Nước mắt người phụ nữ trót theo chồng xuất ngoại
6 năm qua, tôi bỏ lại tiền đồ của mình ở Việt Nam để theo anh sang Đức. Khi tôi mới sang, tôi đã có tất cả. Và bây giờ khi tôi mất tất cả, anh lại đuổi tôi về. Một bi kịch mà có đến nằm mơ tôi cũng không hình dung ra được.
Cách đây 6 năm tôi tình cờ gặp lại và yêu người bây giờ là chồng tôi. Lúc đó anh đang định cư ở nước ngoài còn tôi thì đang làm trưởng phòng nhân sự cho một công ty cũng của nước ngoài tại Việt Nam.
Lương của tôi thời điểm đó rất cao, vị trí mà tôi có được khiến nhiều người mơ ước. Sau 3 lần bay đi bay về giữa Việt Nam và Đức để hẹn hò, anh cầu hôn tôi và ngỏ ý muốn đưa tôi sang Đức sống cùng anh.
Tôi đã rất phân vân vì không muốn bỏ tiền đồ sự nghiệp của mình ở Việt Nam. Sang đấy muốn xin được việc phải đi học lại, còn bằng không chỉ có thể làm việc chân tay ở nhà hàng hoặc siêu thị. Mà lòng tự trọng và địa vị của tôi lúc đó không cho phép tôi làm những việc đấy.
Khi còn đang lưỡng lự thì tôi mang thai. Ngày nào anh ấy cũng gọi điện về giục tôi sang Đức. Anh bảo nếu tôi không sang thì chỉ có thể chia tay vì anh ấy sẽ không về Việt Nam sống. Tôi đành phải là người xách vali đi. Giữa chúng tôi đã không có một đám cưới thật sự nào cả, chỉ làm thủ tục đăng ký kết hôn và một buổi tiệc nhỏ.
Con được 1 tuổi, tôi định xin phép gia đình chồng đi học nhưng sau đó con ốm dài ngày nên tôi mất gần 1 năm để chăm con trong bệnh viện. (Ảnh minh họa).
Khi mới sang tôi bị trầm cảm vì cả ngày phải ở nhà. Sang đây đã nhiều năm mà cả nhà anh vẫn phải ở nhà thuê, giống như chung cư ở Việt Nam. Bố mẹ chồng gần 60 tuổi vẫn phải đi làm mỗi ngày. Tôi không nói được tiếng Đức nên không dám ra ngoài. Ngoại trừ khi chủ động giao tiếp bằng tiếng Anh thì tôi luôn thấy lạc lõng vì không hiểu mọi người đang nói về cái gì. Vả lại, ở nhà dưỡng thai là một cái cớ hợp lý để giam cầm tôi ở nhà. Từ một người năng động trong môi trường công việc tôi trở thành “tù nhân” trong gia đình chồng.
Video đang HOT
Con được 1 tuổi, tôi định xin phép gia đình chồng đi học nhưng sau đó con ốm dài ngày nên tôi mất gần 1 năm để chăm con trong bệnh viện. Khi con khỏe mạnh hẳn thì tôi lại mang thai đứa thứ 2. Tôi đã mất thêm 2 năm nữa cho việc sinh và chăm sóc con cái.
Nhà chồng nhiều lần hứa hẹn để tôi đi học hoặc xin việc cho tôi nhưng vẫn không làm. Tôi tức giận và vô cùng thất vọng. Gần 4 năm qua tôi đã tiêu tốn khá nhiều tiền cho gia đình chồng. Có một chuyện mà tôi không thể tha thứ được là sự dối trá của chồng. Khi quen tôi, anh bảo anh là kiến trúc sư nhưng thực sự thì anh chỉ là một người làm nghề giống như thợ sơn ở Việt Nam. Tôi cay đắng vì bị lừa nhưng vẫn cảm kích vì anh nuôi chí lớn, có tham vọng. Vì vậy tôi đã đưa tiền mình tích cóp được trong bao năm đi làm để anh theo học một trường cao đẳng cộng đồng.
Hết tiền khiến tôi không thể chủ động đi học mà phải trông chờ vào sự chu cấp của gia đình chồng. Nhưng sau 4 năm, không thể chờ thêm được nữa, tôi buộc phải xin làm bồi bàn ở nhà hàng để tự kiếm tiền đi học. Trong khi đó, chồng tôi đã học xong đại học, đang theo học một dự bị thạc sĩ và tìm được công việc tốt hơn. Đây cũng là lúc anh ngoại tình.
