Ở nhà mình: bố ăn chả, mẹ ăn nem!
Con không suy nghĩ được gì, con chỉ nghĩ đến hình ảnh cợt nhả của mẹ trước bác ấy và những tin nhắn nồng nàn của bố với cô gái vô danh.
Ảnh minh họa
Con được cưng chiều nên hư hỏng – đó là điều mà ai cũng thấy và gán cho con. Con ngỗ nghịch với bố và hỗn láo với mẹ. Chắc hẳn bố mẹ buồn phiền lắm nhưng chính bản thân con, con cũng rất đỗi giận mình. Vì con là một đứa có học, có lương tâm đạo đức và hơn hết là có một tâm hồn nhạy cảm chứ không như người ta nói đâu. Ngày ngày con đeo bộ mặt lạnh lùng vô cảm đến xấc xược đối diện với bố mẹ và chúng ta thường chỉ trò chuyện đến câu thứ 3, thứ 4 thôi thì sẽ có người điên lên vì tức giận. Và người đó thường là bố hoặc mẹ. Bố mẹ khổ sở vì bất lực, vì một đứa con gái bỗng dưng đổi tính nết thành ra bất trị như con, nhưng con cũng đau lòng đến không thể thở được. Bố mẹ có nhớ không, cho tới lúc con tốt nghiệp cấp 2 gia đình mình vẫn hạnh phúc và luôn luôn tràn ngập tiếng cười cùng những cử chỉ yêu thương. Bố đi làm tuy vất vả nhưng bù lại cho mẹ con con cả một cuộc sống sung túc. Con lại là con một, tuy không đòi trời được trời, đòi sao được sao như những đứa trẻ nhà giàu khác nhưng cũng có thể gọi là không thiếu thứ gì. Con chăm học và ngoan ngoãn, là niềm tự hào của bố mẹ, bố mẹ có nhớ không? Nhưng tất cả đã thay đổi chỉ vì những bí mật tình cờ đến với con.
Năm con vào lớp 10, mẹ khoe rằng mẹ mới tìm gặp lại một người anh kết nghĩa từ thuở nhỏ rất thân ở cùng xóm cũ, đến lúc loạn lạc vì chạy giặc mới mất tích bặt vô âm tín. Nhìn vẻ hân hoan trên gương mặt mẹ, con vui cho mẹ vì mẹ vốn không có nhiều bạn bè ở đây. Rồi mẹ mời bác ấy về nhà, bác ấy phong độ và cũng vui vẻ như bố. Mọi người trò chuyện rôm rả nhắc lại những chuyện xưa cũ rồi cùng cười, cùng xót xa. Con không biết ngày xưa mẹ đã nghèo như thế, không biết chiến tranh đã gây nhiều đau khổ đến thế và thấy rằng mẹ thật may mắn khi có một người anh nuôi tốt đã cưu mang mình thuở nhỏ cơ hàn. Bác ấy quý con và con cũng quý bác ấy mẹ ạ. Nhưng dần dần chính sự thân tình của bác ấy làm trong lòng con một cảm giác ghen tuông và tức giận mơ hồ. Bác đến nhà mình thường xuyên hơn, vài tuần một lần rồi một tuần một lần rồi vài lần một tuần. Và toàn đến những lúc bố không có nhà. Mà con thì bận học.
