Ở rể nhà vợ, cay đắng chẳng ai hiểu cho…
Bao lâu nghe chuyện con gái làm dâu đi lấy chồng xứ người tủi cực, bây giờ ở rể nhà vợ, tôi mới thấm hết cái cay đắng ấy mà chẳng mấy ai hiểu cho…
Tôi là chàng trai sinh ra và trưởng thành trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ tôi quanh năm trông chờ vào mảnh ruộng sau nhà để kiếm kế sinh nhai, nuôi anh em tôi khôn lớn trưởng thành. Mong muốn thoát nghèo và đưa gia đình đi lên, tôi quyết chí lên thành phố làm ăn khi tuổi đời còn rất trẻ. Tôi bỏ học phổ thông, lên thành phố làm thợ, góp nhặt từng đồng gửi về cho cha mẹ nuôi em ăn học thêm cho đàng hoàng, mong sao em út tôi đỡ khổ.
Rồi tôi cũng gặp Lan – vợ tôi bây giờ, cô ấy là con gái của chủ xưởng gỗ nơi tôi làm việc. Cô thua tôi 2 tuổi, ngày ngày thường nấu cơm cho anh em làm công trong nhà, vậy nên chúng tôi vẫn chuyện trò đôi ba câu tếu táo. Tính tôi thật thà, lại cần mẫn làm việc và chẳng bao giờ xích mích với ai, vậy nên được ông chủ rất quý. Lâu dần quen việc, ông chuyển giao cho tôi những kỹ thuật nghề khó hơn, khiến tôi vừa mừng vừa lo, lại chăm chỉ làm việc hơn nữa. Đôi ba lần, ông nửa đùa nửa thật, bảo với tôi cố gắng làm việc, ông sẽ gả con gái cho. Tôi nghe thì nghe vậy thôi chứ không để bụng, biết phận mình trai quê nghèo khó, đũa mốc đâu dám chòi mâm son…
Rồi tôi cũng gặp Lan – vợ tôi bây giờ, cô ấy là con gái của chủ xưởng gỗ nơi tôi làm việc. (Ảnh minh họa)
Vậy nhưng, chắc tất cả cũng là do duyên số mà chúng tôi kết nên duyên vợ chồng. Một lần giờ nghỉ trưa, tôi thấy Lan ngồi khóc thút thít sau nhà, có vẻ buồn và đau khổ lắm. Ban đầu tôi định không hỏi, chuyện của người ta, mình chen vào làm gì. Nhưng chẳng hiểu sao, có cái gì đó thúc đẩy tôi đến bên và hỏi thăm cô ấy. Thì ra Lan đang thất tình, người yêu bao năm đã bỏ đi làm xa và từ đấy biệt tích chẳng thấy về, để Lan mòn mỏi chờ đợi. Tôi liền an ủi Lan, chắc do kiểu tôi quá lóng ngóng vì chưa bao giờ an ủi con gái, Lan trông tôi thế liền bật cười rồi nỗi buồn cũng chạy đi mất đâu.
Kể từ hôm ấy, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, gặp mặt nhau nhiều hơn. Tôi kể Lan nghe về gia đình tôi, về những gì tôi phấn đấu để nhà mình thoát nghèo, Lan nghe xong có vẻ cảm thông lắm. Lan cũng kể tôi nghe về gia đình cô, về chuyện tình một mình cô đau khổ…Dần dần, tôi yêu Lan lúc nào không hay, tôi thường vô thức nhớ đến Lan những lúc làm việc, ăn cơm, hay bất cứ lúc nào có thể. Nhưng thứ tình cảm này khiến tôi vô cùng lo sợ, tôi mặc cảm tự ti, vậy nên chọn cách tránh mặt để không làm mình lún sâu thêm. Lan cảm nhận được biểu hiện bất thường của tôi, cô bèn tìm bằng được tôi để nói chuyện cho ra nhẽ. Bất ngờ hơn nữa là, Lan còn mạnh dạn tỏ tình với tôi. Lan bảo với tôi rằng Lan đã yêu tôi mất rồi, còn hỏi tôi có chút nào tình cảm với Lan không? Tất nhiên là tôi vô cùng vui mừng và chấp nhận lời yêu của Lan, nhưng trong lòng cũng cực kì lo lắng.
