Ở nhà chồng, tôi chỉ trò chuyện với mình bà giúp việc
Tôi nghĩ mình may mắn khi có được một người chồng biết thương vợ, chiều chuộng quan tâm hết mực. Nhưng tôi cũng không biết liệu mình có xui xẻo không, khi phải làm dâu trong gia đình mà ai cũng vô cùng lạnh lùng, ít nói.
Tôi phải nhấn mạnh vào “lạnh lùng” bởi không chỉ kiệm lời, người nhà chồng tôi còn không biết quan tâm đến cảm xúc của người khác. Lúc sắp cưới, tôi đã nghĩ ra đủ trường hợp rắc rối mình sẽ phải đối mặt, khi mà ngoài bố mẹ chồng, tôi còn sống chung với hai chị lớn chưa kết hôn. Nhưng không ngờ mọi thứ lại khác xa tưởng tượng, bởi đơn giản, chẳng ai thèm để ý đến tôi cả.
Sáng hôm đầu tiên về làm dâu, bố mẹ chồng dậy đánh cầu lông, tenis, rồi đi ăn sáng với nhau, giống như tối qua chưa từng nghe thấy tôi nhắc “mai con nấu bún bò cho cả nhà.” Tôi thắc mắc thì mẹ chồng đáp tỉnh bơ “thói quen rồi con, không bỏ được.” Hai chị thấy tôi nấu cũng mặc kệ, không ăn cũng không nói, làm cả ngày hôm ấy tôi chỉ biết ăn canh bún trừ cơm.
Chưa hết, đi làm căng thẳng, đến khi về nhà, tôi cũng chỉ có thể trò chuyện với mình bà giúp việc. Dù nhà đông người, cả bữa tối không ai nói với ai một câu. Ăn cơm xong mạnh ai làm việc người nấy. Các chị mặt lúc nào cũng lạnh tanh, hỏi thì ậm ừ vài câu rồi chuồn về phòng riêng đóng cửa. Bố mẹ chồng không đi nhảy đầm, mua sắm thì cũng về phòng xem phim, mặc kệ con cái muốn làm gì cũng được.
Video đang HOT
Bởi như vậy, tôi cứ đinh ninh mẹ chồng là người dễ tính, không xét nét để ý. Có lần, tôi thử lân la hỏi mẹ chồng cách luộc gà không bị nứt da. Chỉ thế thôi, nhưng không ngờ bà làm cho tôi một trận khiếp vía. Bao nhiêu vấn đề về nữ công gia chánh được bà lôi ra nói, như thể tôi là đứa không có tí kiến thức cơ bản nào, có nguy cơ gây ra thảm họa ngộ độc. Không những thế, bà còn lôi đủ thứ hóc búa hỏi ngược lại khiến tôi toát mồ hôi, dù tôi chưa từng thấy bà vào bếp nấu ăn bao giờ. Sau lần ấy, tôi sợ không dám hỏi thêm bà điều gì nữa.
Bố chồng thì tôi càng không thể bắt chuyện. Ông có một vẻ ngoài đạo mạo lạnh lùng đến mức đáng sợ. Thỉnh thoảng, ông lại liếc mắt sắc lẻm, khiến tôi có cảm giác mình giống như tên trộm đang làm điều mờ ám. Bởi thế, chính tôi mới là người phải trốn tránh để không phải chịu đựng ánh nhìn sắc như dao đó của bố chồng.
Dù vậy, đôi lúc trong bữa ăn, tôi vẫn cố gắng khơi chuyện, nhưng dường như mọi nỗ lực đều không ăn thua. Cả nhà hờ hững đáp qua loa, hoặc coi như chưa nghe thấy tôi nói gì. Có hôm cãi nhau với chồng ầm ĩ nhưng cũng không ai thèm ngó ngàng đếm xỉa. Hai người chị lớn mà tôi nghĩ mình có thể tâm sự thì luôn tìm cách tránh né.
Tôi tủi thân hỏi chồng, anh bảo do đấy là thói quen sống của cả nhà, khuyên tôi hãy mặc kệ. Nhưng tôi biết mặc kệ thế nào, khi tình trạng đấy cứ kéo dài ròng rã suốt một năm trời, khiến tôi cảm thấy vô cùng cô đơn.
Bố mẹ đẻ ở quá xa, ngoài chồng ra, xung quanh tôi không có lấy một ai cho tôi cảm nhận được tình cảm yêu thương. Tôi đang sợ rằng một ngày nào đó, mình cũng biến thành người như gia đình chồng, lạnh lùng và không còn biết quan tâm đến điều gì khác nữa ngoài bản thân. Nếu con tôi cũng được sinh ra trong gia đình đó, liệu nó sẽ ra sao?
Theo Vietnamnet
Đem tiền thưởng Tết thưởng cả cho giúp việc
Vợ chồng cắn răng mang tiền thưởng của tôi biếu lại cho bác, còn cố gắng chắt bóp, tiêu pha trong khoản của vợ.
