Nuôi em, em lại bỏ lấy người!
Hai tháng trước khi về nước, tôi chới với như người sắp chết đuối khi biết My, người yêu, người tôi nuôi ăn học mấy năm qua đã kết hôn.
Tôi và My ở cùng quê, học chung cấp 3 với nhau. Hoàn cảnh gia đình tôi và My đều rất nghèo. Cả hai hiểu và đồng cảm với hoàn cảnh nên rất hay tâm sự với nhau. Trái với tôi, một kẻ lười nhác học hành, chỉ mong mau tốt nghiệp để đi kiếm tiền lo cho gia đình bớt khó khăn, My học rất giỏi và muốn thoát khỏi cuộc sống nghèo khó bằng con đường học hành.
Tuy có tình cảm với My nhưng tôi không có đủ can đảm để bày tỏ vì mặc cảm không thể mang lại hạnh phúc cho My. Sau ngày tốt nghiệp, tôi quyết định đi xuất khẩu lao động với mong muốn gia đình thoát khỏi cuộc sống nghèo khó. Tôi cũng nói với My và cô ấy còn động viên tôi, mỗi người đều có con đường riêng của mình, chúc cậu may mắn và thành công với con đường mà mình đã chọn.
Trước khi đi nước ngoài, điều tôi băn khoăn nhất là, nếu không nói tình cảm của mình dành cho My, có thể sau này tôi sẽ rất ân hận. Nhưng tôi lại băn khoăn hơn gấp bội, một cô gái như My có thể chập nhận yêu một kẻ nghèo rớt, tương lai mù mịt như tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, trước ngày đi, tôi quyết tâm bày tỏ tình cảm của mình dành cho cô ấy với tâm thế sẽ bị từ chối. Vậy mà thật chẳng ngờ, My không có chút băn khoăn khi chấp nhận tình cảm của tôi. Lúc đó, tôi như kẻ sắp chết đuối với được cọc, những ngày sau đó, tôi luôn sống trong cảm giác lâng lâng vì quá hạnh phúc.
Trước khi đi nước ngoài, điều tôi băn khoăn nhất là, nếu không nói tình cảm của mình dành cho My, có thể sau này tôi sẽ rất ân hận. (Ảnh minh họa)
Ngày tiễn tôi đi, My buồn buồn nói: “Em sẽ chờ đến khi anh về. Anh sang đó nhớ giữ gìn sức khỏe”. Chính tình yêu của My là động lực giúp tôi phấn đấu và vượt qua những khó khăn trong thời gian ba năm lao động nơi xứ người. Dù xa nhau nhưng chúng tôi vẫn hàng ngày trò chuyện với nhau qua yahoo, facebook. Đó là cầu nối giúp tôi và My bày tỏ và nuôi dưỡng tình yêu của hai đứa.
Công việc của tôi cũng khá thuận lợi, thu nhập cũng khá, nên chẳng mấy chốc nhà tôi trả hết nợ và cuộc sống của gia đình bớt khó khăn hơn. Còn My, sau khi tốt nghiệp, cô ấy thi đỗ vào đại học sư phạm gần nhà nhưng không có tiền ăn học.
Vẫn biết gia đình cô ấy khó khăn, lại xác định sau này nhất định cưới My nên tôi đã chủ động nói với My sẽ gửi tiền về lo cho cô ấy ăn học. Ban đầu, My cũng cương quyết từ chối vì ngại gia đình tôi biết, nhưng sau khi nghe tôi nói: “Sau này anh về kiểu gì chúng ta chẳng kết hôn, rồi sẽ thành vợ chồng, có gì mà ngại đâu em. Cứ coi như, anh và em đang cùng nhau lo cho tương lai của hai đứa”. Và My đã đồng ý dùng tiền của tôi trang trải chuyện học hành.
Vậy là gần 3 năm, cứ đều đặn hàng tháng, tôi gửi tiền cho My, khi có việc gì cần nhiều tiền hơn, cô ấy cũng bảo tôi, tôi cũng chẳng hề tính toán lập tức gửi cho My ngay. Tình yêu của tôi dành cho My ngày một lớn theo thời gian, thậm chí tôi còn đếm từng ngày về để được gặp My cho thỏa nỗi nhớ nhung. Nhiều lúc nghĩ tôi lại thương My vì có người yêu đi xa nên thiệt thòi, không được quan tâm, chăm sóc.
