Ở rể, tôi không quan tâm thiên hạ đàm tiếu
Ở rể- tôi vẫn cảm thấy thoải mái, dù sau lưng còn nhiều những lời đàm tiếu không hay… Tôi đã đọc tất cả những bài viết liên quan đến chủ đề ở rể. Có nhiều ý kiến của độc giả trên diễn đàn này miệt thị người ở rể là hèn, là kém cỏi. Ngoài xã hội cũng vậy, nhiều người cũng có cái nhìn không mấy thiện cảm với những người ở rể, thậm chí người ta còn coi thường và nói sau lưng những người ở rể những câu nói rất thiếu tôn trọng, đại loại như “Chó chui gầm chạn”.
Nhiều người giống như anh Vượng đây thì cho rằng, những người ở rể là những người hèn, không kiếm nổi tiền, không thể làm chủ được cuộc sống nên phải nhờ vả nhà vợ, chấp nhận bị người ta sỉ nhục,… nhưng tôi nghĩ không phải tất cả những người ở rể đều hèn như thế. Họ quyết định ở rể vì rất nhiều lý do khác nhau, chứ không chỉ đơn giản là lười biếng, ỉ vào tiền bạc nhà vợ.
Bản thân tôi cũng là một người đàn ông ở rể, nhưng tôi khẳng định tôi không phải là một thằng đàn ông nghèo hèn, không kiếm nổi tiền để nuôi vợ nuôi con, nên phải sống bám nhờ vào nhà vợ. Tôi là một người đàn ông phải nói là thành đạt, tôi đủ sức nuôi được vợ, được con bằng chinh sức lao động của mình. Bố mẹ tôi cũng khá giả, nên tôi không phải dựa vào nhà vợ, nhưng tôi vẫn ở rể đã 10 năm nay.
Bản thân tôi cũng là một người đàn ông ở rể, nhưng tôi khẳng định tôi không phải là một thằng đàn ông nghèo hèn, không kiếm nổi tiền để nuôi vợ nuôi con. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Đơn giản vì vợ tôi là con một, bố vợ tôi là liệt sĩ, mẹ vợ tôi ở vậy nuôi con gái trưởng thành. Khi chúng tôi yêu nhau, tôi đã quá hiểu hoàn cảnh của cô ấy, và chấp nhận ở rể để cùng vợ chăm sóc mẹ già những ngày cuối đời.
Bố mẹ tôi là người hiểu biết nên cũng không phản đối quyết định của tôi, vì đơn giản bố mẹ tôi nghĩ rằng con nào cũng là con. Nhà tôi có 4 anh em cả trai lẫn gái, còn nhà vợ tôi có một mình vợ tôi, một mẹ một con, nếu cứ giữ khư khư quan niệm con dâu phải về nhà chồng thì mẹ vợ tôi sẽ sống những ngày cuối đời cô độc, không người chăm sóc. Như vậy thì những người làm con như chúng tôi có sống vui vẻ được không?.
Sống ở nhà của vợ, một năm tôi chỉ về quê vài lần vào các dịp lễ, Tết cũng ở lại nhà vợ, nhiều bạn bè của tôi cứ nghĩ rằng tôi khổ, phải phụ thuộc vợ, và họ lo cho cuộc sống ở rể của tôi có nhiều điều tiếng, kiếp ở rể nhục như “chó chui gầm chạn”.
Nhưng riêng bản thân mình, tôi lại cảm thấy vô cùng thoải mái với cuộc sống hiện tại, mặc dù đằng sau lưng tôi vẫn có những lời đàm tiếu không tốt, rồi xã hội nhiều người vẫn xem những người ở rể là hèn, là nhục.
Bởi đơn giản tôi nghĩ rằng, mình sướng hay khổ, hạnh phúc hay không hạnh phúc thì chỉ có mình hiểu rõ nhất, người ngoài họ không thể biết hết được. Tôi thấy cuộc sống hiện tại của tôi có ý nghĩa, và ý nghĩa lớn nhất đó là chăm sóc được mẹ vợ những ngày tháng tuổi già. Như vậy là tôi đang tích phúc đức cho các con mình sau này và tôi cảm thấy cuộc sống của mình thật thanh thản.
Theo Eva
Ở rể, tôi đã quá mệt mỏi
Ở rể tôi đã quá mệt mỏi, nhưng bảo về nhà mình thì vợ không chịu. Cô ấy sợ cảnh làm dâu, và phải phục vụ ông bà nội.
Tôi đã đọc tất cả những bài viết của các anh, chị xoay quanh chủ đề ở rể. Mỗi bài viết là một hoàn cảnh khác nhau, đều có những cái đúng, cái sai, tôi không dám bình luận gì nhiều, chỉ xin kể ra câu chuyện của mình để độc giả, nhất là độc giả nữ hiểu thêm về tâm trạng của những người đàn ông khi sống ở nhà vợ.
