Nương tựa vào ai ngoài chính mình?
Nếu để tiêu khiển, không gì bằng được làm tri kỉ với một người phụ nữ từng trải và thông minh. Nhưng mà, phụ nữ không giữ được bí mật, vậy nên, muốn thông tin ấy được mọi người biết đến thì nên tám với phụ nữ, còn ngược lại, thì đừng…
Thuở bé, tôi mơ mình có được một người bạn hiểu mình và có thể chia sẻ được tất cả mọi điều. Nhưng thật éo le, gia đình tôi là gia đình nhập cư, những người bạn cùng trang lứa với tôi dường như xa lạ. Họ không cùng những kỉ niệm chăn bò, thả diều, bắt cua hay kéo tép… Hát ca dao hay vè cùng nhau càng không. Nên tôi thường lủi thủi một mình.
Bạn của tôi hầu như là sách. Những cuốn sách tha về từ tiệm sách cũ, những cuốn sách ấy tâm sự cho tôi nghe nhiều điều lạ lẫm thú vị cũng như những đau khổ của trần gian… Tôi đọc chúng, như tìm hiểu một người bạn. Tuy nhiên, những trang sách chỉ có thể nói cùng tôi nhưng không nghe được tôi nói. Và thế là, tôi cần một người bạn khác, cuốn sổ nhật kí.
Và thế là, tôi cần một người bạn khác, cuốn sổ nhật kí!
Tôi viết vào đó những điều mình nghĩ, tôi tâm sự thật nhiều về những cảm xúc thiếu thời. Cho đến một ngày… tôi gặp anh – người bạn trai đầu đời.
Ban đầu anh cũng như là cuốn sách, nói cho tôi nghe về thế giới của anh – thế giới của một người từng trải ở đất nước Thái Lan xa lạ, thế giới của một thanh niên cảm nhận về xã hội Việt Nam đang thay đổi cũng xa lạ với tôi.
Sau đó là anh nghe tôi nói. Nhưng chúng tôi đã nói gì với nhau? Không rõ. Hình như là những vấn đề viển vông nhất thế gian! Bởi vì, những điều đó không hề thực tiễn và cũng không thể nào thực hiện được. Tôi từng tham lam, tôi muốn anh là tri kỉ của mình, hơn là một người yêu đầu đời thật sự. Còn anh, anh không biết thế. Nhu cầu của người đàn ông luôn khác người đàn bà trong tình yêu. Phải không nào?
Những quan điểm của tôi về thế giới tôi đang sống, những cảm xúc vụn vặt hay những suy tư về kiếp nhân sinh. Những điều như vậy? Tôi có thể nói cùng ai khi tôi 17 tuổi. Đi tìm tri kỉ. Ở đâu? Tri kỉ không có trong người yêu đầu đời, tôi tiếp tục tìm trong những câu danh ngôn của thánh nhân. Và tất nhiên, cũng vì lẽ đó, tôi thường kết thân hơn với những người lớn tuổi hơn mình. Tôi già khi 20 tuổi? Không phải, nếu tôi có được tri kỉ, tôi sẽ không già!
Video đang HOT
“Trần ai tri kỉ khách tài tình / Ngộ dễ mấy ai hay / Cõi nhân sinh ba vạn sáu ngàn ngày / Say cũng lụy không say thời cũng tục…” (Hát văn – sưu tầm)
Người xưa còn vậy, huống chi nay. Nên tìm được tri kỉ cho mình không phải dễ.
Tôi đã từng muốn người yêu là tri kỉ, và nghĩ ý đó cho đến bây giờ vẫn chưa cũ. Tuy nhiên, thực tế cho thấy là không nên. Nếu mình nói tất cả những điều mình nghĩ, hoặc xảy ra với mình cho người ấy nghe. Thành thói quen. Đến khi, có một điều gì đó mình không nói, lập tức, mình trở thành kẻ… nói dối.
Có lẽ là tôi không được may mắn, nên gặp một người yêu đã muốn kiểm soát tất cả những gì diễn ra xung quanh tôi. Sau một thời gian, cả tri kỉ và người yêu đều mất. Mất hay là biến đi! Trong rủi có may, những tháng ngày nhàn hạ của người cô độc thật là thú vị. Tôi tiếp tục có tri kỉ là sách vở và những cuốn sổ xinh xắn quanh mình.