Video đang HOT
Vậy là gần 3 năm, cứ đều đặn hàng tháng, tôi gửi tiền cho My, khi có việc gì cần nhiều tiền hơn, cô ấy cũng bảo tôi, tôi cũng chẳng hề tính toán lập tức gửi cho My ngay. (Ảnh minh họa)
Thời gian lao động ở nước ngoài sắp hết, tôi tính sau này về có chút vốn liếng sẽ mở cửa hàng kinh doanh gì đó. Lúc tôi về thì My cũng sắp ra trường, sẽ xin đi dạy ở đâu đó gần nhà, sau khi ổn định công việc thì hai đứa sẽ kết hôn. Cứ nghĩ đến viễn cảnh đó là lòng tôi lại ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng thật không ngờ, người mà tôi hết mực thương yêu, dành trọn niềm tin và tình yêu bao năm qua lại phũ phàng với tôi đến thế. Hai tháng trước khi về nước, tôi chới với như người sắp chết đuối khi biết My, người yêu, người tôi nuôi ăn học mấy năm qua đã phụ bạc tôi để kết hôn. Đắng lòng hơn, My còn chẳng thông báo với tôi một tiếng là mình kết hôn, tôi biết chuyện khi My khoe ảnh cưới của mình ngập tràn trên hạnh phúc với chồng trên facebook.
Nghe nói, chồng My hơn tôi về mọi mặt từ ngoại hình, gia cảnh tới học vấn. Lấy anh ta My sẽ chẳng phải lo về công việc và hạnh phúc tương lai, còn nếu lấy tôi, cuộc sống chắc chắn sẽ có vô vàn khó khăn vì hai đứa đều gánh nặng gia đình. Quá đau đớn nhưng tôi chẳng thể làm gì. Bây giờ có oán hận, trách móc My thì liệu thay đổi được gì? Có trách thì tôi nên trách mình vì quá nghèo nên không giữ được người yêu.
Bao nhiêu dự định cho tương lai của hai đứa đã tan như bóng bóng xà phòng. Dù bị phụ bạc nhưng vẫn còn yêu My nên không ngừng tự hỏi: Không biết giờ này, My có hạnh phúc không?
Theo VNE
Biết anh hai lòng, tôi quyết cưới
Ở tuổi 31, tôi biết rằng nếu mất anh sẽ rất khó để mình bắt đầu một tình cảm mới. Do đó, dù biết anh bắt cá hai tay, tôi vẫn cố tình có bầu ép anh phải cưới.
Yêu nhau một năm, tôi mới biết ngoài tôi ra, anh còn có một người con gái khác. Đó là cô gái cùng quê với anh, được bố mẹ anh làm mai mối. Nếu không gặp tôi, có lẽ giờ họ đã là một gia đình.
Anh nói, cô ấy là một người con gái tốt và nếu không gặp em, có lẽ anh và cô ấy đã kết hôn. Nhưng em đã cho anh biết thế nào là tình yêu đích thực, là sự rung động của chính con tim mình. Anh không thể không có em. Anh chỉ còn cách có lỗi với cô ấy, nhưng em phải cho anh thời gian. Vì sự nhầm lẫn trong tình cảm, anh đã cho cô ấy hi vọng. Giờ không thể một lời liền cắt đứt mối quan hệ hơn gần 2 năm qua giữa anh và cô ấy.
Bỗng dưng trở thành người thứ ba trong một cuộc tình, vô tình có lỗi với một người phụ nữ khác, nhưng vì yêu anh tôi không còn cách nào khác. Tôi đồng ý cho anh thời gian một tháng để chấm dứt với cô gái kia. Thế nhưng, đã hai năm trôi qua, anh vẫn dấu diếm tôi, đồng thời song song qua lại với cả hai người con gái.
Bỗng dưng trở thành người thứ ba trong một cuộc tình, vô tình có lỗi với một người phụ nữ khác, nhưng vì yêu anh tôi không còn cách nào khác. (ảnh minh họa)
Quen anh năm 28 tuổi, năm 29 tuổi nhận lời yêu. Ở cái tuổi đã được coi là ế, tôi nhiều lần giục anh chuyện cưới xin. Nhưng anh lấy lí do đang học cao học để trì hoãn. Anh nói chờ anh học hành xong rồi cưới, lúc đó cả hai vợ chồng sẽ đỡ vất vả hơn.
Năm nay, khi anh tốt nghiệp cao học tôi đã mơ về một đám cưới, một gia đình nhỏ có anh, tôi và các con. Thế nhưng, anh vẫn khất lần. Chỉ đến khi tôi phát khùng lên, anh mới nói thật: Gia đình anh phản đối hai chúng ta, bố mẹ vẫn muốn anh lấy cô ấy, hai gia đình đã đi lại rất thân thiết.
- Nhưng chẳng phải anh đã cắt đứt với cô ấy hai năm trước rồi sao?
- Anh đã nói rõ với cô ấy, nhưng cô ấy không chịu nghe. Dù anh không về nhà, cô ấy vẫn thường xuyên ghé qua nhà chăm sóc, giúp đỡ bố mẹ anh chuyện nhà cửa...
- Thế thời gian qua, anh vẫn giấu em liên lạc với cô ấy?