Năm nay tôi 34 tuổi, cưới vợ đã được 4 năm nay. Gia đình tôi có 2 anh em trai, em trai tôi đi làm xa, còn tôi là cả, tôi đi làm cách nhà chưa đầy 10 km. Tôi yêu vợ tôi, gia đình cô ấy có 4 anh chị em, người anh và chị gái đều đã có gia đình và lập nghiệp ở xa, vợ tôi còn một cậu em trai đang đi học. Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi ngỏ ý muốn cưới, vợ tôi cũng đồng ý nhưng với điều kiện tôi phải ở rể, vì bố mẹ cô ấy đã già yếu, em trai thì còn đang đi học. Tôi không muốn đồng ý, nhưng nếu không đồng ý thì cô ấy nhất quyết không cưới. Không còn cách nào khác, tôi phải chấp nhận.
Năm nay tôi 34 tuổi, cưới vợ đã được 4 năm nay. Gia đình tôi có 2 anh em trai, em trai tôi đi làm xa, còn tôi là cả, tôi đi làm cách nhà chưa đầy 10 km. (ảnh minh họa)
Cưới xong, tôi dọn về nhà vợ ở, ở nhà vợ tôi phải đi làm gấp đôi đường, mỗi lần đi làm lại đi qua nhà mình mà không được về nhà tôi lại thấy buồn, thương bố mẹ tôi, nên cuối tuần bảo vợ đưa con về thăm ông bà thì vợ lại không đồng ý, kêu là đi làm cả tuần đến ngày thứ 7, chủ nhật chỉ muốn nghỉ ngơi.
Muốn phân tích cho vợ hiểu rằng như vậy là không nên, vì cả tuần đã ở nhà bà ngoại, cuối tuần mệt mỏi cũng nên đưa con về thăm ông bà nội, nhất là ở nhà ông bà nội chỉ có một mình cũng buồn. Nhưng mối lần tôi ngỏ ý nói thì vợ lại phản đối ầm ầm, rồi nói oang oang như cãi nhau, làm tôi ngại bố mẹ vợ lại nghĩ vợ chồng to tiếng nên lại phải dịu giọng, nhường nhịn vợ.
Tôi đành trở về nhà một mình, về đến nơi ông bà nội cứ luôn miệng hỏi vợ và con đâu, tôi đành phải bịa ra lý do gì đó để nói đỡ vợ, chứ không dám nói là cô ấy muốn cuối tuần nghỉ ngơi không muốn về nhà chồng.
Bàn với vợ quay trở về nhà mình thì vợ tôi không chịu. (ảnh minh họa)
Ở nhà vợ, bố mẹ vợ thì già cả,cứ đau ốm luôn, thi thoảng vợ tôi lại phải bỏ tiền đi mua thuốc cho ông bà. Vì thế thu nhập của hai vợ chồng đã ít lại càng ít hơn, đã thế đứa em trai của vợ cũng thường xuyên xin tiền vợ tôi. Có lần thì vợ tôi cho, có lần cô ấy không cho nó lại qua xin tôi. Không cho thì ngại, thì mang tiếng là keo kiệt, mà cho thì tiền đâu mà cứ cho mãi. Điều này làm tôi cảm thấy rất mệt mỏi.
Đấy là chưa kể, ở nhà vợ tôi luôn có cảm giác bị mọi người trong gia đình vợ khinh miệt, với lại không phải nhà của mình nên tôi chẳng muốn mua bán, sắm sửa gì nhiều. Nên nhà cửa, đồ dùng lúc nào cũng tạm bợ, thiếu cái nọ, cái kia, cuộc sống không thỏa mái, tiện nghi. Còn về nhà mình thì tôi bị anh em, họ hàng, bạn bè châm trọc, mỉa mai. Điều đó khiến tôi mệt mỏi và luôn cảm thấy mình trở thành hèn kém.
Bàn với vợ quay trở về nhà mình thì vợ tôi không chịu. Lúc nào cô ấy cũng cho rằng cô ấy không thể bỏ bố mẹ cô ấy để về nhà chồng được, phải đợi đến khi nào em trai cô ấy cưới vợ thì cô ấy mới về nhà chồng. Nhưng tôi biết, đấy chỉ là lý do thôi, cái quan trọng nhất để vợ tôi không muốn về nhà chồng sống là cô ấy sợ phải làm dâu, sợ phải hầu hạ, phục vụ bố mẹ chồng.
Theo Eva
Anh rể lấy trộm tiền của bố mẹ tôi Nghĩ lại cuộc sống này nhiều lúc tôi thấy sợ vô cùng, lo lắng cho bố mẹ một thân một mình ở quê. Nhà tôi bận rộn công việc, ai cũng đi làm xa, chỉ còn lại bố mẹ ở nhà, hai ông bà chăm nhau. Chỉ có chị gái thứ 2 là ở gần nhà nên thường xuyên lui tới chơi với...