Nếu là ở Việt Nam, tôi còn biết đường sá để mà theo dõi chồng, đằng này lạ nước lạ cái, tôi chỉ có thể ngồi nhà nghi ngờ mà không làm được gì hơn. Trên người anh ngày càng xuất hiện nhiều vết bầm mà người ta gọi là dấu tích của việc yêu. Một vài lần đầu chồng tôi còn chối nhưng càng về sau anh càng trở nên cộc tính mỗi khi bị tôi tra hỏi.
Nếu bây giờ tôi cầm vé báy may để đi thì có thể tôi sẽ mất con mãi mãi. (Ảnh minh họa).
Hết tiền, thất nghiệp, chồng ngoại tình, tôi không còn gì đáng lưu luyến ở lại nước Đức. Tôi chịu đựng thêm hơn 1 năm nữa thì quyết định chia tay và dự định sẽ ôm con về nước làm lại cuộc đời. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng đến thế. Chồng tôi đồng ý ly hôn nhưng phải để hai con lại. Đúng là nếu bây giờ ra tòa tôi sẽ mất con vì tôi không có khả năng kinh tế, trong khi đó chồng đã có bằng đại học và nguồn thu nhập ổn định hằng năm.
Anh ấy đã chỉ đúng điểm yếu của tôi nên tôi không thể đòi ly hôn được nữa. Nhưng bây giờ vấn đề không còn nằm ở tôi. Anh đưa tôi một phong bì, trong đó có vé máy bay 1 chiều dành cho tôi từ Đức về Việt Nam. Anh đã công khai đuổi tôi về nước. Tôi chết lặng cả người.
6 năm qua, tôi bỏ lại tiền đồ của mình ở Việt Nam để theo anh sang Đức. Khi tôi mới sang, tôi đã có tất cả. Và bây giờ khi tôi mất tất cả, anh lại đuổi tôi về. Một bi kịch mà có đến nằm mơ tôi cũng không hình dung ra được. Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi chỉ cô độc một mình. Không ai bênh vực tôi, không ai muốn giữ hay giúp đỡ tôi. Hai con tôi cũng là của luật pháp, nếu ly hôn con chỉ có thể theo bố.
Nếu bây giờ tôi cầm vé báy may để đi thì có thể tôi sẽ mất con mãi mãi. Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra hay họ sẽ mang con tôi đi đâu. Thế nên tôi vẫn cứ ở đây, sống từng ngày mòn mỏi và bất lực.
Tôi nhớ tôi của ngày xưa và chỉ mong một phép màu để quay ngược lại thời gian. Tôi phải làm gì bây giờ?.
Theo Doisongphapluat
Người yêu quyết biếu sếp "cái ngàn vàng" của tôi để được giàu sang
Tôi đã mất đi cái "ngàn vàng" trong đau đớn, nỗi đau đó khiến tôi không còn dámtin vào đàn ông nữa. Tôi tự nhủ với chính mình "Cuộc đời này chẳng thể tin ai, chỉ nên tin vào bản thân mình...".
Tôi và anh đã có quãng thời gian 6 năm quen biết, 4 năm hẹn hò yêu đương. Chúng tôi học cùng trường, anh hơn tôi một tuổi. Anh là người đàn ông chững chạc, hiền lành, tâm lý và sâu sắc. Ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã có cảm tình với anh. Chúng tôi yêu nhau được sự chấp thuận của cha mẹ hai bên, vì vậy để đến được với nhau, đi đến hôn nhân chỉ phụ thuộc vào tình cảm giữa tôi và anh. Chúng tôi đã từng hứa hẹn tốt nghiệp đại học xong nhanh chóng ổn định công việc rồi kết hôn.
Mọi dự tính khi còn ngồi trến ghế nhà trường không giống như những gì đang diễn ra. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi chật vật mãi vẫn không thể xin được một công việc ổn định. Lúc đầu chưa xin được việc nên tôi đành phải đi dạy gia sư, sau này được một vài người bạn giới thiệu cho một số chỗ làm. Nhưng công việc ở đó bấp bênh, vất vả mà lương lại bọt bèo nên tôi đành xin nghỉ việc. Một thời gian dài thất nghiệp tôi sinh ra chán nản, đã có lúc tưởng như muốn buông xuôi. Những lúc như vậy anh lại ở bên vỗ về, an ủi tôi khiến tôi cảm thấy vững tin hơn.
