Nuốt ngược nước mắt nhìn chồng ngủ với bồ để có con
Biết nhà chồng không yêu quý cháu gái nên tôi cũng ít khi qua chơi vì sợ con sẽ tủi thân ảnh hưởng đến tâm lý con sau này và có ấn tượng không tốt đối với ông bà.
Sau khi sinh con, tôi quyết định kế hoạch đến con lớn thì mới sinh. Nhưng chẳng ai ngờ, đến khi con gái lên 5, vợ chồng tôi quyết định sinh đứa thứ 2 thì bác sĩ thông báo rằng tôi bị vô sinh thứ phát không thể sinh con được nữa. Tôi đau đớn, choáng váng và suy sụp vì hy vọng sinh cho chồng một đứa con trai đã không bao giờ còn thực hiện được nữa.
Tôi và anh đến với nhau qua người quen giới thiệu, lúc ấy, tôi 25 tuổi, là nhân viên kế toán của một doanh nghiệp Nhà nước, công việc ổn định và đồng lương cũng đủ sống. Còn anh 31 tuổi và là trưởng phòng kinh doanh của công ty bất động sản.
Tôi cứ âm thầm chịu đựng vì nhà chồng…
Duyên phận đến với chúng tôi cùng từ buổi gặp gỡ sắp đặt ấy, sau gần một năm hẹn hò, tìm hiểu thì chúng tôi quyết định làm đám cưới. Anh là con trai duy nhất trong gia đình có 3 chị em, chị gái, em gái đều đã yên bề gia thất, chỉ còn anh chưa lập gia đình. Vả lại bố mẹ thì cũng đã già rồi nên ai cũng nóng ruột sớm có cháu nội để bồng bế cho vui cửa vui nhà.
Bố mẹ hai bên đều tỏ ra quý mến con dâu, con rể nên cuộc sống của vợ chồng tôi cũng khá yên ấm, hạnh phúc. Sau ngày cưới, chúng tôi dọn ra sống riêng để tiện cho công việc của hai đứa cũng như thoải mái. Nói là sống riêng nhưng căn hộ chung cư của vợ chồng tôi cũng ở cạnh toà nhà chung cư mà bố mẹ chồng sống để chạy qua chạy lại chăm sóc ông bà những lúc trái gió trở trời.
Ban đầu, chồng tôi rất yêu chiều vợ cho đến khi tôi sinh đứa con gái đầu lòng. Khi biết vợ sinh con gái, chồng tôi bắt đầu thay đổi thái độ không còn chiều chuộng vợ như ngày trước nữa. Anh cũng tỏ ra không gần gũi con như những ông bố khác mà tôi biết. Ngay cả bố mẹ chồng cũng tỏ thái độ không vui vẻ lắm mỗi khi tôi dẫn con sang chơi. Tôi chăng hiểu bây giờ là thời đại nào rồi mà họ vẫn còn quan niệm trọng nam kinh nữ đến vậy. Biết nhà chồng không yêu quý cháu gái nên tôi cũng ít khi qua chơi vì sợ con sẽ tủi thân ảnh hưởng đến tâm lý con sau này và có ấn tượng không tốt đối với ông bà.
Video đang HOT
Sau khi sinh con, tôi quyết định kế hoạch đến con lớn thì mới sinh. Nhưng chẳng ai ngờ, đến khi con gái lên 5, vợ chồng tôi quyết định sinh đứa thứ 2 thì bác sĩ thông báo rằng tôi bị vô sinh thứ phát không thể sinh con được nữa. Tôi đau đớn, choáng váng và suy sụp vì hy vọng sinh cho chồng một đứa con trai đã không bao giờ còn thực hiện được nữa.
Chồng tôi từ khi biết tin này, thay vì an ủi, động viên vợ thì anh lại càng tỏ ra lạnh nhạt với tôi hơn, những bữa nhậu nhẹt với bạn bè ngày càng dày hơn, anh thường xuyên trở về nhà trong hơi men, cả ngày vợ chồng chẳng nói được với nhau một câu tử tế, ai nấy đi về như cái bóng. Cuộc sống gia đình trở thành địa ngục trần gian khi càng ngày anh càng đối xử tệ bạc với vợ con, buông những lời tàn nhẫn để miệt thị vợ, mắng nhiếc con…Tôi đau đớn lắm, nhiều lúc tôi muốn ôm con bỏ đi ngay khỏi căn nhà ấy sau những cái đánh trời giáng của người chồng vũ phu nhưng lại cố nhẫn nhịn vì con.
