Ở chung với mẹ chồng, chẳng dám ‘yêu’
Câu chuyện của tôi nói ra thì người khác có thể sẽ cười bảo tôi &’vạch áo cho người xem lưng’, chuyện không hay ho gì còn mang ra tâm sự.
Nhưng thật tình, dù là tế nhị tôi cũng muốn nói để mọi người hiểu, tôi thật lòng nên làm thế nào để có cuộc sống thoải mái hơn.
Tôi lấy chồng, gia đình có bố mẹ chồng và chồng tôi. Thế nên, chuyện ở chung là đương nhiên, không có gì phải bàn cãi nữa. Vì chồng tôi là con trai duy nhất trong nhà. Tôi dù có muốn ra ngoài ở đến mấy thì cũng không dám mở lời vì nói ra chỉ tổ chồng bảo tôi không biết điều. Thế nên, tôi chịu cảnh sống chung với bố mẹ chồng dù lòng tôi lo lắng vô cùng những điều không hay.
Tôi về nhà chồng làm con dâu thảo, cố gắng làm mọi việc để người ta không dị nghị mẹ chồng con dâu. Mẹ chồng tôi khó tính cực kì nên tôi càng thận trọng trong từng lời ăn tiếng nói của mình. Tôi vốn là người không so đó tính toán mọi chuyện, nên tôi cảm thấy, việc ở nhà mẹ và làm những việc gia đình cũng không có gì nặng nhọc.
Nhưng, nhà chồng tôi chật, bố mẹ nằm gian trong, chúng tôi nằm gian ngoài, mọi sinh hoạt gia đình cảm thấy rất khó khăn. Vợ chồng có vui vẻ với nhau cũng không dám to tiếng, không dám nói gì, chỉ sợ bố mẹ nghe thấy thì không hay. Thú thực, nhiều khi muốn &’yêu’ chồng tôi cũng không dám, phải đợi bố mẹ đi ngủ hết thì may ra mới làm gì thì làm. Nhưng những lúc như thế, tôi cứ nơm nớp lo có người phát hiện, hoặc bố mẹ lại đi ra ngoài đi vệ sinh thì không hay.
Vậy nên, cuộc sống ở nhà chồng với tôi mà nói thực sự rất khó khăn. Tôi cảm thấy bức bách vô cùng. Vợ chồng nên có chốn riêng tư, đằng này ngủ cũng tơ hơ ra, chỉ có mỗi cái rèm che thì làm sao mà tự nhiên được. Ban ngày cũng như ban đều, hễ có người vào chơi là không dám nằm, lại phải dậy. Tôi có nói với bố mẹ là cố gắng tích cóp xây thêm phòng nhưng mẹ tôi nhất định không chịu. Mẹ tôi bảo, như thế còn hơn khối nhà, người ta còn chẳng có hai gian, bây giờ nhà mình có hai gian còn đòi hỏi gì.
Video đang HOT
Bây giờ, cả tháng tôi không dám cho chồng động vào người mình vì sợ. Tôi sợ người khác bắt gặp, sợ có tiếng động và sợ bố mẹ biết chúng tôi đang vui vẻ. (ảnh minh họa)
Nghe mẹ nói tôi chán hẳn. Tại sao mẹ lại có suy nghĩ như vậy. Tôi cảm thấy bất lực, không dám tin là mình lại sống với người mẹ chồng cổ hủ như thế. Tôi có nói cho mẹ nghe rằng, vợ chồng tôi còn trẻ, người ta ra vào mình nằm ra đó không tiện. Với lại, không có phòng riêng thì mọi sinh hoạt hai vợ chồng đều khó khăn. Nhưng nói chỉ là nói để đấy.
Từ ngày đó, mẹ mặt nặng mày nhẹ với tôi, mẹ khó chịu vì tôi cứ đòi hỏi. Tôi bảo mẹ không nên như thế thì mẹ cho rằng tôi láo, cãi mẹ này kia. Cảm thấy chán nản, tôi không muốn nói gì thêm nữa. Tôi đã cố gắng bảo chồng mình động viên mẹ nhưng có vẻ mẹ không hài lòng, mẹ nhất định không nghe theo lời vợ chồng tôi.
Bây giờ, cả tháng tôi không dám cho chồng động vào người mình vì sợ. Tôi sợ người khác bắt gặp, sợ có tiếng động và sợ bố mẹ biết chúng tôi đang vui vẻ. Nói chung, chuyện không nên kể nhưng không kể không được. Tôi đề xuất với chồng ra thuê nhà trọ ở riêng. Bản thân tôi thấy mình là người con dâu quá tử tế rồi, không còn lời nào để nói nữa. Vậy mà bố mẹ tôi nhất định không hài lòng về tôi. Cái chuyện ở riêng mẹ còn làm khó tôi nhiều, tôi cảm thấy chán nản quá.
Chồng tôi cũng nghe lời bố mẹ, với lại anh không muốn ra riêng vì nghĩ thương bố mẹ. Vậy còn tôi thì sao, hay tôi chỉ là người dưng nước lã, chỉ là người vợ không máu mủ ruột thịt gì với nhà anh? Bây giờ, tôi bất lực rồi. Tôi nhất quyết đòi ra ngoài ở còn chồng thì cứ ậm ờ. Nếu như anh không chịu, tôi mặc kệ. Từ nay tôi sẽ không làm gì, không chăm chỉ, có xấu thì cho xấu luôn. Tôi chẳng cần bận tâm nữa. Tôi đã quá chán nản rồi!