Con gái vàng bạc nhà người ta, mình chỉ cần gằng giọng một tiếng, ông bà đã tỏ vẻ khó chịu. (Ảnh minh họa)
Chuyện tình của chúng tôi ban đầu cố gắng không để ai hay biết, bởi vì tôi biết rằng một khi mọi người biết chuyện, nhà cô ấy sẽ không bao giờ chấp nhận một người nghèo rớt như tôi. Tôi tính làm việc chăm chỉ, bao giờ có chút vốn liếng sẽ về quê mở xưởng gỗ riêng, lúc ấy mới xin lấy Lan về làm vợ. Nhưng không may, chúng tôi trong lúc không làm chủ được bản thân, kiến thức tránh thai hạn hẹp, Lan đã mang bầu 4 tháng mới phát hiện ra. Chẳng biết trách ai, mừng cũng chưa phải, bao nỗi lo đè nặng lấy đầu tôi, còn Lan thì khóc lóc lo sợ. Chắc chắn phải chịu trách nhiệm rồi, tôi trấn tĩnh Lan, lựa ngày đến thưa chuyện cùng cha mẹ cô ấy. Cha Lan sau khi nghe tôi thưa chuyện thì đùng đùng nổi giận, đuổi tôi ra khỏi nhà. Nhưng vì thương con cháu, ông bà sau mấy ngày suy nghĩ mới đồng ý cho chúng tôi lấy nhau, với điều kiện rằng tôi phải ở rể. Cha mẹ tôi ở nhà nghe tin thì vui lắm, mọi người trong làng kháo nhau tôi lên thành phố lấy được con gái nhà ông chủ đổi đời, chỉ mình tôi biết rằng từ đây cuộc đời tôi sẽ càng thêm gánh nặng…
Video đang HOT
Lấy Lan về, tôi vẫn là anh thợ học nghề trong xưởng gỗ, chẳng có gì hơn. Ngày ngày, tôi phụ giúp vợ công việc nhà, đến giờ thì ra xưởng làm việc, cuộc sống cứ thế dần trôi. Chán hơn nữa là, tiền nong làm ra, vì là ở trong nhà, vậy nên vợ tôi cầm hết. Ngày trước còn có đồng ra đồng vào gửi về cho cha mẹ, giờ thì một đồng cũng không có trong tay, cái gì cũng phải phụ thuộc. Cái thói đời ở rể, muốn dạy vợ cũng chẳng dám tiếng to. Con gái vàng bạc nhà người ta, mình chỉ cần gằn giọng một tiếng, ông bà đã tỏ vẻ khó chịu. Chưa kể, bố vợ tôi từ khi tôi về ở rể, thái độ khác hẳn, chẳng còn quý trọng tôi như xưa nữa. Những lúc uống say, ông không làm chủ được mình, thường mắng vợ tôi là đã dại dột để cho tôi lừa, khiến cả nhà ông không ngóc đầu lên được. Thương vợ, thương con, tôi cố nhẫn nhịn chịu uất hận, cay đắng không kể đâu cho hết.
Đã nhiều lần tôi bàn vợ để tôi đi kiếm việc khác, vậy nhưng vợ tôi không chịu, khóc lóc đòi tôi an phận vậy thôi. Vợ dỗ dành tôi, bảo tôi cố gắng học nghề, rồi cha cô ấy sẽ truyền nghề và để lại xưởng gỗ cho. Tôi biết bố vợ chẳng bao giờ làm việc ấy, bởi vì sau vợ tôi còn có một cậu em trai, cơ ngơi cả đời bố vợ làm ra sẽ cho cậu ta cả.
Cuộc đời tôi giờ đây là một vòng luẩn quẩn bế tắc. Vợ dại, con thơ, công việc làm đó mà chẳng có đồng nào. Không biết bao giờ và bằng con đường nào tôi mới thoát ra được khỏi mớ bòng bong này đây. Không biết bao giờ cuộc đời tôi mới bớt đi nghèo khó để lo cho gia đình mình…
Theo Motthegioi
Vợ chồng nghèo quá có nên về nhà của bố mẹ đẻ ở nhờ?