Mẹ và bác ấy vẫn cười đùa, thỉnh thoảng lại nấu những món ăn đơn giản hoặc cùng nhau ra ngoài. Lúc bố về, mẹ chẳng kể gì những chuyện đó cả. Còn con, mẹ cứ nghĩ con còn nhỏ, mẹ vẫn tưởng con còn ngây thơ ngô dại đến độ không thắc mắc gì. Rồi mẹ ra ngoài cả buổi tối cùng bác ấy, lại vui vẻ mà dặn con rằng đừng nói gì với bố, lúc về mẹ sẽ mua đồ ăn ngon cho con. Con im lặng mà thắt ruột, mẹ thật tội nghiệp, sao mẹ lại nghĩ con bé dại đến mức không hoài nghi điều gì hả mẹ? Và con giữ bí mật với bố thật. Con thật lòng rất thương mẹ và chỉ muốn ra sức bảo vệ gia đình nhỏ này. Mẹ về muộn hơn cả bố rồi bảo rằng về thăm bà ngoại ốm. Con nghe mẹ nói dối mà lòng dậy lên con sóng nghẹn ngào. Nỗi lo lắng mơ hồ bấy lâu nay cũng bắt đầu hiển hiện. Con trở nên lạnh lùng với mẹ hơn, con ít nói và cũng không bao giờ xuống nhà chào mỗi lần bác ấy đến chơi nữa. Mẹ vốn nhạy cảm và rất hiểu con, nhưng chắc do lòng mẹ đang mải theo đuổi niềm hạnh phúc riêng của mình nên chỉ ngạc nhiên trong thoáng chốc rồi cũng để mặc con.
Bố lại thường xuyên đi công tác hơn cả trước. Con không hiểu bố quá vô tư hay quá tin tưởng mẹ mà không một chút hồ nghi nào về mối quan hệ đó của mẹ. Con tự trấn an mình đôi khi đó lại là điều may, nếu bố hay biết điều gì, có lẽ nhà mình sẽ nảy sinh nhiều xung đột mới, rồi lại những bữa cơm không lành, canh không ngọt. Con nghĩ vậy và càng giữ im lặng với bố. Thỉnh thoảng con nghĩ về mẹ, về những điều mẹ làm mà thấy nơm nớp thay cho gia đình mình. Chỉ cần bố biết…Con cũng tự trách mình, dằn vặt không biết con giữ bí mật vậy có đúng không, vì thật sự con không muốn làm điều gì sai trái với bố. Nhưng thiết nghĩ con làm vậy chỉ để níu giữ gia đình này.
Điện thoại của bố bị hỏng mấy hôm nay chưa kịp sửa thì mẹ đã mua cho bố cái mới. Con nhìn chiếc điện thoại cũ chỏng chơ trong ngăn kéo mà buồn lòng. Ngay cả đồ vật cũng biết cô đơn huống hồ đây đã từng là vật thân thiết với bố. Con lẳng lặng mang đi sửa, hóa ra nó chỉ bị hư nguồn. Con chưa kịp hí hửng mang về khoe bố mẹ thì đã vô tình đọc những tin nhắn của bố trong máy với một ai đó không lưu tên. Những tin nhắn mùi mẫn quá khiến con quặn lòng và chỉ muốn ngất tại quán sửa điện thoại. Thì ra mỗi lần bố đi công tác đều có chủ đích. Trong tin nhắn, bố tuyệt nhiên không một lần nhắc đến con và mẹ, chỉ có những tình cảm là tuôn trào. Con tin rằng, ngay cả những cặp đôi thế hệ trẻ yêu nhau bây giờ cũng không lãng mạn và nói năng ân cần như bố. Con không khóc được, chỉ thấy từng mạch máu trong cơ thể căng ra và tai thì ù lạc đi như lúc đang sấy tóc.
Video đang HOT
Con không về nhà mà chạy thẳng đến công viên bờ sông. Con ngồi đó đến lúc tối mịt, cho đến khi những đôi trai gái và cả gái bán dâm lục đục kéo vào những lùm cây khuất sáng. Con không suy nghĩ được gì, con chỉ nghĩ đến hình ảnh cợt nhả của mẹ trước bác ấy và những tin nhắn nồng nàn của bố với cô gái vô danh. Một chút khinh bỉ tràn lên đến cổ họng con nghẹn ngào. Thì ra bấy lâu nay, hạnh phúc gia đình mình chỉ là giả tạo và con thì lớn lên trong sự giả dối của hai người mình thương yêu nhất. Con chua xót nghĩ đến bố mẹ, có phải hai người vẫn yêu nhau đấy không? Hay chỉ là như con, đang cố giấu đi những rạn nứt trong lòng để níu giữ hạnh phúc mong manh?