Trong khi tôi vẫn đang vật lộn tìm việc thì anh lại được nhận vào làm ở một công ty xây dựng có tiếng. Chỉ mới 4 tháng đi làm nhưng dường như anh đã thay đổi rất nhiều. Anh thường xuyên chê tôi quê mùa, bảo tôi phải nhanh chóng tìm việc và ăn diện để phù hợp với anh.
Tôi đau đớn, tuyệt vọng khi biết được bộ mặt thật của người yêu mình (Ảnh minh họa).
Hôm đó anh dẫn tôi đi ăn cùng giám đốc công ty anh, trước khi đi anh bắt tôi phải mặc váy ngắn, trang điểm đậm, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ chắc anh muốn giữ thể diện với sếp mà thôi. Bây giờ ngẫm lại có lẽ đó chính là cái ngày anh đem tôi đi "chào hàng". Lão sếp đó chính là người đã cướp đi đời con gái của tôi. Nhìn mặt lão khi ấy như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, lão cứ nhìn đăm đăm vào ngực tôi, rồi chúc rượu tôi, khi đó tôi vừa sợ vừa khinh lão, nhưng vì người yêu nên tôi vẫn phải cố nín nhịn, vì sợ làm điều gì thất ý với lão nhỡ ra anh bị đuổi việc thì hóa ra tôi lại làm hại anh. Ra về tôi nói với anh là tôi không thích những cuộc gặp gỡ như thế này vì nó chả giúp gì được cho công việc của anh, nhưng anh cứ chối đi, và lần sau anh lại tiếp tục dẫn tôi đi.
Đêm đó, là một buổi tiệc ngoài trời do công ty anh tổ chức nhân dịp sinh nhật sếp. Tôi vẫn phải mặc váy ngắn và phấn son đầy mặt, bước vào bữa tiệc lạc lõng. Anh bỏ mặc tôi ở lại bữa tiệc với một tin nhắn "anh có việc riêng phải đi, em tiếp sếp giúp anh và anh ấy sẽ đưa em về". Sau đó, lão sếp đã "chăm sóc" tôi nhiệt tình, hắn chuốc rượu tôi, còn tôi thì sợ không vừa lòng lão thì người yêu của tôi sẽ gặp khó khăn trong công việc nên cứ thế uống. Và rồi tôi tỉnh dậy trên giường với lão, không một mảnh vải trên người. Tôi không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra chỉ biết bây giờ, tôi ở đây, bị cướp đi cái "ngàn vàng" nhưng không phải với người tôi yêu.
Tôi gào lên hỏi gã nhưng gã chỉ cười khẩy dâm đãng: "Hắn ta sẽ lấy con gái tôi làm vợ, hắn ta sẽ có ghế trưởng phòng, em còn yêu hắn không?".
Tôi vùng dậy, lao ra khỏi giường vẫn còn kịp nhìn trên chiếc ga giường trắng tinh của khách sạn vương những giọt máu hồng của mình, mặc vội quần áo vào lao ra khỏi cửa, nước mắt cứ thế tuôn. Tìm về căn nhà trọ của anh thì không thấy anh đâu, nhà cửa đã trống hoắc, điện thoại thì tắt. Tôi lê từng bước một về lại nhà mình trong tâm trạng hoang mang tột độ. Mấy ngày liên tục tôi đi tìm anh, đi tìm sự thật có phải anh đã ...dâng tôi cho gã giám đốc già của anh hay không, nhưng hoàn toàn vô ích. Tôi đến cơ quan thì bảo vệ không cho gặp, điện thoại thì mãi không gọi được, vậy là tôi đã hiểu, những lời nói của lão ta là thật.
Tôi đã mất đi cái "ngàn vàng" trong đau đớn, nỗi đau đó khiến tôi không còn dám tin vào đàn ông nữa. Tôi tự nhủ với chính mình "Cuộc đời này chẳng thể tin ai, chỉ nên tin vào bản thân mình...".
Theo Doisongphapluat
Tết và những chuyện đau đầu của các bà vợ 'Ngày nhỏ thì mong đến Tết, bây giờ nhắc đến Tết thôi là đã cảm thấy đau đầu' - đó là câu nói của nhiều chị em trong những câu chuyện phiếm dịp cuối năm. Không đau đầu sao được khi Tết cũng là đợt khủng hoảng của nhiều gia đình, từ khâu nhân sự, tài chính, cho đến lập kế hoạch và...