Vì vợ chồng sống mãi cảnh nghèo, thiếu thốn tiền bạc, tình cảm nên tôi đang có ý định xin bố mẹ đẻ cho ở nhờ đến khi sinh con xong.
Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả ở ngoại thành Hà Nội. Cuộc sống của tôi cứ thế êm đềm trôi qua mà không phải thiếu thốn gì cho tới khi lấy chồng và mang thai.
Sau khi tốt nghiệp đại học ra trường, tôi tìm được một công việc khá phù hợp với ngành học của mình với một mức thu nhập cũng vừa phải nhưng so với bạn, tôi là cao hơn hẳn. Chỉ sau vài tháng đi làm cộng với chịu khó đi gia sư thêm, tôi đã có thể tích góp mua cho mình một chiếc xe ga và sắm sửa nhiều đồ dùng cho mình cũng như cho gia đình.
Giá như mọi việc cứ êm đềm trôi qua như thế thì tốt biết bao. Tuy nhiên, đúng là không ai nói trước được gì. Tôi quen anh qua một người bạn của tôi. Anh chủ động làm quen và tán tôi. Lúc đầu, tôi cũng chẳng để ý gì đến anh. Thế nhưng ngày nào anh cũng chủ động nói chuyện, nhắn tin với tôi khiến tôi cũng có cảm tình với anh lúc nào không hay. Để rồi đến khi anh đề nghị tôi làm người yêu anh, tôi gật đầu đồng ý khi nghĩ mình cũng đã đến lúc phải yêu ai đó vì cũng 23 tuổi rồi.
Thế nhưng, khi tôi vừa đồng ý làm người yêu anh cũng là lúc bố mẹ tôi ở quê lo cho tôi vào công chức. Bởi đối với ông bà, vào nhà nước là ổn định và nhàn hạ nhất. Tôi nhiều lần từ chối nói không muốn nhưng bố mẹ vẫn nhất quyết. Vậy là tôi ngậm ngùi nghỉ việc về quê ôn thi theo yêu cầu của mẹ tôi.
Nhà tôi cách Hà Nội có 18km nên tôi vẫn xin phép bố mẹ cho tôi đi dạy thêm những chỗ cũ. Một mặt vì tôi gắn bó với bọn trẻ mấy năm rồi nên không muốn rời xa, một mặt để tôi có cơ hội gặp anh. Bố mẹ tôi không hề biết rằng tôi yêu anh. Tôi không dám nói vì tôi biết nói ra bố mẹ sẽ phản đối bởi nhà anh ở xa, cách nhà tôi tận 100km.
"Ơ rê" bao giơ cung la môt câu chuyên dai...
Thế là ngày nào cũng vậy, tôi dạy thêm buổi tối nhưng tôi toàn đi sớm hơn 20 phút để dành thời gian ấy vội vàng gặp anh, ngồi quán nước nói chuyện với anh hay tranh thủ đi ăn nhanh cái gì đó rồi đi dạy. Chính những giây phút gặp nhau ngắn ngủi ấy khiến chúng tôi nhớ nhau và càng yêu nhau nhiều hơn. Nhưng cũng chính vì thế mà tôi không hiểu được hết con người anh. Anh hơn tôi 5 tuổi. Trong mắt tôi lúc đó, anh là một người hiền lành mặc dù công việc của anh bấp bênh và liên tục bị chậm lương, thậm chí bị quỵt lương.
Nói về công việc của tôi, bởi vốn dĩ đã không muốn vì lo mất anh nên tôi nhất quyết không chịu nghe lời bố mẹ. Sau đó bố mẹ mới hỏi chuyện thì tôi thú nhận yêu anh. Bố mẹ muốn tôi đưa anh về xem mặt thì cũng là lúc bố mẹ anh giục anh đưa tôi về ra mắt.
