Nước mắt tủi phận khi nhận quà sinh nhật tiền tỷ của chồng
Tin nhắn cảm ơn chồng về món quà tiền tỉ gửi đi đến hơn nửa ngày mà tôi vẫn chưa nhận được dòng nào hồi đáp từ chồng. Anh nghĩ rằng quà đã gửi đi, là xong trách nhiệm. Còn tôi nước mắt tuôn rơi.
Một tuần nữa mới đến sinh nhật của tôi nhưng hôm nay tôi đã nhận được quà tặng của chồng. Sáng nay, mở mắt dậy tôi đã thấy tin nhắn báo tài khoản có thêm 1 tỉ đồng. Và người gửi, tất nhiên không ai khác chính là chồng tôi.
Thực ra, cho đến sáng nay, khi kiểm tra tài khoản thấy chồng tôi ghi nội dung tiền chuyển là: Mừng sinh nhật em, hãy chọn hộ anh món quà mà em thích nhé, tôi mới nhớ sắp đến sinh nhật mình. Tuy vậy, tôi cũng chẳng quá bất ngờ. Năm nào chồng tôi cũng gửi quà như thế. Năm nào cũng là tiền và năm nào cũng là khoản tiền lớn.
Kết hôn được 9 năm, thì có đến 8 năm tôi đón sinh nhật xa chồng và nhận quà là tiền qua tài khoản chồng gửi từ nước ngoài về. Có điều những năm đầu, tiền mừng sinh nhật của chồng chỉ là vài chục triệu nhưng khoảng 5 năm gần đây chồng bảo anh làm ăn được nên số tiền mà anh gửi tặng tôi luôn là những khoản tiền lên tới 9 chữ số, cá biệt như năm nay là 10 chữ số.
Tôi hiếm khi nào kể ra chuyện được chồng tặng quà khủng như vậy. Tuy nhiên, bất cứ ai biết chuyện đều khen tôi sướng. Duy chỉ có mẹ, người đã phản đối cuộc hôn nhân này của tôi là hiểu tôi và thấu nỗi buồn của tôi. Bà hay bảo tôi rằng: Mày lấy chồng mà cứ như làm mẹ đơn thân. Quả thực, tôi thấy điều này cũng không sai.
Tôi sinh ra và lớn lên ở tỉnh miền núi nghèo. Bố mẹ tôi đều chỉ buôn bán nhỏ trong khi lại đông con nên hoàn cảnh gia đình tôi khá khó khăn. Hồi học cấp 3 tôi đã phải nghỉ một năm ở nhà để phụ giúp mẹ bán hàng. Nhưng bù lại, tôi học khá giỏi, dù không có điều kiện học thêm nhưng tôi luôn là người ẵm giải thưởng về cho trường suốt từ thời phổ thông đến khi vào đại học.
Cũng chính vì học giỏi nên ngay khi ra trường, tôi đã trúng tuyển vào một công ty liên doanh, và đây cũng là nơi tôi đã gặp anh, người chồng hiện tại của tôi. Ngay từ khi yêu, anh đã nói rằng anh luôn xác định sẽ lập nghiệp tại Pháp. Cũng vì điều này mà mẹ tôi đã phản đối tôi kết hôn cùng anh nhưng tôi vẫn quyết đi theo tiếng gọi của tình yêu.
Và một năm sau ngày cưới, khi tôi đang mang thai con gái đầu thì anh tìm được cơ hội sang Pháp làm việc. Và kể từ đó đến nay, anh luôn đóng đô ở đó và làm ăn phát đạt. Mỗi năm anh chỉ về nhà vào mỗi dịp Noel và tết dương lịch.
Tôi cũng nhiều lần bàn chuyện chuyển cả gia đình sang đó, nhưng anh đều bảo nơi đất khách quê người, anh chưa thể đảm bảo sẽ lo được đầy đủ cho tôi và 3 con (tôi có một con gái đầu lòng và sinh đôi hai con trai). Nhưng anh nói với khả năng kiếm tiền như hiện tại, anh có thể đảm bảo cho 4 mẹ con có cuộc sống đủ đầy ở trong nước.