Cần hay không cần, nhưng khi nổi hứng, tôi tâm sự hết. Ảnh minh họa
Cũng đôi lần, ngỡ người đồng nghiệp là tri kỉ. Điều này thật nguy hiểm, nên thôi. Con người rày đổi mai thay, đến cả bản thân mình đôi khi còn không tin tưởng được, liệu có thể tin đồng nghiệp hay không? Làm nghề viết lách và biên tập, đồng nghiệp cũng là những người rất đáng yêu. Họ nồng nhiệt, giúp đỡ và thấu hiểu. Và đương nhiên, tôi rất đỗi ngây thơ. Liệu có cần nói ra tất cả? Cần hay không cần, nhưng khi nổi hứng, tôi tâm sự hết. Và thế là, nỗi nguy hiểm rập rình. Tai nạn đến. Đớn đau.
May mắn thay, đôi khi, thầy cô có thể là tri kỉ. Họ từng trải và không bao giờ muốn… hại học trò. Vậy nên đó là người có thể chia sẻ những suy tư của mình về cuộc sống, nhất là những người thầy người cô dạy văn chương. Tôi có thể tâm sự những điều mình trăn trở nhất với thầy cô. Tuy nhiên, họ khá bận và những đề tài bị giới hạn bởi thời cuộc và thế hệ. Có những điều không thể hiểu như nhau. Nhưng đôi khi, con người chỉ cần được nói. Khi biết nói một cách thành thật, tôi tự tìm ra lời khuyên cho chính bản thân mình.
Còn bạn nữ thì sao? Cùng là phụ nữ, được “tám” với phụ nữ là đã nhất chăng? Phức tạp và không chịu được đơn độc giống như nhau. Mà đã gọi là tri kỉ thì có cần giấu bớt đi những điều cần thiết hay không? Không! Tôi thường nói tất cả! Và… cũng gặp không ít phiền não về những điều mình nói ra, nhưng không rút kinh nghiệm được. Có chăng, đã là nữ nhi thì phải… thường tình?
Có những điều khá đơn giản, nhưng khi nói ra với phụ nữ, nó lại trở nên phức tạp. Có những điều tẻ nhạt, nhưng khi tám với phụ nữ, nó trở nên thú vị và… lạ lùng. Nếu để tiêu khiển, thì quả thật, không gì bằng được làm tri kỉ với một người phụ nữ từng trải và thông minh. Nhưng mà, phụ nữ luôn là người không giữ được bí mật, vậy nên, muốn thông tin ấy được mọi người biết đến thì nên tám với phụ nữ, còn ngược lại, thì không nên.
Làm sao để không cần phải nói gì mà vẫn giữ được thăng bằng? Có những giai đoạn không nên nói gì, mà nên làm gì mới quan trọng. Nhưng thảo luận là một nhu cầu cần thiết của bất kì ai. Vậy nên, người ta mới cần sống chung với nhau.
Nói vòng vò một hồi, tôi vẫn không chỉ ra “Trần ai tri kỉ” cho mình và cho bạn. Phải chẳng thời này chỉ tìm tri kỉ ở những mảnh ghép thôi không? Tôi vẫn chờ…
Tôi vẫn chờ… chính tôi, khi mà tôi đủ trưởng thành để trở thành tri kỉ của chính mình. Thật ra mà nói, mình rất khó nương tựa vào ai ngoài mình. Bởi bất kì điều gì ngoài mình đều không thể nắm bắt, đều không thể chắc chắn. Biết là sao! Xúc cảm là vô thường, nay rày mai khác. Làm sao có thể tin tưởng ai đó để chia sẻ hết bí mật đời mình? Thế nên, người thật sự trưởng thành là người có thể sống chan hòa trong cô độc. Vui buồn tự cảm nhận và đau thương chẳng phải kêu ca.
Tôi chờ tri kỉ… chính là tôi khi đã trưởng thành.