Vậy là tôi về gặp bố mẹ anh cũng để xem gia đình anh, bố mẹ anh như thế nào. Tôi rất mừng khi gia đình anh thuộc hàng gia giáo, bố mẹ cũng trẻ, khỏe mạnh, không phải giàu có nhưng cũng có của ăn của để. Bố mẹ anh rất ưng tôi và giục cưới.
Tôi cũng đưa anh về ra mắt bố mẹ tôi. Bố mẹ tôi thì không hài lòng lắm vì nhà anh xa quá. Nhưng thấy anh cũng hiền lành và tôi cũng yêu anh nên tùy tôi quyết định. Lúc đó tôi chưa muốn cưới vì công việc của 2 đứa chưa ra đâu vào đâu nhưng anh nói bố mẹ anh giục quá và nói, nếu chưa có gì thì bố mẹ anh trợ cấp thêm.
Tôi nhất quyết không chịu thì anh nói bố mẹ anh đi xem ngày với nói với họ hàng rồi, nếu không cưới thì mất mặt bố mẹ anh. Vậy là đám cưới diễn ra nhanh chóng khi tôi không hề muốn. Sau khi cưới xong, tôi được bố mẹ cho một ít của hồi môn và tiền mừng cưới của bạn bè tôi.
Còn anh, bố mẹ anh nói cưới anh bị lỗ nên chẳng đưa anh được đồng nào cả. Vậy là 2 đứa tôi ra Hà Nội thuê nhà và tìm việc làm. Tiền và vàng mà bố mẹ cho tôi, tôi gửi lại họ giữ hộ, tôi chỉ cầm một ít để sắm sửa đồ dùng thiết yếu cho 2 đứa ngoài thành phố cũng chẳng còn bao nhiêu.
Sau khi ổn định chỗ ở, anh đi làm cho một công ty xây dựng ở Hà Nội còn tôi chật vật tìm việc mà không được vì lúc đó gần cuối năm nên khó xin. Tôi vẫn duy trì việc dạy thêm để có tiền chi tiêu hàng ngày. Sau 2 tháng cưới nhau, anh chẳng mang được đồng nào về nhà, mọi chuyện chi tiêu đều dựa vào đồng tiền dạy ít ỏi của tôi.
Sau đó, tôi đi làm tạm ở một siêu thị rồi ra Tết tính tiếp nhưng do công việc quá mệt khi phải di chuyển nhiều và làm hầu như 16 tiếng 1 ngày cả tuần nên tôi không trụ được và nghỉ sau 1 tháng. Cuộc sống của 2 vợ chồng tôi chật vật từng ngày với những chi phí đắt đỏ ở Hà Nội.
Trong khi đó bố mẹ 2 bên cứ giục có con, tôi kế hoạch thì lại nghĩ tôi tịt. Tôi chán nản vô cùng mà anh cũng không hiểu cho tôi bởi anh cũng nghĩ tôi có vấn đề nên mãi không thấy chửa. Bực quá tôi nói thẳng với anh rằng anh bảo bố mẹ mình còn kế hoạch dài dài vì giờ chưa có tiền để nuôi bản thân nói gì nuôi con.
Anh cũng nói với bố mẹ chồng tôi. Bố mẹ chồng tôi lại bảo cứ đẻ đi, bọn tao mà không nuôi nổi con chúng mày à? Nhưng tôi vẫn kế hoạch. Sau đó bố chồng tôi ở quê tìm được một chỗ lo cho cả 2 vợ chồng tôi vào công chức mà cũng không hết nhiều lắm, tôi mừng lắm và bảo chồng tôi về.
Trớ trêu thay, anh năm lần bảy lượt cáu gắt với tôi nói rằng không muốn về, vì làm nhà nước lương thấp. Tôi nghĩ chí ít thì vẫn hơn so với hoàn cảnh 2 đứa bây giờ, lại không phải lo nhà ở, các chi phí phát sinh khác nên tôi vẫn một mực khuyên anh.
Anh nghe lời tôi, đồng ý khi nào bố bảo về thì về. Vậy là tôi yên tâm không kế hoạch nữa vì mọi người giục và dọa làm tôi cũng sợ lắm. Một tuần sau đó, chúng tôi về nghỉ Tết, đây cũng là lúc tôi biết mình mang thai. Cả nhà ai cũng vui mừng vì ai cũng mong cháu lắm.