Quả thực, về mặt kinh tế, tôi chẳng phải lo điều gì. Tôi thích ở đâu, mua nhà khu vực nào anh đều sẵn sàng gửi tiền cho tôi mua. Tiền sinh hoạt hàng ngày, tiền học của con, anh gửi một tháng là đủ cho vài tháng chi dùng.
Anh cũng mua cho mẹ con tôi đủ loại bảo hiểm và đăng ký khám bệnh ở những bệnh viện quốc tế tốt nhất nhì trong nước. Chưa kể, thi thoảng anh lại gửi những khoản lớn về để “em gửi tiết kiệm cho yên tâm”.
Tuy nhiên, sống trong giàu sang, đủ đầy như vậy nhưng tôi chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc. Đã lâu lắm rồi tôi không còn được sống trong không khí gia đình đúng nghĩa. Tôi thực sự như một bà mẹ đơn thân, quanh năm suốt tháng quẩn quanh lo lắng cho 3 đứa con nhỏ.
Một mình chăm sóc, dạy dỗ con, một mình lo đối nội đối ngoại. Buồn một mình, vui một mình. Thậm chí, tôi cũng chẳng còn có nhu cầu làm đẹp nữa, vì hết giờ ở cơ quan, về nhà cũng chỉ quẩn quanh với con mà thôi.
Video đang HOT
Trong khi nhà người ta cứ cuối tuần hay lễ tết là vợ chồng con cái quây quần, còn 8 năm nay nhà tôi tết, lễ đều buồn tẻ, mẹ con đóng cửa xem phim. Các con tôi không nhớ nhiều về bố còn tôi cũng thấy mình vô nghĩa với chồng.
Tôi chưa từng một lần được đặt chân tới nơi anh đang sống. Những cuộc điện thoại, chat hàng ngày cũng quá ngắn gọn để tôi biết anh làm gì, sinh hoạt ra sao . Tính anh như vậy, không muốn chia sẻ nhiều, cũng không muốn tìm hiểu nhiều về người khác, lúc nào anh cũng bảo tôi chỉ cần lo nuôi con tốt là được. Thú thực, nhiều khi tôi nghĩ tôi không khác gì một cái máy đẻ cho anh. Với anh, dường như việc tôi sinh con cho anh là điều anh quan tâm nhất và là thứ duy nhất giúp anh gắn kết với gia đình.
Cuối ngày, mỗi khi lo cho tụi trẻ ngủ say, còn lại một mình tôi thấy lòng mình trống vắng, cô đơn đến khủng khiếp. Nhiều lần nhắn gọi cho chồng để sẻ chia nhưng đáp lại luôn là sự im lặng vô hồn.
Ngay kể cả hôm nay, định cảm ơn chồng về món quà sinh nhật nhưng tin nhắn đã gửi đi đến hơn nửa ngày rồi mà tôi vẫn chưa nhận được dòng nào hồi đáp từ chồng. Có thể anh nghĩ rằng quà đã gửi đi, vậy là xong trách nhiệm. Anh vẫn vậy và đã làm tôi bao lần phải rơi nước mắt, như đêm nay.
Tiền bạc mà làm gì, giàu sang mà làm gì khi mà trong lòng luôn cảm thấy cô đơn, buồn tẻ. Nhưng các con thì vẫn cần có một gia đình trọn vẹn để trưởng thành. Tôi nên phải làm như thế nào đây?
Theo Người đưa tin
Tôi và chồng không thể ly hôn chỉ vì một cú điện thoại...
Có người từng nói tôi lấy phải người chồng nhẫn tâm, cho dù có vì anh ta khóc đứt ruột gan, có liều lĩnh tất cả chạy theo thì anh vẫn mãi không có hành động gì. Chỉ có tôi biết rõ, anh không phải xấu xa, mà là anh không thương tôi nên thờ ơ với nước mắt của tôi mà thôi...
