Nước ta rất cần văn hóa “trảm” tướng!
Từ trước đến nay, việc “trảm” tại chỗ những người không làm được việc, hoặc tắc trách trong phạm vi công việc mình phụ trách là rất hiếm.
Phải có thái độ cứng rắn, kiên quyết và thẳng tay hơn nữa với những cán bộ nói thì hay, làm thì dở
Mấy ngày qua, có một việc gây xôn xao dư luận, đó là việc Thiếu tướng Nguyễn Đức Chung, Giám đốc Công an thành phố Hà Nội đã ra lệnh cắt chức, điều chuyển công tác ngay ông Đinh Bá Pha, Phó công an phường Giảng Võ, trong vụ bọn trộm kéo đổ cây rút tiền ATM trên địa bàn mình phụ trách.
Điều đáng nói là, ngay tại một hội nghị quan trọng, Thiếu tướng Nguyễn Đức Chung đã chất vấn công khai ông Đinh Bá Pha và có quyết định điều chuyển ngay tức khắc ông Pha, khi mà ông này đưa ra lời giải thích không thuyết phục trong việc tổ chức điều tra…
Nhiều tờ báo đã tường thuật việc này và tỏ thái độ rất đồng tình.
Từ trước đến nay, việc “trảm” tại chỗ những người không làm được việc, hoặc tắc trách trong phạm vi công việc mình phụ trách là rất hiếm. Trong vài năm trở lại đây, có lẽ đây là lần thứ hai có chuyện “ trảm tướng” ngay tại “trận” như thế này.
Lần thứ nhất là vào năm 2011, tân Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải Đinh La Thăng đã ra lệnh “trảm” ngay một chỉ huy dự án vì tội tổ chức thi công chậm, kém hiệu quả công trình nhà ga sân bay Đà Nẵng.
Và lần thứ hai là Thiếu tướng Nguyễn Đức Chung “trảm” Phó Công an phường.
Tại sao dư luận lại đồng tình, ủng hộ những biện pháp cứng rắn, quyết liệt như vậy?
Tại sao dư luận lại mong muốn những người lãnh đạo phải có thái độ cứng rắn, kiên quyết và thẳng tay hơn nữa với những cán bộ nói thì hay, làm thì dở, đó là chưa nói đến chuyện tham nhũng, thiếu tinh thần trách nhiệm, đạo đức suy thoái…?
Vấn đề ở chỗ là: Những tiêu cực của một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên đã được nói đến từ lâu rồi, nhưng việc xử lý thì xem ra quá khó – đặc biệt với những loại cán bộ biết mười mươi là năng lực yếu kém, nhưng tìm cho ra chứng cứ cụ thể để cách chức, bãi nhiệm, để thay đổi… là rất khó. Nhưng loại cán bộ, công chức thiếu tinh thần trách nhiệm, lười nhác, dựa dẫm trong công việc hay nói một cách “trần trụi” hơn là “vô tích sự” thì có nhan nhản. Cứ mỗi lần hô hào giảm biên chế thì y như rằng lại “thêm ghế nhà ăn”. Bộ máy quản lý ở các cấp thì ngày một phình to (tất nhiên việc tăng biên chế một cách cơ học cũng là chuyện bình thường), nhưng tăng người mà hiệu quả công việc kém đi thì rõ ràng cần phải xem lại, ai là kẻ “ăn không ngồi rồi” trong số đó.
Video đang HOT
Nói nghe thì dễ, nhưng bắt tay vào làm thì mới thấy khó làm sao!
Người dân thì quá chán ngán với cách quản lý, điều hành mang nặng tính duy tình của không ít cán bộ. Nhưng khổ một nỗi, những người xử lý công việc theo kiểu duy tình thì nhiều khi lại được quý mến bởi “ông ấy sống có hậu”; bởi “ông ấy tốt lắm, chẳng nỡ hại ai bao giờ”. Còn những người quyết đoán, cứng rắn thì lại hay bị mang cái tiếng là “độc đoán, gia trưởng”, là “chuyên quyền”…
Chính vì cái tính duy tình không phải lối này mà ý thức chấp hành luật pháp của người Việt ta có thể nói một cách sòng phẳng là rất kém. Và đó là nguyên nhân gây ra đủ mọi thứ lộn xộn trong hầu hết các lĩnh vực của đời sống xã hội.