Theo VNE
Sống chung cả nhà chồng ở phòng trọ 20 mét
Đúng là quá bất hạnh khi tôi phải sống chung với bố mẹ chồng, cô em chồng và giờ đây là cả cậu người yêu của em chồng trong cùng một căn phòng.
Cái nhà trọ có hơn 20 mét mà chồng tôi không biết ý, đón cả nhà chồng lên ở cùng, rồi cho em chồng ở cùng để tiện đi làm. Tôi thực sự như sống trong địa ngục.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau đã lâu, đã có với nhau hai đứa con. Tính ra, nếu như gia đình có điều kiện thì phải mua được nhà rồi. Nhưng nhà tôi chẳng có tiền nên vợ chồng vẫn chật vật, lương 3 cọc, 3 đồng, sống qua ngày. Còn hai đứa con nhỏ ngày ngày quấy khóc, không có sân chơi, tôi cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Ngày anh nói chuyện với tôi rằng, anh muốn đón bố mẹ lên ở để bà nội tiện chăm cháu, tôi đã không đồng ý rồi. Tôi bảo, cùng lắm thì đón mẹ lên chơi chăm cháu một thời gian, rồi lại đón mẹ đẻ tôi lên thay nhau, chứ không nên đón hai cụ tới ở hẳn như vậy. Thế mà anh nhất định không đồng ý. Anh bảo, bố mẹ anh cũng muốn thế, lên tiện chăm sóc con cái, cháu chắt. Nhưng mà nhà chật như vậy, cả bố mẹ lên thì sống làm sao được. Con cái báo hiếu với bố mẹ thì tốt, nhưng chỉ khi có nhà rộng thì mới nên đón các cụ sống cùng, tại sao lại đón bố mẹ chen chúc vào căn phòng chật hẹp thế này.
Nhưng anh kiên quyết không đồng ý, anh sợ bố mẹ buồn vì nhà anh chỉ có mình anh là con trai. Tôi nghe bực mình quá nhưng làm sao mà ngăn cản anh được. Giờ thì tôi sống &'một cổ hai tròng', cả bố chồng, mẹ chồng.
Cái gì cô ấy cũng chê. Tôi có tỏ thái độ tí cô ấy cũng nói bóng, nói gió, đúng là mệt. Con tôi khóc, cô ấy không dỗ cháu lại còn bảo tôi không biết nuôi con. (ảnh minh họa)
Chưa hết, cô em gái của anh đi học ở Hà Nội, trước cô ấy ở kí túc, vừa ra trường nên đã đi khỏi kí túc xá, và chưa có chỗ ở. Thế nên, anh cũng bảo, đón cả em về ở cho vui. Nhà chật thì khắc phục. Vì nhà tôi có gác nên bố mẹ c hồng ở trên, còn chúng tôi ở dưới. Cô em thì trải chiếu ngủ dưới đất. Tôi không hiểu bố mẹ tôi nghĩ gì, em gái chồng nghĩ gì mà lại làm như thế. Tất nhiên, nên thuê một căn phòng sống bên ngoài, thi thoảng có tới ăn cơm chung còn được, đằng này...
Bố mẹ tôi bảo lên chăm cháu nhưng có khi tôi chăm bố mẹ thì đúng hơn. Ngày ngày bà trông cháu nhưng hôm nào tôi cũng phải đi chợ mua thức ăn, nấu nướng cho cả nhà. Cô em chồng cứ đi tới bữa mới về. Tối thì lại đi chơi tới khuya rồi mới về nhà ngủ. Cả nhà tôi sống như vậy, nói thật, đến thở tôi cũng không có không khí mà thở. Còn hai đứa con nữa, tôi không biết nói thế nào, có khi con khóc, tôi giận cá chém thớt, tôi chỉ muốn bạt tai con.
Đã thế, cô em chồng tôi còn hay soi mói. Cái gì cũng chê bai tôi. Tôi nấu ăn không ngon cô ấy cũng chê bai, rồi còn bảo tôi hoang phí, không biết tiêu tiền. Tiền đâu mà tôi hoang phí chứ, nhà tôi có bao nhiêu miệng ăn như vậy, tôi không hiểu tại sao cô ấy lại nói thế.
Cái gì cô ấy cũng chê. Tôi có tỏ thái độ tí cô ấy cũng nói bóng, nói gió, đúng là mệt. Con tôi khóc, cô ấy không dỗ cháu lại còn bảo tôi không biết nuôi con. Giờ còn có cả cậu bạn trai của cô ấy hay tới nhà tôi ăn cơm, chỉ có mình tôi phục vụ.
Thú thực, tôi chán ngấy cuộc sống này rồi, tôi phải làm sao, nói thế nào cho chồng hiểu đây. Chứ nếu sống thế này thì chắc tôi cũng chết vì ngột thở mất thôi. Tại sao chồng tôi lại không hiểu nhỉ, tôi cảm thấy mệt mỏi lắm rồi! Nếu như là các bạn, các bạn sẽ làm gì đây?
Theo VNE
"Nuốt nhục" khi sống chung nhà chồng Hồi con gái, tôi sung sướng bao nhiêu, được cha mẹ cưng chiều và có thể tự do làm theo ý mình thì khi có chồng rồi, tôi càng thất vọng, khốn khổ bấy nhiêu. Qua bốn năm yêu nhau, chúng tôi luôn gắn bó, tưởng chừng đã rất hiểu và phù hợp tính nhau. Vậy mà không hiểu sao, sau khi cưới...