Tôi không muốn người ngoài biết chuyện không hay của gai đình mình, rồi sẽ làm phiền lòng bố mẹ đẻ, con gái tôi sẽ bị bạn bè nó chê cười vì có một người bố bê tha.
Thế là tôi lại câm lặng chịu đựng, rồi anh có người đàn bà khác bên ngoài, tôi thừa biết điều ấy nhưng biết làm thế nào được. Chỉ cần tôi nói một câu, anh ta sẽ lại đánh tôi. Đã bao lần tôi đề nghị chuyện ly hôn để anh ta cưới người phụ nữ khác những anh ta nhất định không đồng ý . Anh ta nói, cho đến khi nào người đàn bà mới kia sinh được con trai cho anh ta thì chuyện ly dị mới được tiến hành. Nếu không được, tôi vẫn phải làm vợ anh ta để cái bản lý lịch của anh ta không bị vấy bẩn.
Thú thực là tôi chẳng có chút tình cảm nào với con người đáng ghê tởm ấy nữa. Tôi nguyền rủa anh ta sẽ không bao giờ có được con trai, nhưng tôi lại càng muốn mình được giải thoát hơn bao giờ hết. Tôi không muốn cuộc đời còn lại của mình mãi chôn vùi trong những chuỗi ngày đen tôi ấy nữa.
Anh ta dẫn người đàn bà ấy về nhà chung sống như vợ chồng mặc cho sự có mặt của tôi và con gái trong nhà. Còn nỗi chua chát nào hơn khi chứng kiến chồng mình tay trong tay với người đàn bà khác. Thế nhưng nén nỗi đau đớn, tôi muốn nhân tình của anh ta có thai để tôi sớm được đi khỏi ngôi nhà này. Tôi dọn sang phòng con gái ngủ để cho người đàn ông vô lương tâm và người đàn bà trơ tráo ấy ngủ trong căn phòng ngủ của tôi.
Cuối cùng cô ta cũng báo tin cho chồng tôi biết là mình đã mang thai và nó là con trai. Thế là tôi được giải thoát.
Tôi không còn bận tâm đến cuộc sống của họ nữa, với tôi, bây giờ chỉ có con là điều tôi quan tâm nhất. Thế nhưng, anh ta đã phải trả giá, gần một năm sau, tôi được biết, cô ta cũng sinh con gái, đau đớn hơn là đứa con đó không phải con của anh ta.
Theo Phunutoday
Khi người yêu mình phản bội
25 tuổi, tôi già dặn, hằn sâu hơn với ngôn ngữ như của một bà mẹ và nhắc đến cuộc tình của mình giống như nói về kẻ bội bạc sau hôn nhân...
Tôi khóc đấy, tôi đang phải khóc vì một cuộc đời sớm bất hạnh. Tuổi thơ tôi không khốn khó nghèo nàn, thời thiếu nữ cũng chỉ thấy niềm vui và thứ ánh sáng màu hồng của gia đình, ba mẹ và cả tình yêu thương anh chị em tôi!. Tôi cứ ngỡ mình sẽ thành công chúa, bước ra như cổ tích, có va chạm cuộc đời thì cũng xứng đáng tơ duyên mang tới chàng hoàng tử tài giỏi. Ở tuổi dậy thì khi đọc một cuốn sách, coi một bộ phim nhẹ nhàng thôi cũng khiến lòng mơ mộng mãi.
Nhưng bây giờ tôi đã trở thành kẻ thất bại, cái chữ tình yêu trở thành nghiệp chướng và hạnh phúc là thứ xa xỉ nhất mà tôi không bao giờ chạm tay vào được... Bạn sẽ hỏi tôi là ai? Bao nhiêu tuổi? Đã xảy ra gì mà khiến tôi cảm thấy bất mãn?
Vâng, tôi là một cô gái bình thường như bao người khác thôi, nhưng tôi có chút duyên thầm, vài tài lẻ đủ để làm xiêu lòng những anh chàng khác, còn tuổi tôi ư? Khi đi ngang một người phụ nữ, sự thất bại là quá sớm khi tôi nói về tuổi tác...
Hạnh phúc là thứ xa xỉ nhất mà tôi không bao giờ chạm tay vào được...
Tôi đã từng hãnh diện, tự hào xen lẫn kiêu ngạo, tôi đã từng mơ mộng, đắm chìm trong thế giới huyễn hoặc của sách và truyện nên có lẽ tôi vội vàng, tôi cảm tính và chấp nhận canh bạc cuộc đời mình rất sớm... Lâu, rất lâu rồi tôi không còn kể về quá khứ, cũng thôi không nhớ nữa về những kỉ niệm ngọt ngào để thêm nuối tiếc... Tôi làm thế để không cho phép mình ân hận về những cái xưa cũ, không bao giờ quay đầu nhìn lại để cảm nhận thật nhiều cái nỗi đớn đau đó. Cuộc sống mới của tôi bắt đầu với vài vết thương, không nhiều, nhưng rất sâu để lại cho tôi sau mỗi cuộc tình...