Anh lấy tôi là do hôn ước của cha mẹ định sẵn và đến thật đúng lúc: Người con gái anh yêu sâu đậm vì đã từ bỏ anh để theo nghiệp nhảy ba lê chuyên nghiệp. Chắc có lẽ đó là khoảng lặng duy nhất mà tôi có thể xen vào, lúc ấy, tôi chỉ ngây ngô hiểu rằng: "Nếu lúc này không nắm chắc cơ hội, tôi và anh chắc chắc sẽ mãi chỉ là người xa lạ". Nghĩ là làm, tôi mạnh dạn tiếp cận và tiến đến hôn nhân với anh với một lời cam kết.
- Tôi không yêu cô, nếu lấy nhau sẽ thiệt thòi cho cô. Mà tôi lại không có thời gian tìm hiểu thêm một người khác nữa.
- Không sao . Anh cứ bước 1 bước thôi, còn lại 99 bước để em là được. Chúng ta lập một giao kèo được không? Nếu trong vòng 1 năm, em không mang thai, anh không yêu em, chúng ta sẽ ly hôn. Em tuyệt đối không níu kéo hay khóc nháo gì cả? Được không anh?
- Được... Chúng ta kết hôn đi
Một tháng sau hôn lễ cử hành như dự tính. Mặc dù không thương tôi, nhưng anh lại làm tốt bổn phận của một người chồng, trầm ổn và làm chỗ dựa cho tôi. Mỗi đêm, tôi lại đem sách gối đầu lên anh đọc, anh thỉnh thoảng giải thích vàu điều và vuốt đầu tôi, sau đó ôm tôi vào giấc ngủ. Tính anh lạnh nhạt bao nay, tôi không yêu cầu anh quá cao, chỉ cần cứ bình yên bên nhau vậy là được.
Và rồi một đêm anh chính thức biến tôi trở thành người phụ nữ của mình. Từ "vợ chồng" từ đó không trên danh nghĩa nữa mà là "danh xứng với thực". Tôi còn nhớ mãi câu nói lúc anh đi vào cơ thể tôi rằng: "Không cần miễn cưỡng chính mình, anh sẽ học cách trông chừng em, từ giờ trở đi, chậm rãi sống". Sau đêm ấy, tình cảm lại càng khắng khít và chúng tôi hay chơi trò hỏi xoáy nhau: "Chúng ta sẽ làm gì nếu nhà bị sập, nếu thế giới tận thế thì anh muốn làm gì nhất..."
Mỗi lần như vậy, anh cứ vuốt ve tôi và mìm cười cưng chiều đến nỗi cứ ngỡ chúng tôi là một đôi yêu nhau chân chính chứ không có giao ước gì ở đây. Thậm chí bạn bè và nhiều người cũng thấy được anh thay đổi rất nhiều, trong mắt trong tim đều chỉ nhìn tôi mà thôi. Sau này chúng tôi có con, anh sẽ là vị thần bảo hộ hai mẹ con tôi.
Và rồi anh ngày càng bận hơn, tiếng cười trong căn nhà cũng dần ít đi, anh vẫn về nhà nhưng sao lòng người xa xôi thế? Những hỏi han, đùa giỡn cũng thưa dần. Tôi đã không còn là mối quan tâm hàng đầu của anh nữa, nhưng có lẽ tôi biết rằng từ đầu giữa chúng tôi không có tình yêu, tất cả đều mong manh như "ngọn đèn dầu trước gió". Mà tôi cũng ngốc, rõ ràng biết anh không yêu, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân trầm luân mà thôi.
Nếu cứ thế tiếp diễn thì ly hôn là chuyện sớm muộn và đứa con trai là kết tinh duy nhất của chúng tôi. Thật nực cười đúng không? Chúng tôi có con, nhưng nhiêu đó cũng không đủ để giữ anh ở lại vì bóng ma trong lòng anh quá lớn. Và quan trọng hơn là 3 năm cố gắng, chúng tôi vẫn không thể có tình yêu, anh vẫn còn yêu người cũ. Có lẽ chấp niệm của tôi đối với anh không có cách nào chống lại nổi lời kêu gọi của Định mệnh.
