Ở nhà chăm con có cần đẹp thế không?
Đừng khi nào tự áp đặt cho mình cái suy nghĩ: Ở nhà thì cần gì phải đẹp! Phụ nữ chúng ta nên đẹp mọi lúc, mọi nơi và phù hợp với chính mình!
Tôi vốn là một cô gái xinh đẹp và năng động. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình học đại học xong rồi lại ở nhà suốt ngày chăm con, chăm chồng quanh quẩn với việc bếp núc và dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ, lau lau chùi chùi… suốt ngày này qua ngày khác. Tôi cũng đôi lần lo sợ, lẽ nào mình sẽ sống như thế này cho tới già, suốt cuộc đời này tôi cũng chẳng làm được cái trò trống gì cho bản thân mình, cho cha mẹ, những người đã mất bao nhiêu công sức để nuôi tôi khôn lớn rồi lại nuôi cho học hành đàng hoàng tử tế.
Nhưng kể từ khi lấy chồng, chuyện con cái, chuyện cha mẹ chồng khiến tôi không còn thời gian và sức lực để nghĩ tới chuyện có thể đi làm công việc mình yêu thích nữa. Lúc đầu lòng cứ nhủ: thôi thì cố gắng một vài năm, cha mẹ chồng đỡ ốm yếu, qua cơn bệnh tật, con cái lớn hơn để ông bà có thể trông thì mình có thời gian đi xin việc và làm trở lại. Thật ra cũng không phải vì vấn đề kinh tế bởi chồng tôi làm ra tiền mà cha mẹ chồng cũng có lương hưu cao. Nhưng cái tâm lí ở nhà ăn bám khiến bản thân tôi buồn nản và nhất là cha mẹ đẻ ở nhà phiền lòng mỗi khi có ai hỏi thăm tới cô con gái rượu của ông bà dạo này đi làm gì chưa? Ông bà lại thở dài: Đã đi làm đâu, vẫn ở nhà chăm con!
Thế nhưng, quay đi quay lại đã năm năm, tôi vẫn ngồi ở nhà và cặm cụi chăm con, chăm cha mẹ chồng mà không đi làm được ở đâu, công việc xin thì ngày càng khó khăn hơn. Chồng tôi nói anh không cần tôi phải bươn chải để kiếm vài triệu bạc. Anh sẽ cố gắng làm thêm để tôi có thời gian chăm con tốt hơn. Bây giờ chăm một đứa con có đơn giản như ngày xưa đâu. Hơn nữa anh tính năm nay hợp tuổi cả cha lẫn mẹ nên chúng tôi sẽ sinh thêm một đứa nữa. Chứ anh cũng nhiều tuổi rồi. Vậy là tôi đành phải ngâm ngùi gác lại cái ước mơ đi làm của mình. Mà thật ra, là chính bản thân tôi cũng thấy nó quá xa vời. Hơn nữa, ở nhà nhiều, khi nghĩ tới đi làm, va vấp tôi lại thấy ái ngại không đủ dũng khí. Liệu mình có thể thích nghi được không với môi trường đầy bon chen và cạnh tranh ngoài xã hội? Tôi thấy sau mấy năm ở nhà, tôi bỗng từ một cô gái năng nổ, hoạt bát biến thành một chú gà công nghiệp ngoan ngoãn hiền lành thì phải?!
Từ hôm đó, tôi chợt nhìn lại bản thân, hình như tôi đã bỏ quên mình từ rất lâu rồi. Tôi mặc nhiên nạp vào óc mình cái suy nghĩ: ở nhà thì không cần phải đẹp, mà đẹp với ai, đẹp cho ai nhìn chứ….(ảnh minh họa)
Rồi đứa con thứ hai chào đời, cha mẹ chồng tôi thì mất cả vì bệnh tật lâu rồi. Con cái không thể nhờ ông bà ngoại vì ông bà ở xa, vậy là chỉ còn mình tôi quay cuồng với công việc nhà và đưa đón con đi học rồi nấu nướng, giặt giũ, dọn dẹp cho cả nhà. Khi nào tôi cũng thấy mình thiếu thời gian để có thể làm hết được những việc đó. Tôi thấy mình ở nhà còn vất vả hơn nhiều so với những người phụ nữ đi làm ngày tám tiếng. Vì họ còn có thời gian nghỉ, chứ tôi khi nào cũng có cả đống việc không tên xếp hàng chờ mình. Hơn nữa, có vợ ở nhà mà để nhà cửa bừa bộn làm sao được, không nấu cơm sao được, con cái nhem nhuốc sao được, quần áo bửn thỉu không giặt sao được…
Vô vàn cái không được khiến tôi như một chiếc chong chóng quay tít suốt 24h. Có khi đi ngủ rồi tôi vẫn mơ mình đang làm việc nhà, hoặc có hôm giật mình vì nghĩ quá giờ đón con… Tôi cảm thấy mình như chiếc máy lập trình sẵn để làm việc nhà vậy.