Thế nhưng chồng tôi lại tạt cho tôi một gáo nước lạnh khi anh nói anh không vào làm chỗ bố tôi xin nữa. Vậy là chúng tôi lại sống cuộc sống chật vật hơn khi tôi đang mang thai. Lúc đó tôi đã muốn phá bỏ cái thai để tìm việc đã nhưng lương tâm và khao khát làm mẹ không cho tôi làm thế. Giờ tôi đã mang thai được 4 tháng, cuộc sống của 2 vợ chồng tôi vẫn không có gì khấm khá hơn. Tôi vẫn duy trì việc đi dạy nhưng không tìm được việc vì chẳng ai nhận một bà chửa vào làm cả.
Mỗi tháng tôi dạy chẳng được bao nhiêu, được đồng nào thì hết đồng ấy. Nhiều lần tôi phải về xin mẹ tôi để chi tiêu. Từ khi mang bầu, tôi mệt mỏi nên cũng không đi dạy được nhiều, tôi suy nghĩ nhiều và khóc cũng nhiều khi con tôi phải chịu thiếu thốn. Vậy mà chồng tôi cứ bình chân như vại chẳng lo lắng gì, ngày nào đi làm cũng la cà quán xá, xin tôi tiền xăng, tiền chè thuốc.
Nhiều hôm tôi ức chế, mệt mỏi có nói anh thì anh lại bảo tôi lắm mồm. Tôi ở nhà quần quẫn cả ngày không nói chuyện với ai. Buổi tối anh về muốn nói chuyện với anh thì anh lại cắm đầu vào game, chỉ ậm ừ cho xong chuyện. Đã không ít lần anh đuổi tôi về nhà mẹ vì tôi kêu chán nản, mệt mỏi hay phàn nàn anh chuyện anh chè thuốc ham chơi.
Hôm trước về nhà, vay tiền anh trai tôi để chi tiêu, anh cho tôi ít tiền mua sữa bồi bổ mà tôi ứa nước mắt. Cầm đồng tiền của anh chưa kịp nóng thì bạn bè chồng tôi lại đến chơi, lại cơm nước, rượu chè làm tôi méo mặt, hết cả số tiền anh tôi cho. Chồng thấy tôi có tiền lại nói tôi găm tiền rồi lại bòn rút. Tôi ngày càng thấy mệt mỏi vô cùng khi mọi gánh nặng đều đè lên vai tôi.
Tôi yêu chồng, thương chồng đến nỗi mà bố mẹ, họ hàng, bạn bè của anh ai cũng khen anh tốt số. Nhưng giờ đây tôi đang phân vân không biết có nên về nhà bố mẹ đẻ xin ở nhờ rồi tranh thủ làm thêm nghề thủ công kiếm tiền nuôi 2 mẹ con không? Tôi và bố mẹ tôi nhiều lần bảo 2 vợ chồng tôi về nhà bố mẹ ở cho tôi đỡ buồn chán, đỡ phải lo tiền nhà, tiền ăn, còn anh thì chịu khó đi xe máy đi làm, hơi xa một tí, nhưng anh ngại đi làm xa nên không muốn.
Tôi có ích kỉ quá không khi bỏ anh tự xoay sở ở thành phố một mình? Nếu ở thêm ở Hà Nội nữa tôi sợ rằng con tôi sẽ bị ảnh hưởng khi tâm lý của mẹ không tốt. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Afamily
Cái kết ám ảnh của vụ chồng đi tù 3 năm, về nhà vợ đã có 2 con Vĩ không thể tưởng tượng được, người đàn bà mà mình vẫn coi là "hậu phương" vững chắc lại đi bước nữa và có hẳn hai đứa con trong khi vẫn là vợ gã... Vĩ là một kẻ "chọc trời khuấy nước" có tiếng đất Cảng. Ở tuổi 17, khi mà các thanh niên trẻ con đang mài đũng quần trên lớp học...