Cuối cùng tâm mệt, lòng đau tôi quyết định sẽ cùng anh ly thân trước vì sợ con trai đột ngột không thấy bố sẽ hoảng sợ, lo lắng và tạo thành chứng ám ảnh. Đêm ấy, tôi vào phòng và cùng anh nói chuyện:
- 3 năm nay, em sống rất mãn nguyện và chúng ta có những kỷ niệm cùng nhau. Xin lỗi vì em cố chấp đến giờ mới thả tự do cho anh. Em vốn nghĩ bản thân sẽ thay thế cô ấy trong lòng anh, nhưng một khắc kia, đêm anh uống rượu anh đã hỏi rằng: "Vì sao em đi? Tại sao không về?". Em đã hoàn toàn hiểu được, mình mãi mãi là người thứ ba. Tình yêu tuyệt đối không được pha tạp lòng thương hại. Chúng ta tạm thời cho nhau thời gian.
Nghe nói cô ấy quay về rồi, đời người ngắn lắm, nếu còn vương vấn, hãy đi tìm cô ấy đế gở đi những khúc mắt trong lòng. Em và con không sao đâu. Có gì sẽ gọi cho anh. Đừng lo.
- Anh sẽ không ly hôn. Chỉ cần anh không đồng ý, sẽ không ai xen giữa chúng ta. Anh sẽ dọn ra ngoài một thời gian. Điều anh không muốn nhất là em khó xử.
Từ đêm đó, tôi không gặp lại anh, chỉ biết rằng anh vẫn đi làm đều đặn và thường xuyên ghé nhìn mẹ con tôi. Nhưng vì hai chữ "trách nhiệm" chúng tôi có thể cùng nhau đi suốt đời sao?
2 tháng trôi qua bình lặng, một ngày tôi đột nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát báo rằng, chiếc xe đưa đón con bé đi học gặp tai và con đang gặp cơn nguy kịch.
Lúc ấy tôi rất sợ và đầu óc chỉ nghĩ đến anh ngay lúc đó, một người đàn ông mà tôi yêu thương từ tuổi thanh xuân đến giờ. Tôi gọi anh và chuộng đổ vài tiếng có người bốc máy: "Sao thế em?"
Tôi bật khóc khi nghe tiếng nói trầm ấm, yêu thương của anh: "Con xảy ra chuyện rồi, em sợ lắm, anh mau tới được không?"
- Ngoan, đừng sợ đợi anh nhé.
Giây phút anh hớt ha hớt hải chạy đến, lòng tôi như ấm áp hẳn, nhưng chợt nghĩ tình huống khá xấu hổ giữa tôi và anh làm tôi lúng túng. Chờ đợi một khoảng thời gian thì bác sĩ ra và bảo, con gái do bị chấn thương não phải nằm phòng chức năng theo dõi trong 3 tuần xem có tình hình đặc biệt không? Đêm đó, tôi ở lại nắm tay con, còn anh nắm tay tôi bao bọc. Tôi thầm nghĩ, duyên phận thật kỳ lạ, giữa chúng tôi tưởng chừng sẽ chấm dứt mãi, nhưng không phải vậy, có con chúng tôi mãi mãi có sợi dây liên kết, mãi mãi "nợ" nhau cả đời.
Để tiện chăm con, tôi xin phép dài hạn bởi vì con bé là mạng sống cũng như là thứ duy nhất chứng minh tình yêu của tôi dành cho anh, nên tuyệt đối côn không thể xảy ra bất trắc gì. Mấy ngày trong bệnh viện, anh vừa tan ca là đến bên mẹ con tôi, cùng tôi lau mình cho con, chăm con vệ sinh, đọc truyện cho nghe. Lúc ấy, lần đầu tiên, tôi cảm thấy hai chúng tôi có cùng mục tiêu để phấn đấu, một điểm đến mà phải đắt tay cùng đi và một tín ngưỡng cho rằng con nhất định sẽ khỏe.