Cho nên, hơn bao giờ hết, người dân mong muốn, cần phải có những cán bộ dám làm, dám chịu, đủ dũng cảm và cứng rắn khi xử lý công việc.
Nhân chuyện này, tôi xin kể hầu bạn đọc một câu chuyện nhỏ về chuyện của Trung tướng Nguyễn Hữu Ước.
Số là cách đây đến 15 năm, khi ấy, ông là Tổng biên tập tờ báo tuần An ninh thế giới. Một lần, có cô nhân viên hợp đồng phạm lỗi, ông nổi nóng và bảo: “Nó làm việc như thế, cho nghỉ ngay… Nghỉ ngay! Trưởng ban Trị sự làm quyết định, đưa tôi ký!”. Nhưng quyết định chưa kịp soạn thảo thì cả ngày hôm đó, ông “ù tai” vì các cú điện thoại từ nhiều cấp gọi đến. Người thì xin cho cô ta, người thì “nhắc nhở” là phải “bớt nóng tính, đừng quyết định vội vàng”; người nhắc khéo rằng “nó được sếp… quý lắm đấy”… Thế rồi ông phải than thở: “Chưa đuổi được nó mà mình đã ong hết cả đầu. Thảo nào, anh em công an bây giờ làm án, nhiều vụ cứ phải “ngó” xem nó là con cháu nhà ai”.
Là người nóng tính, nên ông Ước cũng không ít lần gầm lên: “Đuổi ngay! Thay ngay…”, nhưng rồi có đuổi được ai đâu, mà quân số thì cứ “túc tắc” tăng “chậm dần đều”.
Từ trước đến nay, việc đề bạt, quản lý, sử dụng cán bộ của chúng ta vốn đã quá nhiêu khê và qua rất nhiều thủ tục nghiêm ngặt. Đề bạt cán bộ đã khó, nhưng để xử lý một cán bộ – nhất là những người không có “tội danh” cụ thể, mà chỉ là năng lực kém, ù lì, vô cảm… thì khó vô cùng. Khó hơn rất nhiều so với việc đề bạt.
Cho nên, những động thái quyết liệt của người đứng đầu trong xử lý cán bộ dưới quyền đòi hỏi người lãnh đạo đó phải cực kỳ bản lĩnh và đặc biệt là “tay phải sạch”. Sẽ rất khó xử lý được cấp dưới nếu cấp trên cũng không gương mẫu, ăn uống lèm nhèm, bởi “Chân mình thì lấm bề bề. Lại còn đốt đuốc đi rê chân người”, rồi “há miệng mắc quai”.
Cũng chưa bao giờ chúng ta nói nhiều về cái gọi là “trách nhiệm của người đứng đầu” như vậy. Chúng ta đòi hỏi rất nhiều ở người đứng đầu – điều này rất đúng. Nhưng chúng ta có giao cho người đứng đầu, quyền quyết định duy nhất không? Hay cái gì cũng phải do tập thể xem xét và chọn lựa trước, còn người đứng đầu thì chỉ có mỗi việc chuẩn y và ký.
Liệu có để cho người đứng đầu quyền cách chức ngay cấp phó của mình mà không cần phải qua tầng tầng, lớp lớp thủ tục hay không?
Liệu có để cho người đứng đầu toàn quyền lựa chọn cán bộ giúp việc cho mình hay không?
Một khi không dám cho người đứng đầu quyền đó thì rất khó trong việc xử lý cán bộ.
Đã giao cho người ta trọng trách thì phải tin. Còn đã không tin thì đừng giao. Chính vì vậy, giải quyết thế nào cho hợp lý, cho hài hòa giữa “dân chủ” và “tập trung” là điều không đơn giản, đặc biệt là trong tình hình hiện nay. Khi mà nhiều cơ chế cũ, quan niệm cũ chưa bị xóa đi, đang gây cản trở cho sự phát triển kinh tế, xã hội. Còn cách làm mới, cơ chế mới đang hình thành nhưng lại bị cái cũ ngáng đường…
Thế cho nên mới cần những người lãnh đạo dũng cảm, dám chịu trách nhiệm và cứng rắn.