Không những mệt mỏi về thể xác mà còn mệt mỏi về tinh thần nữa. Ai cũng nhìn tôi như thể tôi chỉ ăn bám chồng con không được nước gì vậy. Mặc dù nhìn hai đứa con của tôi khác hẳn con nhà họ. Chúng sạch sẽ, ngoan ngoãn, thông minh và rất yêu mẹ. Khi nào tôi cũng có thể gần con và nghe và chia sẻ những tâm sự của chúng, biết con nghĩ gì, muốn gì mà chúng yêu thích cái gì, sở trường của mỗi đứa ra sao… Nên tôi cũng thấy nhẹ lòng một chút. Con cái chính là tương lại của cha mẹ, là của để dành mà.
Nhưng rồi một hôm, con gái lớn hỏi tôi:
Mẹ ơi, sao mẹ của em Hĩn khi nào cũng mặc váy đẹp thế, tóc lại còn xoăn nữa, xinh như công chúa ấy. Sao mẹ không mặc váy và làm tóc xoăn như cô ấy hả mẹ! Mẹ sẽ xinh hơn cả mẹ em Hĩn đấy mẹ ạ!
Nghe con nói vậy tôi mới giật mình, thì ra chính con cũng nhận ra mẹ chúng không đẹp như những người phụ nữ khác. Vì suốt ngày tôi chỉ có mặc bộ quần áo ở nhà, đi dép lê và tóc buộc cao hoặc vấn lại cho gọn gàng. Mặc dù tôi cũng khá là xinh đẹp.
Từ hôm đó, tôi chợt nhìn lại bản thân, hình như tôi đã bỏ quên mình từ rất lâu rồi. Tôi mặc nhiên nạp vào óc mình cái suy nghĩ: ở nhà thì không cần phải đẹp, mà đẹp với ai, đẹp cho ai nhìn chứ…. Trong tủ đồ của tôi đã không còn những chiếc váy nữa, mặc dù ngày còn trẻ tôi rất thích mặc váy, không có nước hoa, vì tôi quen với mùi thức ăn, mùi nước lau nhà, mùi nước xả quần áo mất rồi… Cũng không có những đôi giày cao gót xinh đẹp như trước kia tôi vẫn thường đi. Giờ thì đi đâu thì cũng còn hai cái đuôi, đi giày trệt cho tiện bấu víu, mang vác nhau… Có lẽ tôi đã tự bỏ quên mình mất rồi, bỏ quên cái ước muốn làm đẹp của một người đàn bà dù ở bất cứ đâu mất rồi.
Vì thế, tôi quyết tâm thay đổi mình, tôi không hay đi ra ngoài như những người đi làm thì tôi chọn những bộ đồ mặc ở nhà gọn gàng và đẹp mắt hơn, tôn dáng hơn chứ không theo triết lí: rộng cho thoải mái nữa. Tôi tự tập thể dục ở nhà trên máy tính để có lại vóc dáng gọn gàng hơn. Sau đó tôi đi cắt tóc và làm tóc cho hợp với khuôn mặt mình hơn, tôi cũng chịu khó đắp mặt lạ, dùng kem dưỡng da… Đúng là khi yêu bản thân mình, chính bản thân cũng thấy cuộc sống này có nhiều ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn. Từ hôm làm tóc, con gái cứ xuýt xoa khen mẹ đẹp hơn cả mẹ của em Hĩn, còn chồng tôi, thỉnh thoảng anh lại nhìn vợ mỉm cười. Có hôm anh khẽ nói với tôi: Dạo này vợ anh đẹp hơn nhiều quá! Như trẻ ra cả vài tuổi ấy!
