Ở nhà chồng quá nhiều gánh nặng khiến tôi thấy rất mệt mỏi
Chồng không đồng ý ở riêng vì bảo 4 anh chị em chỉ có anh ở gần bố mẹ nên phải ở chung để tiện chăm.
Tôi lấy chồng đến nay tròn 10 năm, hai vợ chồng công tác cùng trường và có hai con trai. 10 năm chung sống với nhau chúng tôi đã xảy ra rất nhiều mâu thuẫn. Chồng tôi không chơi bời, rượu chè, cờ bạc, sống có trách nhiệm với gia đình và rất siêng năng, có điều anh lại là người quá nóng tính và ngoa ngoắt, khi không vừa ý là anh xúc phạm và có thể dùng bạo lực. Ba năm đầu tôi rất nín nhịn, chỉ góp ý nhỏ nhẹ cho chồng lúc hai vợ chồng đi ngủ, nhưng càng ngày anh càng lấn tới, tôi cảm thấy không chịu được nên đã cãi lại những lúc anh nói sai, vì thế thỉnh thoảng vợ chồng hay cãi nhau.
Từ ngày lập gia đình chúng tôi ở chung với bố chồng, còn mẹ chồng làm ăn trong Nam, đến nay nghỉ bán và ở trong đó coi con luôn cho em trai chồng. Trước khi bà vào Nam đã bị vỡ nợ, lúc đó bố mẹ chồng tôi cãi nhau và không liên lạc một thời gian dài (chuyện xảy ra cách đây 15 năm khi tôi chưa về làm dâu). Vì bố chồng không có thu nhập gì nên trong nhà vợ chồng tôi lo từ A đến Z. Tôi nghĩ con cái có trách nhiệm với bố mẹ cũng là đương nhiên nên dù đi trường xa 20km tôi cũng dậy lo ăn sáng cho ông, dọn dẹp, lo cho con ăn rồi đưa đi học mới đi làm. Sẽ chẳng có gì đáng nói khi mọi chuyện càng ngày càng xảy ra càng phức tạp.
Chuyện thứ nhất là ngày tôi mang thai cháu thứ hai đến 6 tháng rưỡi bị rỉ ối và nằm viện tỉnh một chỗ 2 tháng rưỡi thì mổ. Trước khi tôi nhập viện ba ngày, mấy chị em nhà chồng trong Nam về quê để đám cưới em chồng. Đám cưới xong dù tôi đang nằm viện không biết tình hình như thế nào nhưng mẹ chồng vẫn vào Nam để làm ăn tiếp (lúc này bà đã trả hết nợ và bảo với chúng tôi vào kiếm ít vốn để về mua một mảnh đất mặt đường buôn bán). Hơn một năm sau bà lại bị vỡ nợ, bà cứ nói là do lo cho con cái nên vỡ, nhưng từ ngày tôi bước về làm dâu chẳng được lo cho gì mà tự thân vận động và lo cho bố chồng. Lúc này chúng tôi đã góp một ít để trả nợ cho bà cùng với hai chị và chú em chồng; mấy anh chị em nhà chồng giấu không cho bố chồng biết vì sợ ông bà cãi vã rồi bỏ nhau (trước khi bà vào Nam bị vỡ nợ và lúc đó hai ông bà cãi vã rất lớn). Sau đó bà về quê và mang hai cháu con của em trai chồng tôi về để chăm. Hàng tháng chú ấy đều gửi tiền về cho hai con, nhưng mẹ chồng tôi chỉ mua sữa còn mọi chi phí khác kệ vợ chồng tôi lo hơn một năm. Tôi cũng không nói gì mặc dù chỉ có 2 suất lương tổng được hơn 10 triệu nên rất chật vật, bé thứ hai nhà tôi sinh non nên rất hay ốm đau. Sau đó hai bé lớn bà lại đưa vào Nam và ở đó chăm hai cháu luôn.
Ở chung với bố chồng, vì ông khó tính nhưng tôi luôn nín nhịn để gia đình vui vẻ, nhưng cũng không tránh khỏi đôi lúc mâu thuẫn. Tôi có bảo chồng xin ra ở riêng rồi hàng tháng có trách nhiệm với ông bà, chồng không chịu bảo 4 anh chị em chỉ có chồng ở gần nên phải ở chung để tiện chăm sóc bố mẹ. Vừa qua vợ chồng tôi vừa vay mượn cộng với ít tiền mình có xây một cái nhà trên đất của ông bà. Dù đã mua được một đám đất khác cách nhà chồng khoảng 4km nhưng tôi vẫn đồng ý làm nhà ở chung theo ý nguyện của chồng để tiện chăm sóc bố mẹ chồng.
