Nước mắt thiếu nữ g.iết c.ha
Bị cáo trước vành móng ngựa.
Những tháng ngày dài chứng kiến mẹ bị h.ành h.ung, rồi bản thân cũng chịu những trận đòn vô cớ từ người cha, uất ức dồn nén khiến cô gái 19 t.uổi phạm một tội ác ghê sợ: G.iết h.ại người đã sinh thành ra mình…
T.uổi thơ oan nghiệt
Ngày 22/9, phòng xử án của TAND tỉnh Hòa Bình chật cứng người. Không ít người dân sinh sống cách đó hàng chục kilômét cũng đến toà để xem mặt kẻ đã nhẫn tâm ra tay s.át h.ại chính cha ruột của mình. Điều đáng sợ hơn kẻ thủ ác là một cô gái chưa đầy 20 t.uổi.
Tội ác đã rõ, nhưng khi nghe bị cáo thuật lại nguồn cơn, nhiều người thấy tiếc, giá như cha của h.ung t.hủ không cư xử với vợ con như vậy, hẳn cô gái đang đứng trước vành móng ngựa đã không mắc vào vòng lao lý.
Chúng tôi xin phép ngược dòng thời gian để độc giả có thể hiểu rõ nguồn cơn mà Bùi Thị Giang (SN 1991, trú tại Kim Bôi, Hòa Bình) phạm vào tội ác. Đó là năm 1988, ông Bùi Văn Vinh và bà Bùi Thị Dinh (SN 1961) thành vợ thành chồng, dù không đăng ký kết hôn. Mọi chuyện bắt đầu khi bà Dinh sinh đứa con gái đầu lòng – Bùi Thị Giang.
Cho rằng bà Vinh không biết đẻ con trai, lại bị bạn bè kích bác không có con nối dõi, ông Vinh bỗng nhiên trở nên cục cằn, thô lỗ, suốt ngày rượu chè. Đến khi vợ sinh đứa con thứ hai (SN 1996), ông Vinh lại càng chán nản vì đó cũng là một b.é g.ái (cháu được đặt tên là Bùi Thị Dự).
Kể từ đó, ông Vinh cứ khăng khăng cho rằng vợ mình không biết đẻ. Ông đặt ra “chỉ tiêu” là phải tìm cho mình một người đàn bà khác “biết đẻ” hơn. Cuộc sống trong ngôi nhà nhỏ vốn dĩ căng thẳng, sau khi đứa con thứ hai chào đời lại càng căng thẳng hơn, hệt như sợi dây đàn đã kéo hết cỡ.
Trong lúc chưa tìm được ai “biết đẻ”, ông Vinh lao vào rượu chè thâu đêm, suốt sáng. Mà khi đã có tý men trong người thì nhìn chuyện gì không ưng là thấy ngứa mắt. Cứ mỗi lần say rượu cộng thêm vài lời khích của đám bạn nhậu là ông Vinh lại về nhà đ.ánh đ.ập vợ con.
Video đang HOT
Có những lần ông Vinh đ.ánh bà Dinh c.hết đi, sống lại. Thấy bà nằm bất tỉnh, ông Vinh mang nước mắm, rượu đổ vào người bà cho tỉnh lại để đ.ánh tiếp. Thậm chí có lần ông Vinh dùng cả thớt đ.ập vào đầu vợ rồi trói vào góc nhà.
Bị chồng đ.ánh nhiều, cũng có lúc bà Dinh muốn bỏ đi, tự giải thoát cho mình. Nhưng nghĩ tới con nhỏ, bà lại cắn răng chịu đựng. Cuộc sống cứ thế trôi đi, những trận đòn vẫn tiếp diễn. Ông Vinh cứ hằng ngày uống rượu, uống vào là bực tức, bực tức là lôi vợ ra “tẩn”.
Đ.ánh v.ợ chưa đủ, ông Vinh quay ra đ.ánh c.on, người bị đ.ánh nhiều nhất là Giang. Ông Vinh hết dùng cây đ.ánh rồi lại d.ùng s.úng để dọa đuổi Giang ra khỏi nhà. Có những đêm mưa tầm tã, hai mẹ con Giang đã ôm quần áo ra đi với tinh thần mỏi mệt cùng những vết thương rớm m.áu.
Sau đó lại về, lại tiếp tục chịu đòn. Cuối năm 2009, sau một trận đòn thừa sống thiếu c.hết của bố, Giang sợ hãi bỏ trốn và xuống Hà Nội làm thuê.