Video đang HOT
Và cũng từ đó, tôi mặc nhiên dành những khoảng thời gian nhất định trong ngày cho bản thân mình. (ảnh minh họa)
Nhưng nhiều chị ở gần nhà tuy không nói trực tiếp nhưng lại nói với nhau là: Ở nhà mà cũng điệu quá đi! Hay ở nhà thì cần đẹp thế không? Nhưng tôi biết họ thấy ghen tỵ là tại sao tôi ở nhà mà vẫn đẹp như thế, chồng rõ là chiều quá thì mới được như vậy… Tôi cũng chỉ nghe rồi để đó. Không quá bận tâm tới những lời người khác. Cái chính là tôi tự thấy bản thân mình được thoải mái, tư tưởng cũng thông thoáng hơn và tự tin hơn vào bản thân mình nhiều hơn.
Dù là ở nhà, nhưng mình vẫn là một người phụ nữ, không có nghĩa vì chồng vì con là phải đầu tắt mặt tối, quần áo lôi thôi. Tôi tự làm mình đẹp hơn trong mắt chồng và con mình thì chính bản thân mình được lợi mà thôi. Và quả thật, người phụ nữ phải là người biết yêu mình trước nhất thì mới có thể yêu thương người khác nhiều hơn.
Và cũng từ đó, tôi mặc nhiên dành những khoảng thời gian nhất định trong ngày cho bản thân mình. Tôi không nghĩ mình muốn quay lại hình ảnh của một bà mẹ hai con lôi thôi, đầu tóc rối bù, quần áo thùng thình như ngày xưa nữa. Và mỗi lần tôi về quê, mọi người ai cũng khen tôi đẹp hơn trước và còn nói, tôi có phước mới được hưởng cuộc sống an nhàn như thế.
Thật ra, chỉ cần tôi thay đổi bản thân là mọi người đã tự khắc thay đổi cái nhìn về tôi. Vậy là để thay đổi thành kiến của người khác về bản thân mình lại không phải là vấn đề làm thay đổi người khác mà chính là thay đổi chính bản thân mình. Nên những bà mẹ đã chấp nhận hi sinh ở nhà chăm sóc con cái và gia đình của mình thì cũng hãy chăm sóc bản thân mình tốt hơn mỗi ngày. Đừng khi nào tự áp đặt cho mình cái suy nghĩ: Ở nhà thì cần gì phải đẹp! Phụ nữ chúng ta nên đẹp mọi lúc mọi nơi và phù hợp với chính mình! Đừng khi nào chú ý tới mọi thứ mà lại bỏ quên chính mình…
Theo Khampha
Chồng dọa bỏ vì vợ không chịu đẻ thêm đứa thứ hai
Đến khi nào đàn bà mới có thể ung dung đi làm về rồi ngồi vào mâm cơm, ăn xong gác chân lên xem ti vi?
Guồng quay của cuộc sống dường như đã gắn sẵn Nhiên vào đó khiến nàng không thể nào có thể thoát ra được. Dù mệt mỏi hay chán nản, dù vui vẻ hay buồn bã. Khi nào nàng cũng phải hoàn thành những công việc mà cuộc sống vốn dĩ như ưu ái dành cho mình.
Hàng ngày đi làm về Nhiên phải lao đầu vào bếp nấu nướng cho con, sau đó dọn dẹp nhà cửa, tắm rửa cho con rồi lại cho con ăn, sau đó là rửa bát, dọn dẹp và giặt giũ tới muộn mới được nghỉ. Nếu hôm nào mà mệt mỏi không làm bỏ lại đó thì hôm sau lại còn mệt hơn, nó như một dây chuyền làm việc vậy, dừng lại là ứ lên ngay lập tức. Nên hôm nào Nhiên cũng cố gắng làm cho hết những công việc đó rồi mới lại làm việc của mình. Tối nào cũng khuya mới có thể lên giường ngủ với một tâm trong không thoải mái chút nào.
Nhiều khi nhìn chồng và con ngủ ngon lành, Nhiên tự hỏi mình, liệu cuộc sống của nàng ngày nào cũng lặp lại những việc như thế này sao? Nàng không thể nào dứt ra được vì nếu nàng không làm thì còn ai là người làm trong cái nhà này nữa?