Ngày xưa, Napoléon Bonaparte, khi mới là viên tướng chưa đầy 30 tuổi. Viện Đốc chính Pháp giao cho viên tướng này chỉ huy đội quân đi đánh nước Ý. Chỉ sau 2 ngày nhậm chức, Napoléon đã nhận thấy ngay tình trạng vô kỷ luật, vô tổ chức, nạn ăn hối lộ, tham nhũng đang hoành hành tại đội quân này; còn lính tráng thì đói khổ vô cùng. Những viên quan mũ cao áo dài của Viện Đốc chính thì tò mò nhìn xem viên tướng trẻ kia sẽ làm được trò gì.
Nhưng Napoléon đã báo cáo Viện Đốc chính về giải pháp lập lại trật tự trong đội quân này bằng một dòng ngắn, cực ngắn: “Ở đây phải bắn. Phải giết”. Và chỉ sau 2 tháng, Napoléon đã biến đội quân rệu rã đó thành một đội quân có kỷ luật, khét tiếng thiện chiến.
Đúng là rất đơn giản. Và cực kỳ hiệu quả!
Theo Xahoi
Nguyễn Mạnh Tường có được hưởng tình tiết giảm nhẹ?
"Gia đình đã nhận số tiền 150 triệu của người nhà BS Tường. Trong đó 100 triệu là tiền hỗ trợ tìm thi thể và 50 triệu là tiền hoàn trả ca phẫu thuật không thành công".
Ông Lê Trí Viễn, bố đẻ của nạn nhân Lê Thị Thanh Huyền và bị can Tường (ảnh nhỏ)
Sau khi Cơ quan điều tra kết thúc điều tra vụ Thẩm mỹ viện Cát Tường, bị can Nguyễn Mạnh Tường bị đề nghị truy tố về tội: "Vi phạm qui định khám bệnh, chữa bệnh, sản xuất pha chế thuốc, cấp phát thuốc hoặc dịch vụ y tế khác" theo điều 242 BLHS và tội "xâm phạm thi thể mồ mả, hài cốt" theo điều 246 BLHS.
Thân nhân bác sỹ Tường muốn xin giảm án
Đứa con ngoan trong mắt người mẹ già Nguyễn Thị Nguyệt (72 tuổi, mẹ của bị can Tường) đã gây nên thảm án khiến dư luận phẫn nộ, người nhà nạn nhân đau xé lòng khi sự ra đi của chị Lê Thị Thanh Huyền quá nhanh.
Biết tin con lao vào vòng lao lý bà Nguyệt nói trong nước mắt: "Nếu có thể đi tù hoặc chết thay con tôi cũng sẵn sàng". Tấm lòng người mẹ bao la biết mấy nhưng luật pháp luôn xử đúng người đúng tội, chỉ trách bác sỹ Tường định hướng sai lầm dẫn đến nhân thân "đứng ngồi không yên".
Trong ngày tổ chức đám tang của chị Lê Thị Thanh Huyền người nhà bị can Nguyễn Mạnh Tường đã lẳng lặng đến dự. Nhưng ngay sau đó đã vội vã quay bước ra về, trước khi những người có mặt tham dự đám tang phát hiện.
Với hy vọng để sửa chữa, giảm bớt tội lỗi của Nguyễn Mạnh Tường đại diện gia đình đã hai lần lên tận nhà đề nghị bồi thường, xin giảm án với Tường nhưng đều bị gia đình nạn nhân từ chối. Đến lần thứ ba đại điện gia đình nạn nhân đã nhận tiền nhưng không phải là tiền bồi thường.
Qua trao đổi với chồng nạn nhân, anh Nguyễn Hữu Huy cho biết: "Sau 3 tháng nỗ lực tìm kiếm, chi phí gia đình bỏ ra dường như cạn kiệt nên mới nhận tiền người nhà của Tường. Số tiền đại diện gia đình nhận từ gia đình bị can tường 150 triệu. Trong đó 100 triệu là tiền gia đình bị can hỗ trợ tìm xác, còn 50 triệu là tiền hoàn trả vì ca phẫu thuật không thành công. Do đó không thể gọi hành động đưa 150 triệu là số tiền bồi thường thiệt hại được. Nếu tính tất cả chi phí tìm thi thể từ trước đến nay thì số tiền 100 triệu chỉ như "muối bỏ bể".