Theo Plo
Tôi rất cần anh làm 'người tình hờ'
Chỉ cần tựa vào vai anh mỗi lúc mệt mỏi, chia sẻ với anh nỗi buồn phiền chứ không xen vào cuộc sống của nhau. Với tôi, thế là đủ.
Phải thật sự can đảm lắm, ngay lúc này tôi mới dám trải lòng cùng trang báo. Bởi tôi là một người rất dễ bị tổn thương khi gặp chỉ trích nhưng cũng như phần lớn mọi người ở vào hoàn cảnh như tôi đều biện hộ bằng một lý do duy nhất: Tình yêu. Và chắc có lẽ mọi người đã hiểu "Tình yêu" của tôi được đặt trong hoàn cảnh nào, thời điểm nào. Đúng vậy, hiện tại tôi đã là một phụ nữ đã có gia đình, một gia đình mà khi nhìn vào cũng có người ngưỡng mộ vì sự thành đạt và hạnh phúc. Ở cái tuổi chỉ vừa hơn 30 nhưng tôi đã có được nhiều thứ, một người chồng chí thú làm ăn, một đứa con trai ngoan và học giỏi, kinh tế cũng khá vững. Và có thể tôi vẫn sẽ là một người mẹ tốt, một người vợ giỏi nếu như tôi không gặp lại người xưa. Đó là mối tình đầu của tôi gần 10 năm về trước, mối tình với nhiều hối tiếc và nụ hôn đầu chưa trọn vẹn.
Chúng tôi quen nhau khi còn là những sinh viên năm thứ 2 đại học. Mối tình sinh viên của chúng tôi rất đẹp và lãng mạn. Tình yêu anh dành cho tôi rất chân thành. Anh yêu và chiều tôi hết sức có thể, chiều theo mọi suy nghĩ và ý muốn ngông cuồng của tôi. Tình yêu lãng mạn của anh dành cho tôi được kiểm chứng bằng những lần trèo tường hái trộm hoa, bằng những lúc anh đi đón tôi vào 3h sáng lạnh lẽo mỗi khi tôi về quê lên... Anh rất chân thành. Nhưng tình yêu ấy của anh chỉ được đáp trả bằng sự kiêu kỳ và vỏ bọc bên ngoài lạnh giá của tôi.
Tôi coi thường anh, coi thường cả tình yêu anh dành cho tôi. Tôi sống theo cách chỉ biết nhận chứ không biết cho. Và chuyện gì đến cũng đã đến, anh rời xa tôi sau khi đón nhận sự coi thường quá đáng của tôi. Anh quay đi để lại cho tôi câu nói mà đến giờ tôi vẫn thấy đau: "Em không yêu anh". Tôi đau vì tôi yêu anh thật sự, tôi yêu anh nhiều hơn tôi nghĩ nhưng tôi đã không nhận ra khi anh còn bên cạnh tôi. Khi mất anh rồi, tôi mới nhận ra sự sai lầm của mình. Tôi suy sụp, tôi vật vã, tôi cố gắng níu kéo anh trong đau khổ nhưng tất cả đều vô vọng. Anh đã dứt khoát rời xa tôi, để lại trong tôi bao nỗi đau và ân hận.
Sau khi ra trường, tôi lập gia đình theo sự sắp xếp của ba mẹ. Ở tuổi 23, vừa chấm dứt quãng đời sinh viên, tôi về làm dâu gia đình có "truyền thống" sòng phẳng, song phẳng một cách lạnh lùng và trong đó đồng tiền là quyết định. Tôi, một đứa con gái được ba mẹ thương yêu, bảo bọc, chưa biết giá trị thật sự của đồng tiền nên tôi đã bị hụt hẫng và nhiều lần bị tổn thương bởi sự toan tính của gia đình chồng. Chồng tôi là người chí thú làm ăn, không cờ bạc, rượu chè, tuy rất thương tôi nhưng tôi bị tổn thương không ít từ anh cũng chỉ vì nguyên nhân duy nhất: "tiền".