Nhiều khi nhìn chồng và con ngủ ngon lành, Nhiên tự hỏi mình, liệu cuộc sống của nàng ngày nào cũng lặp lại những việc như thế này sao? (ảnh minh họa)
Công việc nhà nước tẻ nhạt, lại không phải là ngành mà chị theo học cũng như đam mê, chỉ là chị vơ bèo vạt tép miễn là có cái chân công chức cho ổn định và có thời gian mà chăm chồng chăm con mà thôi. Đấy là Nhiên mới chỉ có một đứa con, nhưng đã choáng hết thời gian và tâm sức của nàng. Chồng Nhiên, hơn Nhiên khá nhiều tuổi và là một người đàn ông gia trưởng. Anh luôn cho rằng: người đàn ông là người lo lắng những việc lớn trong nhà, không có chuyện anh ngồi xuống rửa cho chị chậu bát hay giặt cho hai mẹ con bộ quần áo bửn, cầm cái chổi mà cặm cụi quét cái nhà... Đó đường nhiên là bổn phận mà người vợ phải làm. Còn nấu ăn anh đưong nhiên là không biết nấu. Nên chưa khi nào anh bước chân vào bếp...
Bao nhiêu năm sống như thế, có lẽ chị đã quá quen nên nhiều khi thấy mọi người kể chuyện chồng mình vào bếp nấu nướng, giặt quần áo, quét nhà giúp vợ là Nhiên cảm thấy như người ta đang kể chuyện cổ tích giữa đời thường. Rồi lại ngậm ngùi là kiếp này mình không có được cái diễm phúc lấy được người chồng như thế!
Rồi một hôm tình cờ Nhiên gặp lại người bạn cũ học cùng đại học. Hai đứa nói chuyện với nhau hết cả buổi chiều, nàng mới nhận ra bao nhiêu năm qua mình đã sống như thế nào và bạn mình đã sống như thế nào? Người đàn bà nếu đươc sống và làm việc mà mình yêu thích thì chính bản thân họ cũng trở nên vô cùng trẻ trung và quyến rũ. Cứ nhìn nàng, một công chức mẫu mực và mô phạm với người bạn trẻ trung năng động và xinh đẹp của mình đã thấy họ khác nhau một trời một vực. Nhiên thấy ghen tỵ với cả nụ cười và ánh mắt lấp lánh trên khuôn mặt cô ấy. Được sống là chính mình đã là một niềm hạnh phúc rồi.
Vậy mà bao nhiêu năm qua Nhiên sống vì nàng là một người vợ, một người đàn bà, một người mẹ chứ không phải vì chính bản thân nàng nữa. Ngay cả công việc cũng là vì chồng, vì con, chứ không phải vì sở thích và đam mê của mình. Hôm gặp người bạn cũ ấy, Nhiên cứ nghĩ mãi về bản thân mình, liệu nàng còn một lần nữa có thể làm công việc mình yêu thích, có thể sống cho đam mê của riêng mình? Mà nàng còn có cái mà người ta gọi là đam mê nữa không khi mà ngày nào cũng phải lao mình vào dọn dẹp việc nhà, con cái, giặt giũ, là ủi quần áo, lau nhà... Liệu nàng có là ủi mất, lau mất cả chính những ước mơ và khao khát vẫn hằng bị chôn vùi trong lòng mình??
Ước mơ được sống cho bản thân, cho những đam mê và sở thích đối với người phụ nữ cũng khó khăn tới vậy sao? (Ảnh minh họa)
Đêm ấy, anh bảo chị:
Bé Linh lớn rồi, anh nghĩ mình nên sinh thằng cu, bây giờ có bầu, sang năm đẻ là con trai hợp tuổi anh.
Chị ầm ừ:
Nhưng bà nội, bà ngoại đều mất rồi, bây giờ đẻ nữa, vất lắm! Em vẫn chưa nghĩ tới...
Anh quyết định rồi, khó khăn thì khắc phục! Không có người chăm thì thuê người.
Người có thể thuê mãi được đâu, đồng lương công chức nhà nước nuôi mình chẳng xong!
Vậy ý em là sao? Em định không đẻ nữa à?
Bây giờ ta sinh một con rồi chăm con cho chu đáo là tốt nhất!
Anh không thể chấp nhận ý nghĩ đó của em!