Con bật cười đau đớn khi nhớ đến câu “Ông ăn chả bà ăn nem” của dân gian mình, sao bây giờ con nghe nó châm biếm mỉa mai đến lạ. Có phải bố mẹ đang theo đuổi khoảng trời riêng của mình? Còn con, con đã đủ lớn và nhạy cảm, bố mẹ có nghĩ đến con không? Con sẽ giữ im lặng, con hứa với lòng mình vì con biết bố mẹ hẳn đang mong con vẫn còn nhỏ dại, không đủ lớn khôn để hiểu về đời sống của một người lớn, nhất là khi đó lại là một người lớn đang trong men say ngoại tình. Nhưng con không thể giả vờ như chưa có gì xảy ra được, cảm xúc trong lòng con giờ đã khác, tình yêu mà con dành cho bố mẹ giờ đã khác, nó đã tràn ngập sự thất vọng và tủi hờn, cả một chút coi thường.
Con trở về nhà với sự lầm lũi và bất cần…
Theo VNE
Chồng coi tôi như giẻ rách vì nghi ngoại tình
Sau một lần bắt gặp tôi đi ăn tối với một người bạn cũ khác giới trong khuôn viên một khách sạn, chồng đã khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng tôi đã phản bội anh, ngoại tình với người đàn ông đó...
Nhưng, trớ trêu thay, anh lại không chịu ly hôn như suy nghĩ của nhiều người mà quyết định sẽ... chung thủy với tôi chỉ với một thâm ý duy nhất, sẽ hành hạ, giày vò, nhục mạ, đay nghiến tôi mọi lúc, mọi nơi cho tới hết cuộc đời này. Chỉ có vậy mới khiến anh thỏa mãn cái thói ích kỷ của bản thân mình khi người đàn bà của anh đã phụ bạc anh.
Đó là một buổi tối định mệnh, tôi vẫn nhớ rõ ràng dù nó xảy ra cách đây đã mấy năm rồi. Thú thực, tôi có hẹn với Huy, một người bạn cũ từ thời đại học bởi anh đã đi du học gần mười năm mới về nước. Trước đây, Huy cũng là một trong số những người đàn ông từng theo đuổi tôi nhưng khoảng cách địa lý kể từ ngày anh ra nước ngoài đã vĩnh viễn chia cắt hai người. Vì anh mới về nước nên phải ở tạm một khách sạn trong thành phố cũng như phương tiện di chuyển cá nhân chưa có.
Đó là lý do chúng tôi hẹn ăn tối, trò chuyện với nhau ngay tại khuôn viên khách sạn, bởi những món ăn ở đây khá ngon, lại sang trọng nữa. Tuy nhiên, khi cả hai đang ăn tối và trò chuyện vui vẻ thì chồng tôi, cùng với vài người bạn trong công ty nữa có việc đi qua đó. Thế là, anh đã xông thẳng vào Huy mà quên mất những lịch sự tối thiếu của một người đàn ông.
Càng thấy Huy, người đàn ông có dáng dấp to cao và lịch lãm của người phương Tây bình tĩnh bao nhiêu, chồng tôi càng cay cú, tức giận bấy nhiêu. Kết thúc, sau khoảng nửa tiếng đồng hồ với sự tham gia hòa giải của cả bảo vệ khách sạn, chồng đã túm tóc, lôi tôi về kèm theo những lời nhục mạ tục tĩu, những cái tát như trời giáng túi bụi vào má, vào mặt xen lẫn những cú đạp chân vào ngực, vào cả chỗ kín.
