưng vấn đề là đã 3 năm nay dù "thả" để có con thì vẫn cứ "bặt vô âm tín". Tháng nào người vợ ấy cũng mong ngóng những triệu chứng mang thai sớm, để rồi thất vọng khi nguyệt san vẫn ghé bình thường. Bạn tôi kể, cả hai vợ chồng cũng khỏe mạnh, mỗi năm đi khám sức khỏe tổng quát 2 lần đều đặn, nhưng không hiểu vì sao muộn con. Sự bận rộn và thái độ thiếu hợp tác của chồng khiến bạn một mình mong mỏi...
Nhìn bạn khắc khoải mong con, vồ vập những đứa con của đồng nghiệp khiến tôi chột dạ. Tôi cũng đã bước qua ngưỡng cửa ba mươi, anh sấp sỉ 40 rồi, chúng tôi thực sự cần một tổ ấm, trong đó có tiếng con trẻ. Tôi lo sợ rằng, nếu cứ bỏ qua thời cơ tốt nhất, thì chúng tôi sẽ mất đi cơ hội có những đứa con...
Gia đình tôi cũng có một người anh không có con cái. Lý do là anh bị vô sinh do ngày nhỏ bị quai bị mà không được kiêng khem cẩn thận. Cuộc sống của hai vợ chồng anh rất buồn, không mấy hạnh phúc dù xét về tình yêu anh chị dành cho nhau thì rất nhiều người ngưỡng mộ. Nhưng trong một căn nhà đi ra đi vào chỉ toàn người lớn, không có tiếng cười trẻ thơ thì thật buồn. Vợ anh cũng có ý định đi thụ tinh nhân tạo mấy lần nhưng không thành công. Giờ anh chị cũng bắt đầu có tuổi, chị đã có dấu hiệu tiền mãn kinh, khả năng có con là vô vọng. Từ đó đến giờ, anh chị thường đón các cháu về nhà, nhưng cháu cũng chỉ là cháu mà thôi. Đến khi cháu về nhà lại vắng vẻ, anh chị lại đối diện với nỗi cô độc khắc khoải của mình...
Từ những bài học nhãn tiền, nên tôi chấp nhận "thử" trước khi cưới. Bây giờ, xu hướng yêu đa phần các đôi cũng đều có quan hệ trước hôn nhân, tôi cũng không lo ngại gì về chuyện này. Tôi thường bảo anh : nếu có bầu thì cưới, còn nếu không, em sẽ chia tay để không làm anh mất cơ hội làm bố.
Khác với những trường hợp tình yêu bọ xít, lầm lỡ mang thai để rồi phải cưới vội; tôi xác định rõ ràng hoàn cảnh của mình, mong muốn của mình, kế hoạch tương lai của mình. Ngày tôi đề cập với anh chuyện này, anh ngạc nhiên lắm, bảo: "Anh có chạy đi đâu mà em kiếm cớ úp sọt anh thế?". Tôi gắt lên: "Anh điên à, bây giờ không có bầu ai dại gì cưới? Em chỉ sợ mình như vợ chồng chị V., khi cần thì chẳng có con được nữa. Hơn nữa, em cũng rong chơi đủ rồi, em muốn có con lắm rồi, em đã sẵn sàng để làm mẹ. Chẳng nhẽ anh để em chờ vài năm nữa em 40 tuổi mới đẻ con? Đến khi con 20 tuổi thì em thành bà lão mất rồi? Còn đâu thời gian và sức khỏe để em chăm sóc con nữa...". Anh chỉ cười, bảo tôi lo xa, có con có gì khó, không cách này thì cách khác vì y học tiên tiến lắm rồi. Mà không có con thì anh cũng chẳng bỏ tôi đâu...
Đó là chuyện của 3 năm về trước. Bây giờ thì vợ chồng tôi đã có một nhóc tì dễ cưng gần 2 tuổi. Vợ chồng tôi ở riêng, anh dọn ra ở chung khi tôi có thai sau 5 tháng cố gắng. Con trai tôi có khuôn mặt giống bố, tình cảm và rất hiếu động. Hai chúng tôi đang tất bật chuẩn bị cho một lễ cưới ấm cúng cùng gia đình và bạn bè thân thích.
Giờ đây, tôi thấy mình thật hạnh phúc. Và tôi cho rằng mình đã làm đúng.
Theo blogtamsu
Mẹ người yêu đã bày ra một màn kịch và muốn tôi phải làm theo ý bà Khi đó vì yêu anh, muốn anh lo cho sự nghiệp của mình nên tôi đã đồng ý làm theo lời mẹ anh chứ không hề nghĩ tới khoản tiền công mà mẹ anh hứa trả. Tôi và anh quen nhau thật tình cờ trong một lần trường tổ chức cắm trại. Mấy hôm sau anh gọi điện rủ tôi đi cà phê....