Á.n m.ạng ngày Tết
Đi làm được một thời gian, Giang nói mẹ xuống Hà Nội ở cùng với cô. Bà Dinh xuống được vài bữa nhưng sau sợ nhà cửa bừa bộn, không ai trông nom nên lại quay về. Tết năm 2010 đến gần, Giang định không về bởi sợ bị bố đ.ánh, nhưng nghĩ tới mẹ, tới em cô lại gạt nỗi sợ sang một bên.
Tuy nhiên, lúc Giang lên xe về nhà ăn Tết thì cô em gái hối hả gọi điện bảo: Bố nói chị về sẽ b.ắn c.hết. Sợ bố làm thật nên Tết đó, Giang phải sang nhà người bác ruột trú ngụ.
Với những tình tiết từ cuộc sống của gia đình bị cáo, TAND tỉnh Hoà Bình nhận định bị cáo Bùi Thị Giang phạm tội “G.iết n.gười” trong trạng thái tinh thần bị kích động mạnh và tuyên phạt Giang 2 năm tù giam cho tội ác của mình.
Khoảng 20h30 ngày 15/2/2010 (mùng 2 Tết âm lịch), Giang đang đi chơi ngoài đường thì có điện thoại của Bùi Duy Khuyên (chị con bác ruột) ở cùng xóm, bảo về nhà Khuyên có việc gấp. Khi Giang về tới nhà Khuyên thì thấy mẹ mình ở đó, trên mặt và người dính nhiều m.áu, đất.
Qua câu chuyện, Giang biết ông Vinh say rượu đã đ.ánh đ.ập bà Dinh thậm tệ. Ngoài đ.ấm đ.á ông Vinh còn dùng dây buộc chân, treo ngược bà Dinh lên sà nhà, sau đó nói là đi tìm s.úng.
Lợi dụng lúc ông Vinh ra ngoài bà Dinh cố cởi trói và bỏ chạy. Nghe mẹ kể, uất ức trong lòng, Giang lao xuống bếp đi tìm dao.
Được mọi người ngăn lại, cô ngồi bệt xuống đất khóc tức tưởi. Được khoảng 30 phút, lấy cớ đau đầu, Giang bỏ ra ngoài. Cô tìm lên lán, nơi mà ông Vinh hay ở với ý định sẽ “dạy cho bố một bài học”. Đến nơi Giang không dám vào mà ngồi rình ở gần đó.
Được một lúc, có tiếng chó sủa vang, ông Vinh đi ra soi đèn theo hướng chó sủa. Giang đứng đang sau bất thình lình dùng thanh củi đ.ập vào đầu ông Vinh, khiến ông ngã lăn xuống dốc. Giang chạy theo tiếp tục dùng thanh củi đ.ập vào đầu, vào người ông… Sau đó Giang bỏ về nhà người thân thay quần áo, rồi bỏ đi.
Sáng hôm sau, Giang quay trở về nhà kể cho Dự nghe rồi bảo em gái qua lều xem bố thế nào. Khi Dự lên đến lều thì thấy ông Vinh đã c.hết. Cùng ngày hôm đó, Giang đã lên cơ quan công an tự thú…
Tại phiên tòa, Giang nhiều lần bật khóc khi nói về cuộc sống của mình trước đây. Tuy nhiên, cô cũng thốt lên những lời sám hối muộn mằn: “Nhớ lại những ngày mẹ con bị cáo bị bố h.ành h.ạ tới mức có những lúc tưởng chừng như mẹ đã c.hết, trời mưa phải ôm quần áo bỏ nhà đi, phải chui chỗ này, trốn chỗ khác, bị cáo thấy thương mẹ và giận bố lắm. Nhưng dù thế nào đi nữa thì bị cáo đã phạm phải tội lớn nhất đời người là bất hiếu và sẽ không bao giờ bị cáo tìm lại được cha mình nữa…”!!
Theo Gia đình
Nỗi đau khi chồng... "ra đi"
Tôi lặng cả người khi nghe tin anh ra đi... (Ảnh minh họa)
Phẫn nộ, uất ức tôi chở con đi mà quên mất anh đang say rượu nằm ở nhà. Tôi chỉ muốn đi như để thoát khỏi những lời lẽ đó, hoàn toàn không ý bỏ mặc anh.
Tốt nghiệp cấp 3 tôi trở thành một công nhân với đồng lương eo hẹp, chẳng giúp đỡ được gì cho gia đình. Vừa tròn 20 t.uổi, tôi kết hôn, gia đình chồng tôi từng là hàng xóm, tình thân lại càng thân.