- Không yêu thì vẫn là bạn bè mà. Huống hồ anh với cô ấy là người cùng quê. Cô ấy lại thường xuyên giúp đỡ bố mẹ anh. Dứt khoát thì cũng phải từ từ, anh không muốn mang tiếng phụ bạc cô ấy, cũng không thể để cô ấy bị người ta đồn là bị anh "đá"... Hơn nữa, lần này anh học xong, công việc có được cân nhắc hay không phụ thuộc rất lớn vào lời nói của bố mẹ. Do đó, thời gian này anh không thể làm căng với bố mẹ được. Vì hạnh phúc của chúng ta, em hãy cho anh thời gian.
Tôi không biết cái "từ từ" của anh sẽ đến khi nào. Bởi đã 2 năm qua, từ ngày tôi biết đến sự tồn tại của cô gái ấy, anh vẫn chưa thể nào đưa ra sự chọn lựa của mình. Yêu tôi, nhưng anh cần cô ấy để được sự ủng hộ của bố mẹ trên đường công danh. Cán cân giữa hai cô gái đối với anh vẫn "cân bằng".
Tôi không biết cái "từ từ" của anh sẽ đến khi nào. Bởi đã 2 năm qua, từ ngày tôi biết đến sự tồn tại của cô gái ấy, anh vẫn chưa thể nào đưa ra sự chọn lựa của mình.(ảnh minh họa)
Tôi thật sự thất vọng. Từ ngày biết chuyện, tôi gầy sọp đi. Nếu lúc này mới chỉ 26, 27 tuổi hoặc trẻ hơn, tôi sẽ dứt khoát nói lời chia tay, bởi một người đàn ông như anh không chỉ một chân đạp hai thuyền mà còn không có bản lĩnh. Anh có trình độ, có thể tự đứng trên đôi chân của mình, nhưng lúc nào cũng muốn dựa vào bố mẹ, dựa vào mối quan hệ của gia đình để con đường công danh được thuận lợi. Thế nhưng năm nay tôi đã 31 tuổi, cái tuổi không còn trẻ để có nhiều chọn lựa. Chia tay với anh, liệu đến bao giờ tôi mới tìm được hạnh phúc mới. Hơn nữa, ở cái tuổi này, tôi có thể gặp được người tốt hơn anh không?
Nhiều đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng quyết định phải trói buộc anh. Nếu để anh "từ từ" giải quyết, tôi không biết mình phải chờ đến bao giờ. Nghĩ là làm, tôi quyết định hiến dâng cho anh. Sau đêm đầu tiên, anh ngạc nhiên lắm, bởi từ trước tới giờ, mỗi lần anh đòi hỏi, tôi đều rất kiên quyết. Đến khi tôi đưa kết quả khám thai cho anh, anh mới thốt lên "Em bẫy anh?"
- Anh nghĩ thế cũng được, nhưng em chẳng còn cách nào khác. Năm nay em đã 31 tuổi, anh còn muốn em chờ đến bao giờ. Anh luôn có một phương án dự phòng còn em thì không. Bố mẹ anh không chấp nhận em, anh cũng không chịu đưa em về gặp mặt hai bác. Giờ đây chúng ta đã có con, bố mẹ anh bắt buộc phải đồng ý.
- Nhưng em phải bàn trước với anh chứ. Gia đình anh toàn công chức nhà nước, em có biết con dâu có bầu trước khi cưới sẽ mất mặt lắm không.
Tức giận, anh không thèm liên lạc với tôi gần chục ngày. Nhưng cuối cùng, anh cũng chấp nhận đưa tôi về ra mắt gia đình. Bởi anh biết, nếu anh bỏ rơi mẹ con tôi, chỉ cần tôi nói ra, sự phấn đấu bao lâu nay của anh sẽ đổ sông, đổ bể, anh cũng sẽ bị kỉ luật.
Quát mắng, sỉ vả đủ kiểu, cuối cùng bố mẹ anh cũng phải đồng ý cho chúng tôi làm đám cưới. Ngày về ra mắt đó, tôi cũng nhìn thấy cô gái kia với đôi mắt đỏ hoe. Tôi biết, mình có lỗi với cô, nhưng vì hạnh phúc, vì tương lai của mình, tôi đành phải tranh giành.
Hơn 10 ngày nữa, tôi sẽ chính thức làm vợ anh. Nhưng nhiều đêm nằm nghĩ, tôi không biết sự lựa chọn của mình liệu có đúng?
Theo VNE
Ân hận vì lén lút 'quan hệ' với tình cũ Lúc này, vợ tôi dằn mặt tôi với cả họ hàng nhà vợ, cả bàn dân thiên hạ ai cũng biết tôi ngoại tình. Thật là nhục nhã. Có vợ rồi vẫn nhớ thương tình cũ Ngày đó, tôi đã vội vàng lấy vợ, vì người con gái đó có đủ tiêu chuẩn so với những gì tôi đã định đoạt sẵn trong...