Video đang HOT
Chuyện thứ hai khiến tôi thấy quá sức chịu đựng khi chị gái chồng trong Nam lại vỡ nợ vì chơi bời hay vì lý do gì cả nhà không rõ, chị ấy không nói. Chúng tôi đã giúp 5 triệu trả nợ cho chị và chồng giấu tôi gửi vào cho chị hơn 5 triệu nữa, tôi cũng kệ và vợ chồng vẫn bình thường. Gần đây bố mẹ chồng đòi đưa ba mẹ con chị ấy về đây. Hai con chị ấy đang học cấp hai, bố chồng tôi bảo chị: “Mày về đây chỉ cần mày làm đủ ăn, còn hai đứa con mỗi người mỗi tí”. Trong khi ông biết rõ vợ chồng tôi mới làm nhà đang rất khó khăn, ông thì không có tiền mà vợ chồng tôi lo cả. Ông có tích cóp được hơn 10 triệu cũng gửi vào cho chị ấy trả nợ nên không còn gì. Tôi nghe vậy cảm thấy rất ức chế và mệt mỏi vì nhiều lý do: Thứ nhất là vợ chồng tôi không thể cáng đáng được vì còn nợ, rồi nuôi con và gia đình. Thứ hai tôi là một người sống có trách nhiệm với gia đình, không bao giờ làm gì hay chơi bời nên cảm thấy không thể chấp nhận được chuyện đàn bà chơi mà không biết vun vén cho gia đình. Thứ ba ở đông vậy rồi sẽ xảy ra mâu thuẫn. Tôi mệt mỏi vì quá nhiều chuyện, đang tính nếu mẹ chồng tôi và ba mẹ con chị chồng về ở chung thì xin ra ngoài thuê nhà ở riêng. Tôi bế tắc, xin cho tôi một lời khuyên, chân thành cảm ơn.
Theo Vnexpress
Nhạt lửa hôn nhân vì tính keo kiệt và vô tâm 'hết thuốc chữa' của chồng
Sau 2 năm chung sống, tôi nhận ra không phải anh hiền, mà là nhạt. Không phải anh không thích chơi bời, mà bởi anh chẳng muốn chi tiền cho bất cứ việc gì. Và anh vẫn "phong cách" cũ, thỉnh thoảng lại hỏi vay tiền tôi...
Tôi "đụng độ" tính keo kiệt của chồng vài lần từ lúc mới yêu, nhưng khi ấy chủ quan nghĩ là anh không cố ý. Nhớ có hôm tôi qua công ty anh làm tìm anh có chút việc, anh hẹn tôi ra quán nước gần công ty, tình cờ gặp một đồng nghiệp của anh đang uống cà phê ở đó. Anh chỉ gọi một chai nước ngọt, bảo hai đứa uống chung. Đồng nghiệp anh ngồi gần đó cười trêu: "Đi cùng bạn gái mà ki bo quá vậy Hải?" Tôi phát ngượng nhưng anh vẫn tỉnh bơ cười hì hì. Đã thế lúc đứng dậy đi về anh cũng lừng khừng như không muốn trả tiền nên tôi rút ví thanh toán cho xong.
Tôi không phải tuýp con gái tính toán khi yêu, nhưng vài lần anh hỏi vay tiền tôi, lúc ba trăm, khi năm trăm nhưng lần nào anh cũng "quên" trả. Thế nhưng công bằng mà nói, anh hiền, tốt tính, không chơi bời tệ nạn, lại là "trai Bách Khoa", có công việc rất tốt, nhà cửa ổn định giữa Sài Gòn. Khi ấy cũng có một người bạn học cũ theo đuổi tôi, nhưng nhà cậu ấy ở quê, bố mẹ tôi xót con gái, muốn con lấy chồng gần nên thuyết phục tôi chọn anh. Tôi tự thấy mình cũng ngả về anh nhiều hơn nên sau hơn một năm yêu nhau, chúng tôi làm đám cưới. Đến giờ, mới sống chung được hai năm, tôi đã thấy chán và nhạt hết lửa yêu bởi "ở trong chăn mới biết chăn có rận".
Mới cưới được hai năm, tôi đã thấy chán chồng bởi anh quá vô tâm và keo kiệt (ảnh minh họa).
Vợ chồng tôi đều có công việc làm thêm ngoài việc chính cho thu nhập khá nên cả hai thống nhất đóng góp lương chính vào quỹ chung để đóng tiền ăn uống, điện nước cho bố mẹ chồng và lo các việc lớn. Còn lại, mỗi người tự chi tiêu với các khoản thu còn lại của bản thân. Tôi còn khoảng năm triệu, anh nhỉn hơn, chừng bảy triệu. Tôi thích mua sắm cho mọi người trong nhà, đặc biệt là sắm sửa cho chồng. Quần áo giày dép của anh đều do tôi mua, cái nào anh cũng ưng ý. Thế nhưng cả năm anh cũng không nghĩ đến việc mua gì cho vợ, kể cả việc tặng quà trong những ngày kỷ niệm.