Nhưng kết hôn không lâu, mâu thuẫn tư tưởng giữa tôi và anh đã hình thành. Bố mẹ chồng tôi bảo thủ, luôn bắt con cái thực hiện theo ý của mình. Chồng tôi yếu đuối, không quyết đoán, ngay cả chuyện làm ăn, nếu anh định làm việc gì nhưng nói ra là bố mẹ chồng tôi lại dẹp đi. Những tháng ngày làm dâu mà như đi ở nhờ khiến tôi lặng lẽ, buồn bã và ít nói hơn.
Ba năm, tình cảm giữa chúng tôi không được vun đắp mà càng thêm khoảng cách. Tôi biết anh yêu tôi nhưng anh không mạnh mẽ để làm trụ cột gia đình. Việc gì cũng xin phép mẹ, đến t.iền tiêu cũng xin mẹ anh. Cuộc sống mà tôi cảm nhận quá tẻ nhạt, tôi trao đổi với anh, anh cũng đồng ý nhưng không hề có cách giải quyết, anh chỉ muốn tôi sống theo anh, phải biết chấp nhận và hi sinh.
Khoảng cách với chồng ngày càng xa, khiến chuyện sinh hoạt vợ chồng gần như không còn. Có lẽ đối với anh đây là cú sốc nặng nề nhất dẫn đến bi kịch của chúng tôi.
Khi tôi đi chợ về, mẹ chồng vội kiểm tra, thấy chiếc cặp tóc mới tôi mua cho con gái, bà không tiếc lời mắng c.hửi tôi thậm tệ. Phẫn nộ, uất ức tôi chở con đi thẳng mà quên mất anh đang say rượu nằm ở nhà. Tôi chỉ muốn đi như để thoát khỏi những lời lẽ đó, hoàn toàn không ý bỏ mặc anh.
Tôi luôn mang bên mình day dứt khôn nguôi... (Ảnh minh họa)
Vừa đến nhà mẹ đẻ, tôi lặng cả người khi nghe tin anh ra đi... Tôi như cái xác không hồn giữa những lời khóc than của gia đình anh, đầu óc tôi trống rỗng, trong lòng tôi chỉ một câu hỏi: "chẳng lẽ tại tôi mà anh đã chết". Tôi đến vuốt mặt anh, tim tôi như ngừng đ.ập trong giây phút ấy, tôi nắm c.hặt t.ay anh...
Tôi ngất đi trong vòng tay của những người thân, tôi thấy lòng mình trống rỗng, nhẹ tênh, miên man trong cơn mê tôi không muốn tỉnh nữa... Có tiếng trẻ con đang khóc thất thanh kéo tôi trở lại... con tôi mới tròn 2 t.uổi thôi. Tôi gượng dậy, bồng con trên tay nước mắt lăn tròn trên má, vẫn mím chặt môi để ngăn không cho mình gào thét... Vì sao anh lại làm như vậy, vì bất đồng, buồn giận nhất thời hay anh thật sự muốn làm như thế, và nếu hôm ấy tôi không đi anh sẽ không...?
Vì con, tôi cứng rắn để vượt qua tất cả. Tôi tiếp tục cuộc sống, làm việc, học lên và nuôi con. Chỉ thương cho con tôi, nó còn quá bé, suốt ngày thui thủi một mình...
Gần 5 năm trôi qua, vậy mà mọi thứ của ngày xưa, cái viễn cảnh đau buồn ấy vẫn như hiện ra mồn một trong đầu tôi. Những oán than và hờn trách của gia đình anh, cách đối xử của người mẹ chồng làm cho trái tim tôi càng đau, càng oán hận nhiều hơn. Những giọt nước mắt của ngày hôm nay càng cay đắng hơn, tôi càng vững vàng hơn để sống. Nhưng mãi mãi tôi luôn mang bên mình day dứt khôn nguôi...
Thời gian trôi, công việc tôi ổn định hơn, tôi có được tấm bằng trung cấp. Những tháng ngày đi học, tôi gặp một người, anh là người đàn ông bản lĩnh, mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Anh biết hết chuyện của tôi và rất thông cảm với tôi, đặc biệt anh quấn quýt bé con của tôi. Nhìn con vui vẻ bên anh mà lòng tôi quặn thắt...
Anh còn là trai tân, còn tôi...
Theo VNN
“Yêng hùng” vác kiếm đi trả thù Đối tượng Nguyễn Đình Hoạn cùng tang vật vụ án. Cách đây khoảng 2 tuần, Hoạn đang đi chơi trên Quốc lộ 32 thì bất ngờ bị hai thanh niên lạ mặt dùng dao c.hém vào bả vai tay phải khiến y bị thương nặng phải khâu 16 mũi. Quá uất ức và căm giận nên sau khi vết thương vừa tháo chỉ...