Năm nào cũng vậy, đi làm cả năm chỉ mong tới ngày Tết có một mức thưởng xứng đáng với công sức mình bỏ ra. Năm nào cũng chỉ trông chờ vào tiền thưởng để lo chi tiêu việc nhà, việc cửa. Vì nếu không có khoản tiền ấy thì không biết lấy tiền ở đâu để lo cho ông bà nội ngoại đôi bên.Vợ chồng đi làm mấy năm ở trên thành phố cũng chỉ có tiền thuê một căn nhà trọ nhỏ và sắm sửa chút ít. Tiền không dư giả gì. Nói chuyện để dành thì càng không có.
Thế nên, mỗi lần nghĩ đến chuyện phải về quê có dịp giỗ chạp hay Tế nhất là lo lắm. Vì, cả nhà chỉ có từng ấy tiền, tiền tiết kiệm thì không nhiều lại còn lo tính toán tương lai, lo cho con sữa sãi, bỉm biếc các thứ. Có một cô con gái, cuộc sống vất vả và tốn kém gấp 10 lần. Thế nên, hai vợ chồng cố gắng bảo ban nhau tiết kiệm từng đồng một. Đã thế, lại còn phải mất một khoản kha khá thuê người giúp việc trông con, vì nếu không có ai trông con thì vợ phải nghỉ việc. Công việc của vợ cũng khá ổn nên không đành lòng nghỉ. Thôi thì coi như tách ra một khoản nhỏ chi trả cho giúp việc cũng yên lòng.
Thế mà, năm nào, Tết đến là lại lo nỗi lo chung của mọi người, làm sao giữ được giúp việc qua Tết. Nếu không, Tết mà bác ấy đánh úp, nghỉ luôn, không lên làm thì mất cả chì lẫn chài, chết dở.Lo như vậy nên hai vợ chồng đầu tư một khoản tiền kha khá để lì xì bác giúp việc, cũng có thể gọi là món thưởng Tết cho bác để bác yên lòng. Bác thấy mình đãi ngộ tốt, sau này còn có ý muốn tiếp tục công việc. Chứ nhiều người, sau Tết, họ nghỉ không cần lý do luôn.
Vợ chồng cắn răng mang tiền thưởng của tôi biếu lại cho bác, còn cố gắng chắt bóp, tiêu pha trong khoản của vợ. (ảnh minh họa)
Tìm giúp việc khó lắm, dễ gì. Lương cao họ cũng không muốn làm. Mà tìm được người tin cậy thì khó vô cùng. Thế nên, hai vợ chồng đau đầu lắm nghĩ ra việc phải thưởng Tết bác giúp việc hậu hĩnh một chút, coi như là nhờ vả bác sau Tết. Bác cũng có ý định ở nhà luôn nhưng cứ nài nỉ bác mãi, mong bác giúp nên bác đành miễn cưỡng nhận lời.Nếu chuyện chỉ đến đó thì không nói làm gì.
Đau lòng hơn cả là, thưởng Tết của tôi năm nay ít quá, không thể đủ để lo cho hai bên gia đình, chỉ hi vọng vào khoản cửa vợ. Nói thật, khoản thưởng của tôi mang biếu bác giúp việc hết mà còn thấy ít. Năm nay công ty làm ăn thất bát, không có cho nhân viên nhiều mà lại trót hứa với bác giúp việc rồi. Không làm theo lời hứa thì lại mang tiếng, bác cũng vì vậy có thể nghỉ việc luôn.
Vợ chồng cắn răng mang tiền thưởng của tôi biếu lại cho bác, còn cố gắng chắt bóp, tiêu pha trong khoản của vợ. Năm nay, chắc chúng tôi không được vui vẻ, thoải mái như mọi năm vì tiền không có. Tính ra, thưởng Tết của tôi không bằng tiền thưởng cho giúp việc. Bây giờ, cuộc sống tốn kém, tiền tiêu bao nhiêu cho vừa.
Từng ấy tiền, chắc chúng tôi cũng không dám bày vẽ Tết nhất mà chỉ dám sắm cái gì thật cần thiết biếu ông bà đôi bên. Thôi thì, bây giờ, việc gì cần làm thì nên làm trước. Giúp việc mà không có thì vợ cũng nghỉ đi làm. Mà nghỉ đi làm thì không có tiền mà tiêu pha, không có tiền lo cho con cái. Thôi thì mang thưởng Tết đi thưởng hết cho giúp việc, âu cũng là việc nên làm. Tết này, tiêu ít, chơi ít đi, vì tương lai con em chúng ta...
Theo Khám phá
Chồng vẫn tranh thủ 'ngủ' trong phòng chị giúp việc ngày cuối năm Những ngày giáp Tết, chồng ở nhà giúp tôi dọn dẹp nhà cửa. Không ngờ, lúc đi chợ về, tôi phát hiện chồng 'ngủ' cùng với chị giúp việc trong phòng. Tôi và chồng đã kết hôn được 6 năm và có hai con. Tôi làm kinh doanh một siêu thị nhỏ nên công việc cuối năm rất bận rộn còn chồng làm...