Anh vẫn như thế ôn nhu nhẹ nhàng và trầm ổn và chúng tôi tránh nhắc lại chuyện kia. Dần dần việc chăm sóc con khiến tôi và anh gần nhau hơn, anh dễ dàng ôm tôi vào lòng khi ngủ gật, mệt mỏi tôi là gác lên chân anh ngủ. Trong giấc mơ, tôi nghe loáng thoáng rằng: "Xin lỗi em, anh nhận ra hơi trễ, mong rằng không quá muộn... Xin lỗi em."
May thay, sau 3 tuần con cũng đã tỉnh, lần đầu tiên con mở mắt ra là gọi ba nó và khóc nức nở. Nhìn anh ôm con vào lòng mà tôi đau lắm, nhưng giữa chúng tôi phải có một lời nói rõ ràng, tôi không muốn con sau này lớn lên biết rằng ba không thương mẹ và nó sinh ra chỉ là "một giao ước" mà mẹ dùng để giữ chân ba. Đêm đó, khi con đã ngủ tôi hỏi anh:
- Vụ ly hôn?
- Tất nhiên là không. Từ giờ là anh sẽ yêu thương hai mẹ con, sẽ yêu em nhiều hơn. Hai năm trước, anh biết mình không nói rõ ràng đã làm em tổn thương. Đàn ông có lẽ là như vậy, càng yêu bao nhiêu thì lại càng độc đoán bấy nhiêu, cuối cùng... dùng một phương thức sai lầm, khiến cho hai người yêu nhau mà vẫn phải đi một vòng xa cách quá lớn. Có lẽ anh từng yêu mà không biết cách giữ. Anh đối với cô ấy là chuyện đã qua.
Sở dĩ khi em yêu cầu chúng mình tách ra, anh đã đồng ý vì muốn bản thân xác định tình cảm của chúng ta và anh tin chắc mình yêu em chứ không phải ai khác. Từ giờ, anh sẽ tùy thuộc em quyết định, anh đã ký sẵn đơn ly hôn. Nếu em không thích có thể bỏ anh bất cứ lúc nào. Em sẽ là người bỏ anh, chứ anh tuyệt đối không còn quyền tự quyết nữa...
Và đêm đó, tôi biết rằng, con gái đã gọi điện thoại mách lẻo anh những chuyện xảy ra với tôi, tôi chỉ biết tìm chỗ chui xuống mà thôi.
Anh ôm tôi vào lòng và cười tủm tỉm:
- Con đã xuất viện rồi, hai mẹ con định làm gì?
- Em dẫn con đi du lịch hè.
- Chúng ta cùng đi nhé, cùng đi nhé, cả nhà 3 người....
Sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người đang yêu mà không thể ở bên cạnh người mình yêu đều cất giấu một bí mật không muốn bất kỳ ai biết được, đó chính là "Khoảng cách xa nhất trên thế giới". Nhưng tôi may mắn, chúng tôi cùng nhau vượt qua được nó.
Duyên đến rồi đi, vì ai mà ngay từ khi bắt đầu, bạn đã lựa chọn cho mình một khúc nhạc bi thương đến thế? Nếu đã chọn yêu thì chỉ có thể đi hết con đường bằng chính đôi chân của mình, để xem ở cuối con đường đó rốt cuộc sẽ là vui hay buồn.
Theo Kul
"Cuộc họp chắc căng quá nên anh phải kéo sẵn khóa quần để đi vệ sinh cho tiện phải không?" Nói rồi Thảo giả vờ kêu la, xong cô buông điện thoại xuống bàn. Nam thấy giây vẫn nhảy mà vợ không nói gì thì hoảng lắm, phi ngay về nhà. Vừa mở cửa, Nam lao vào phòng ngủ gọi vợ liên tục. Nấu xong mâm cơm thịnh soạn, Thảo liếc mắt nhìn đồng hồ. Đã 7h tối mà chồng cô vẫn bặt...