Nhiên thật sự nghĩ thế nhưng cũng biết anh muốn có thêm con trai, vì đàn ông ai cũng vậy. Nếu như anh nhất quyết sinh thì nàng cũng sẽ làm theo nhưng Nhiên muốn có thêm thời gian. Mấy ngày nay, nàng cứ nghĩ mãi về việc thay đổi công việc của mình. Cô bạn thỉnh thoảng lại gọi điện thoại hỏi xem nghĩ xong chưa?
Một hôm chị nói với anh:
Em có thể nghỉ việc ở đây để đi làm thứ khác không? Nó đúng với sở thích và chuyên ngành em học
Anh không nhìn chị lạnh lùng đáp:
Em đâu còn là trẻ con mà còn suy nghĩ bồng bột. Đàn bà chỉ cần một công việc nhàn hạ và có thời gian cho gia đình chăm sóc con cái là tốt nhất. Anh không muốn nghe lại chuyện này nữa!
Vậy là chồng hoàn toàn không thể thông cảm với nàng cũng như những ước muốn riêng tư của nàng. Nhiên không nói với chồng lặng lẽ nghỉ việc và chuyển sang làm cùng với cô bạn tại một công ty truyền thông. Nhiên không muốn bỏ quên bản thân mình nữa. Nhưng khi chồng biết chuyện, anh không giận dữ như Nhiên tưởng, anh chỉ yêu cầu sang năm sinh con. Chị nói:
Anh có biết nấu ăn không? Có biết dọn dẹp nhà cửa không? Anh có biết tắm gội cho con gái không? Anh có biết nấu nướng không? Anh có biết giặt quần áo ủi đồ không? .... Không! Vậy nếu em sinh một đứa nữa thì anh vẫn bắt em phải làm số lượng việc đó gấp đôi ngay cả khi em vừa sinh con xong? Và sau đó em sẽ phải sống hết cuộc đời mình với cả đống công việc đó? Vậy anh hãy trả lời em, cuộc đời em rút cuộc là gì đây? Em muốn có thời gian làm công việc mình mong muốn, có thời gian phấn đấu và nhất là em không muốn khi còn trẻ mình bị vù hôn vào cái xó bếp của nhà anh!
"Bốp!"
Cái tát khiến Nhiên chao đảo rồi ngã dúi xuống giường. Giọng anh rít lên:
Đồ đàn bà không biết thân biết phận! Ích kỉ! Nếu cô muốn tự do và sống cho mình thì ly hôn đi!
Hóa ra sau tất cả mọi thứ Nhiên làm, sau tất cả những hi sinh của nàng suốt tuổi thanh xuân của mình vì anh, vì gia đình chồng và vì cả con cái của hai người, anh cũng có thể nói ra câu ấy một cách phũ phàng như vậy. Ước mơ được sống cho bản thân, cho những đam mê và sở thích đối với người phụ nữ cũng khó khăn tới vậy sao?
Đến khi nào đàn bà mới có thể ung dung đi làm về rồi ngồi vào mâm cơm, ăn xong gác chân lên xem ti vi? Sáng có người nấu cho ăn, ủi đồ cho mặc rồi thảnh thơi tới nơi làm việc mà không phải tất bật cơm nước rồi cho con ăn cho con đi học? Đến khi nào chiều tan sở có thể tụ tập cùng nhau đi ăn uống vỉa hè hay mua sắm, chứ không phải vội vã đón con chợ búa? Tối về tắm nước nóng và ngồi bàn ăn cơm, ăn xong vểnh mặt xỉa răng xem ti vi? Không phải là người phụ nữ đòi hỏi mình phải được như thế, nhưng đến khi nào người đàn bà mới được sống thực sự với những ước mơ và khao khát của bản thân và được người đàn ông của mình nhiệt tình san sẻ và trân trọng? Cuộc sống ngày trước hay bây giờ, người phụ nữ vẫn bị giàng buộc bởi hàng trăm ngánh nặng không tên! Và khi nào cũng phải gồng mình lên gánh vác!
Theo Khampha
Chồng học cao, có tiền chửi vợ không ngớt lời Chồng chị đấy, một người chồng có ăn, có học mà ăn nói với vợ như vậy. Một người chồng biến chị thành người đàn bà ở nhà nội trợ, rồi lại khinh thường chị. Mỗi lần xách chiếc cặp xách đi làm là anh ăn diện chỉn chu. Đầu tóc bóng mượt, xịt nước hoa, chải chuốt, quần áo là lụa rồi...