Bạn sẽ nghĩ phải chăng tôi hào phóng, cho đi, nhận lại tình cảm một cách dễ dàng! Không bạn ạ, nếu chỉ có thế tôi không biết hận, nếu chỉ có thế thì với tính cách của tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng bài học về thứ tha và chấp nhận. Nếu chỉ có thế lẽ nào vì tình yêu vô tội mà tôi trách cứ người khác? Cái quan trọng ở đây chính là khi yêu, tôi đặt cả niềm tin cho người ấy! Tôi hiểu được, yêu là tin tưởng, là đặt mình vào đối phương để nghĩ... Tôi là vậy đấy, coi người khác như mình và mình cũng giống như họ nên tôi san sẻ, gánh hết những khó khăn, vất vả vì nghĩ họ cũng đang làm như thế!
Mối tình đầu, tôi ngốc nghếch và mất mát, tôi trở thành tì vết, hệ lụy của những nỗi nhọc nhằn và mầm mống của sự bất hạnh bắt đầu. Mối tình thứ hai và có lẽ cũng là cái kết của cảm xúc vì giờ đây, tôi không còn ngây thơ, khờ khạo hay vẫn mơ mộng về một trái tim hồn hậu đầy bao dung của một người đàn ông nào khác. 25 tuổi, để tôi già dặn, hằn sâu hơn với ngôn ngữ như của một bà mẹ và nhắc đến cuộc tình của mình giống như nói về kẻ bội bạc sau hôn nhân...
Có phải đâu đây tôi nghe được lời của người nào đó về yêu thương, về sự mong manh vô hình của cảm xúc và cũng được nghe lời khuyên nhủ, đừng làm đau mình thêm em gái nhé... Thật lạ, tôi không biết chị, nhưng có thể chị cũng đang cảm thương cho một cô em gái nào đó, giống như tôi, giống như những người chỉ biết yêu hết mình và yêu bằng một trái tim hi sinh vậy đó!
Đừng làm đau mình thêm em gái nhé...
Đi qua rồi, cái vết xe đổ của thời quá khứ, ánh mắt tôi dường như đăm chiêu hơn, xa xăm hơn và luôn chực khóc... Hôm nay, tôi đang đọc một tác phẩm "Không khóc ở Kuala Lumpur", tôi cảm thấy lòng mình thật trĩu nặng... Lẽ nào tình yêu thật vô tình, lẽ nào đàn ông thật vô cảm như nhau hay vì bây giờ người ta quá quan trọng cảm xúc, quan trọng cái giá trị nhầm tưởng là vô hình đó nhưng lại là yếu tố quyết định sao? Ô hay, khi người ta bất giác nhận thấy không còn tình cảm hiện diện giữa đôi bên thì ép uổng làm sao? Hay yếu ớt, níu kéo... để vô tình xấu đi trong mắt người đối diện?
Thật lạ, tôi cũng là tay sai của những hành động đó, rũ bỏ bản thân mình, chỉ biết yêu đương hoang tưởng về sự trở về của anh, người đàn ông phản bội. Vậy sao hôm nay tôi bình thản nói về chuyện hợp tan, chia ly của những người lụy tình? Vâng, đúng vậy, khi đi qua vùng cay nghiệt về trạng thái tình yêu bi lụy đó thì người ta sẽ đứng lên rất mạnh mẽ, rất nhiệt thành và sẽ có đủ sức mạnh vượt lên đau đớn cũ... Cho dù vết thương chẳng bao giờ mất sẹo, cho dù có vết thương có được tôi che đậy thật kĩ thì khi trái gió trở trời nó vẫn tấy đau, uất, nghẹn lại... thì cho gửi tới người đàn ông nào đó sẽ là chồng tương lai của tôi sau này một câu xin lỗi: "Tất cả chỉ vì em đã quá tin tưởng khi yêu anh"
Theo VNE
Cùng là người Việt Nam, sao bạn lại kỳ thị tôi? Tôi sinh ra trong một gia đình khó khăn, mang trong mình dòng máu của một dân tộc thiểu số. Đó là cơ duyên, một cơ duyên đã giúp tôi sớm chín chắn và trưởng thành trong cuộc sống. Các em học sinh người dân tộc Chăm Tôi sinh ra không được đẹp, không được trắng như các bạn. Khi đi học, bạn...