Nhưng, bi kịch đó chỉ mới là bắt đầu cho tấn bi kịch cuộc đời dài đằng đẵng từ đó đến nay của tôi mà thôi. Ngay đêm hôm đó, anh cứ luôn miệng nói tôi đã phản bội anh, đi ngủ với thằng đàn ông khác. Tất nhiên, mọi lý lẽ, lời nói thanh minh của tôi đều vô nghĩa vì tôi đã cùng một người đàn ông khác đang ăn tối trong khách sạn. Và cũng vì thái độ ân cần lúc xảy ra sự việc của Huy với tôi khiến anh chắc chắn hai người vừa mới lên giường ân ái cùng nhau.
Thú thực, sau những trận đòn, sau những đêm bạo dâm, quan hệ tình dục như tra tấn của chồng, tôi đã ước mình được nằm êm ái trong bàn tay lực lưỡng của Huy. Nếu sự thật là như vậy thì tôi có phải trả giá cũng là lẽ đương nhiên. Đằng này, tất cả chỉ là mối quan hệ bạn bè, và một bữa ăn tối ở một địa điểm đáng lẽ chúng tôi không nên chọn mà thôi.
Cần nói ngay rằng, kể từ sau biến cố ấy, anh đã không coi tôi là vợ nữa. Không hơn, không kém, tôi chỉ là một miếng giẻ rách để anh đay nghiến, trút giận và thỏa mãn thú tính mà thôi. Mỗi ngày, khi đi làm việc về là anh lại bắt đầu cái điệp khúc vì ham trai, ham muốn quan hệ xác thịt mà lén lút đi ngoại tình.
Thế nhưng, kinh hoàng và đau đớn nhất phải là những đêm ân ái của hai vợ chồng. Anh gần như chỉ coi tôi là một ả đĩ điếm ngoài đường được trả vài trăm ngàn cho một đêm xác thịt để mà giày vò, mà ngấu nghiến, mà hành hạ.
Càng quái dị hơn nữa khi gần đây, anh còn được mấy người bạn khả ố đưa cho những dụng cụ kích dục vô cùng ghê tởm. Và, đêm nào cũng thế, anh dùng nó để tra tấn tôi, coi như một thú vui nhuốm màu bệnh hoạn. Anh bảo, tôi là đồ bẩn thỉu, ô uế vì đã phản bội anh, ngủ với thằng đàn ông khác. Thế nên, anh không quan hệ với tôi mà bắt tôi phải quan hệ với những dụng cụ kích thích mà anh mang về. Nhiều đêm, anh cắm ổ điện vào dụng cụ rồi thọc sâu vào vùng kín của tôi, bật đèn ngủ rồi ngồi nhìn trong niềm thỏa mãn cao độ.
Tôi kinh hãi, rồi khóc ngất đi vì đau đớn, vì nhục nhã, vì quá sức chịu đựng. Tuy nhiên, anh bắt tôi phải chịu trận như vậy, chỉ với một lý do duy nhất, tôi đã đi ngoại tình. Nhiều đêm, tôi tưởng mình như bị xé ra từng mảnh, tưởng chết đi sống lại vì cảm giác buốt đau xông lên tận óc. Tôi đã van xin, quỳ lạy, làm tất cả mọi thứ chỉ để xin anh ngưng cái trò quái gở kia lại nhưng anh chỉ mỉm cười, coi như đó là hình phạt dành cho người đàn bà ngoại tình.
Ngoài những đêm kinh hoàng ấy ra, tất cả những vấn đề trong cuộc sống anh đều kiểm soát tôi, coi tôi như tù binh, nô lệ, như một kẻ phạm tôi đang chịu sự ban ơn của người phán xét. Anh mắng nhiếc, chửi bới thậm tệ tôi trước mặt người khác và cả các con. Anh coi tôi như một con thú nuôi trong nhà. Và, bất kỳ phản ứng nào, dù nhỏ nhất của tôi đều được anh bắt đầu bằng câu nói, "mày đã ngoại tình lại còn đòi hỏi gì nữa".