Không phải tôi đòi hỏi anh "đền đáp" bởi tôi tự nguyện mua sắm cho anh và tôi cũng đủ khả năng tự sắm sửa cho mình, nhưng với tôi việc anh tặng một món quà nhỏ cũng đủ biểu lộ sự quan tâm với vợ. Vậy mà mặc kệ tôi "gợi ý" xa gần hay thậm chí nhắc thẳng: "Sinh nhật vợ mà chồng không tặng gì à, vợ tủi thân đấy", anh vẫn một bài... cười hì hì cho qua chuyện, hoặc ôm tôi một cái rồi bảo: "Đấy, tặng vợ hẳn cái ôm nhé" cho mọi dịp.
Tôi có lựa lời góp ý hoặc xa gần nhắc nhở anh nhưng chẳng tác dụng gì (ảnh minh họa).
Những lần đi ăn ngoài, khi yêu anh còn đôi lần giành trả tiền, cưới về rồi anh để mặc tôi thanh toán tất. Lễ lạt này kia tôi chú tâm tặng quà bố mẹ chồng hay bày biện nấu nướng, còn anh, được mời đến nhà tôi dự sinh nhật bố vợ, anh vẫn vô tư đi tay không, cũng chẳng buồn dặn dò tôi chuẩn bị quà như thể đó là việc tôi mặc nhiên phải tự lo lấy. Sợ chồng xấu mặt, tôi chuẩn bị quà cho bố rồi đưa cho anh tặng. Cứ nghĩ làm thế lần sau anh sẽ hiểu nên có sự chuẩn bị cho phải lẽ, nhưng không, lần sau anh cũng vẫn tỉnh bơ đi tay không như vậy.
Tuần trước, tôi bảo vệ luận văn thạc sĩ, tôi có nói mong anh đến dự chia vui với vợ, anh vui vẻ nhận lời. Tôi nói trước ba ngày, nhưng đến ngày ấy, đợi mãi không thấy anh. Tôi sốt ruột gọi mấy cuộc điện thoại, anh mới nghe máy rồi hốt hoảng bảo quên mất. Nhưng thôi, anh đến muộn vẫn còn hơn không. Chỉ có điều, người ta chồng đến mang theo bó hoa rực rỡ tặng vợ, chồng tôi chỉ đến tay không, chụp với vợ bức ảnh rồi về luôn, bảo mấy đồng nghiệp hẹn về đi ăn trưa. Hôm ấy, tôi buồn mãi.
Tôi đang chần chừ trước việc có con bởi không cảm nhận được hạnh phúc từ cuộc hôn nhân của mình (ảnh minh họa).
Nói chung, sau hai năm sống với anh, tôi nhận ra không phải anh hiền, mà là nhạt. Không phải anh không thích chơi bời, mà bởi anh chẳng muốn chi tiền cho bất cứ việc gì. Và anh vẫn "phong cách" cũ, thỉnh thoảng lại hỏi vay tiền tôi, cho dù tôi chẳng thấy anh chi tiêu vào việc gì mấy, và tất nhiên là không trả. Anh cũng chẳng bao giờ chủ động rủ tôi đi chơi xa, đi du lịch, hay đơn giản là lê la hàng quán dịp cuối tuần. Anh chỉ thích ôm riết lấy cái ti vi và điện thoại, còn tôi dường như chỉ có vai trò "giải tỏa nhu cầu" cho anh.
Không phải tôi không góp ý, nhưng chuyện tiền bạc tôi thấy rất ngại mở lời vì sợ bị coi là tính toán với chồng. Còn chuyện anh ít quan tâm vợ, tôi có nói cũng chỉ như nước đổ lá khoai. Thời gian "kế hoạch" chuyện con cái để tôi lấy bằng thạc sĩ đã hết, tôi đang đứng trước việc chuẩn bị để sinh con. Nhưng không hiểu sao, tôi cứ thấy chán, chán anh, và chán cuộc hôn nhân này. Cái cảm giác ấy khiến tôi chần chừ chưa muốn có con và vẫn âm thầm "kế hoạch".
Xin cho tôi biết, từ góc nhìn khách quan, rằng tôi có phải người vợ quá tính toán, hay chồng tôi thực sự vô tâm và keo kiệt? Tôi phải làm gì để thay đổi tình trạng này?
H.N. (TP.HCM)
Theo PNO
Này các ông chồng! Khi vợ các anh sinh con hãy quan tâm cô ấy! Đừng để mọi thứ quá muộn... như tôi! Nhiều ông chồng khi vợ sinh, thay vì quan tâm, yêu thương vợ mình hơn, thì họ lại vùi đầu vào điện thoại và lăn ra ngủ mỗi khi về nhà mà không biết rằng, vợ mình đang trong trạng thái khủng hoảng tinh thần. Đã hơn 100 ngày trôi qua mà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng về cái chết của vợ....