Trong khoảng thời gian 10 năm chung sống đã nhiều lần tôi muốn rời xa gia đình chồng và cả người chồng ấy nhưng vì con, tôi đã chấp nhận cuộc sống đó và tạm hài lòng với sự đơn điệu. Một cuộc sống mà được gọi là lãng phí khi chồng tặng hoa cho vợ nhân ngày sinh nhật và lãng phí mỗi khi vợ chồng muốn ra ngoài dùng bữa để thay đổi không khí thường nhật. Cho đến một ngày, tôi gặp lại người xưa...
Từ những tin nhắn của tôi và anh mỗi ngày qua yahoo, điện thoại, tôi hạnh phúc với sự quan tâm của anh. Tôi hạnh phúc với cảm giác chờ đợi những cuộc điện thoại từ anh, trong thời gian ấy tôi vui vẻ hơn, cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn. Mặc dù chúng tôi không gặp nhau nhưng vẫn cảm thấy anh luôn bên cạnh tôi, cảm thấy hạnh phúc vì sự chờ đợi, hạnh phúc vì sự hồi hộp khi nghe giọng nói của anh. Ngày qua ngày, tôi sống trong niềm vui và hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Tuy vẫn làm tròn nghĩa vụ người vợ, người mẹ nhưng tôi vẫn cảm thấy day dứt vì có lỗi với chồng nên tôi đã xin người xưa trả tôi về đúng vị trí người mẹ, người vợ, đừng chạm vào tôi nữa.
Tôi yêu người xưa cũng vì tính cánh đáng quý của anh. Anh biết tôi yêu anh nhiều lắm nhưng chưa bao giờ anh có những lời đề nghị khiếm nhã với tôi. Anh chỉ yêu tôi theo cách mà tôi cần. Cần sự động viên, cần sự chia sẻ với những nỗi buồn vui trong cuộc sống. Nhưng với bản tính của anh, anh thấy tôi day dứt, thấy tôi tự dằn vặt mình vì trong tư tưởng đã có người đàn ông khác ngoài chồng, anh im lặng rời xa tôi. Anh nói anh sợ làm ảnh hưởng cuộc sống của tôi, anh không muốn làm tổn thương tôi.
Nhưng thật buồn, đáng lý tôi nên chôn vùi những gì không thuộc về mình để làm tròn nghĩa vụ người mẹ, người vợ và cầu mong anh sớm có vợ và có một gia đình hạnh phúc thì tôi lại buồn hơn, nhớ anh nhiều hơn. Tôi dẹp bỏ cả lòng tự trọng, chủ động nhắn tin cho anh, gọi điện thoại cho anh nhưng những gì tôi nhận được là sự im lặng một cách lạnh lùng từ anh. Tôi đau đớn, đau đến nghạt thở mỗi khi không nhận được sự hồi âm từ những tin nhắn gửi đi.
Tôi thật sự rất buồn và mong sao mình có thể quên được người ấy để tôi nhẹ nhàng hơn, thanh thản hơn. Nhưng càng muốn quên thì lại càng nhớ nhiều hơn. Tôi không muốn từ bỏ gia đình mình nhưng tôi cũng không muốn mất anh. Liệu tôi có quá tham lam khi tôi chỉ cần một mối quan hệ không phải tình yêu, không phải bồ bịch, càng không phải người dưng. Chỉ là đến gục đầu vào vai nhau khi một trong hai người mỏi mệt với cuộc sống. Chỉ là một cái ôm hờ, một cái nắm tay thật khẽ, đi dạo với nhau mỗi khi tâm trạng không vui, buôn chuyện với nhau khi có nhiều tâm sự.
Sẽ không xen vào cuộc sống riêng tư của nhau. Sẽ không ràng buộc bởi bất cứ điều gì cả. Mọi thứ đều tự nguyện và cảm thấy vui vẻ vì điều đó. Chỉ cần thế thôi: Một mối quan - hệ - không - rõ - ràng.
Theo VNE
Người yêu cấm tôi qua lại với anh kết nghĩa Anh bảo bây giờ là tình anh em rồi sau tình cảm tiến triển hơn thì sao, vì thế cần ngăn chặn từ đầu. Em mới ra trường, ngây thơ, trong sáng như khi còn là sinh viên, chưa một lần va chạm với xã hội. Hiện nay, em đang làm việc ở bệnh viện huyện. Trong một lần, anh đưa mẹ đi...