Dù gia đình bị can Nguyễn Mạnh Tường đã có gắng chuộc lỗi lầm, nhưng với hành động ác man người nhà nạn nhân vẫn kiên quyết không đồng ý xin giảm án.
Tình tiết giảm nhẹ trách nhiệm hình sự
Theo khoản 2 điều 46 các tình tiết giảm nhẹ hình sự, với tình tiết thứ sáu quy định tại điểm C, Mục 5 Nghị quyết số 01/2000 có nội dung: "Gia đình bị cáo sửa chữa, bồi thường thiệt hại thay cho bị cáo". Vậy số tiền 150 triệu đồng mà đại diện người nhà bác sỹ Tường đã chuyển cho gia đình chị Huyền có phải là bồi thường hay hỗ trợ tìm thi thể. Nếu xác nhận là bồi thường thiệt hại thì bị can Tường có được hưởng tình tiết giảm nhẹ hình sự?"
Sáng ngày 14/01/2014, Cơ quan điều tra CATP Hà Nội đã tống đạt Bản kết luận điều tra số 105 KLĐT/PC45-DD ngày 13/01/2014. Bị can Nguyễn Mạnh Tường bị đề nghị truy tố về tội: "Vi phạm qui định khám bệnh, chữa bệnh, sản xuất pha chế thuốc, cấp phát thuốc hoặc dịch vụ y tế khác" theo điều 242 BLHS và tội "xâm phạm thi thể mồ mả, hài cốt" theo điều 246 BLHS. Tổng mức án của hai tội danh tường có thể nhận là 22 năm tù.
Khi biết kết luận của cơ quan công an, anh Huy bày tỏ: "Việc kết tội Nguyễn Mạnh Tường đã có pháp luật giải quyết, gia đình không thể không tuân theo. Bản thân tôi hy vọng cơ quan chức năng đưa ra mức án nghiêm khắc, xử đúng người, đúng tội, mang tính răn đe tránh để tội phạm lợi dụng thấy kẽ hở rồi gây ra những vụ án tương tự như thế này".
Ông Lê Trí Viễn (bố đẻ của nạn nhân Lê Thị Thanh Huyền) cho rằng mức truy tố đối với Tường là chưa hợp lý, ông phân tích: "Theo tôi, có thể truy tố Tường tội danh Giết người, vì biết việc thẩm mỹ nâng ngực nguy hiểm nhưng vẫn làm. Khi thấy khách hàng có những biểu hiện nguy kịch nhưng không cho đi viện để cấp cứu kịp thời, lý do do hắn sợ bị lộ sẽ ảnh hưởng đến công việc hiện tại".
Khi vụ việc bác sỹ Thẩm mỹ viện Cát Tường làm chết người, khiến dư luận rúng động trước hành động tàn ác của hung thủ. Xót thương cho người phụ nữ bất hạnh, khi chết thi thể vẫn lênh đênh ngoài sóng nước. Đối với kẻ gây án người dân đều nghĩ tới bản án: "Tử hình" vì hành động của Tường quá dã man. Nhưng đã 3 tháng dù đã cố gắng rất nhiều nhưng thi thể của chị Lê Thị Thanh Huyền vẫn "bặt vô âm tín". Khiến cho cơ quan điều tra rất khó xác minh được Tường có giết người hay không?
Hiện Công an Hà Nội đã hoàn tất hồ sơ điều tra chuyển sang Viện Kiểm sát Nhân dân Hà Nội đề nghị truy tố bị can Nguyễn Mạnh Tường với mức án cao nhất có thể nhận là 22 năm tù giam.
Theo Xahoi
'Thầy thuốc bảo vệ sinh mạng con người, hoạ phúc một tay mình giữ' Những vụ việc đau lòng, đáng tiếc liên quan tới các cơ sở y tế từ địa phương đến trung ương đã đã gây nên làn sóng với những phản ứng gay gắt của dư luận, trong đó nhiều câu chuyện được đặt ra liên quan đến vấn đề y đức, lương tâm nghề nghiệp cũng như những tồn tại yếu kém của...