Cuộc sống của tôi, suốt 5 năm qua trở nên tù túng, ngột ngạt và bức bí vô cùng. Nhiều đêm, tôi trốn anh sang ngủ cùng với con nhưng cũng không được yên thân bởi đêm sau, anh sẽ trả thù tôi cay nghiệt, dã man và tàn ác hơn. Thực sự trong mắt anh, tôi như một kẻ đối địch đã bị sa lưới, phải chịu tù đày suốt đời vậy.
Nhưng, sự ghê tởm chưa dừng lại ở mức độ đó. Gần đây, anh đã công khai đi quan hệ với người phụ nữ khác, một ả đàn bà mà chỉ cần nhìn vào cái nghề nghiệp cắt tóc, lấy ráy tai cho đàn ông là nhiều người đã biết được nhân cách như thế nào rồi. Thế nhưng, anh công khai hẹn hò với ả và cố ý để tôi nghe được. Ngoài ra, sau mỗi đêm quan hệ với ả, anh đều về và... kể cho tôi nghe với một niềm thích thú quái đản.
Gần đây, do các con có việc về quê chơi với ông bà ngoại ít ngày, anh còn công khai dẫn ả gái làng chơi kia về nhà. Anh bắt tôi phải ngồi nhìn anh và ả quan hệ trong tiếng gào rú điên loạn của hai con người bệnh hoạn. Lúc ấy, thú thực tôi chỉ muốn đạp tung cánh cửa phòng ngủ cũng như tất cả những mối quan hệ chằng chịt đã ràng chúng tôi để chạy trốn, để thoát khỏi tình cảnh cay đắng này. Tuy nhiên, khi nghĩ về con, về cha mẹ, tôi lại chỉ biết cắn răng, mím chặt môi đến ứa máu mà nhìn anh đang hồng hộc vật lộn cùng người đàn bà khác, trên chính chiếc giường của tôi, ngay trước mắt mình.
Thời gian sau, cũng như nhiều ả gái làng chơi khác, sau khi đã lấy của chồng tôi kha khá tiền bạc và chồng tôi cũng lờ mờ nhận ra không thể duy trì mối quan hệ xác thịt này lâu bền vì chán ngán, ả đã thay sim điện thoại và mất tăm. Thế nhưng, những gì ả để lại là những video clip quay lại cảnh ả và chồng tôi đang làm tình. Nhiệm vụ của tôi, không hơn không kém một ả gái làng chơi, là làm lại y chang tất cả những gì ả đã làm.
Thực sự, cứ mỗi lần chồng bật màn hình máy tính những cảnh quay đó để bắt tôi làm theo, tôi đã nghĩ rằng, cả đời này tôi chỉ là một ả gái điếm làm thỏa mãn cho anh mà không nhận được bất cứ đồng xu nào. Tôi làm gái điếm không công, không hơn không kém, lặp đi lặp lai y hệt những cảnh quay kia.
Cứ thế, tôi sống mà như chết, khóc cười đều trong niềm đau khổ, trầm cảm của riêng mình với thế giới xung quanh. Tôi trở nên vô hồn, lạc lõng và mất niềm tin vào tất cả. Tôi không thể nào ngờ rằng, chỉ vì một lần nghi ngờ tôi ngoại tình, người chồng đầu ấp tay gối lại đang tâm tàn nhẫn đối xử với mình như thế. Dường như, cuộc sống này với tôi là một chuỗi những tháng ngày dài bất tận phải trả giá. Trả giá cho cả những điều mà tôi chưa bao giờ làm mới oan nghiệt và cay đắng làm sao.
Theo VNE
Tôi cực kì hạnh phúc dù đã mất trinh Cứ cho là 80% đàn ông quan hệ với bạn gái trước hôn nhân, thì phải có tương ứng 80% phụ nữ mất trinh chứ? 2 tháng trước, tôi đang quen một chàng đang trong giai đoạn tìm hiểu. Tình cờ một lần nghe chàng khuyên thằng bạn chí cốt của mình rằng: "Yêu loại con gáimất trinh đó để đổ vỏ à?"....