Nước mắt nào cũng đều khô theo gió
Là một thói quen lặp lại nhiều lần, anh thức dậy lúc nửa đêm, pha cốc cafe và bật bên tai những bản rap thật cũ.
Nhưng mà không, em là rượu để lòng anh say. Và buổi chiều đó, chuyện chúng mình được bên nhau chỉ còn tồn tại trong những giấc mơ ngắt quãng.Anh từng nói với em rằng nếu được chọn thì anh chọn nghiện cafe, thay vì nghiện rượu. Bởi vì đời phía trước còn nhiều khổ ải. Anh phải chọn thứ khiến mình tỉnh táo. Anh đã từng dám chắc rằng: người con gái anh chọn luôn là người tuyệt vời nhất. Có khi là li cafe đắng ngắt, nhưng lại làm anh thêm sức lực và nỗ lực.
Chúng ta bắt đầu là hai người xa lạ, sống cách nhau cả ngàn cây số.
Những người như chúng ta, đôi khi chỉ cần im lặng một đoạn có thể đã thành lạ lẫm. Mà người lạ thì nói với nhau làm gì về trách nhiệm? Em chọn ngã rẽ khác khi tình cảm phai nhạt. Chúng mình im lặng, em đâu thể biết anh đã ở lại vì sợ những ngày em bơ vơ?
Anh biết, không phải ai đi bên nhau, trải qua với nhau vài hạnh phúc rồi cũng sẽ được cùng nhau đi tới cuối.
Những cố gắng và mong mỏi anh vun trồng trong những ngày em đi hẳn, tất cả thực ra đâu nghĩa lý gì. Một lần quay bước, đó có khi là vì đam mê, vì trái tim đã khắc gì nhiều tổn thương – hết ngày này qua ngày khác. Anh từng nghĩ sẽ đợi em về, mình thứ tha cho nhau hết. Từng thay đổi rất nhiều thói quen để tránh làm những cái khiến em đau lòng.
Video đang HOT
Ngày hôm ấy, chỉ còn mình anh vỗ về tình yêu bé nhỏ.
Em bước đi, chuyện ấy là thật: chẳng tiếc và chẳng nhớ, bởi vì nơi ấy em thấy rất vui.
Đôi mắt anh, sau mùa lạnh đã không còn đục và cay.
Anh nhiều lần dậy sớm để được nhìn mặt trời thức giấc.
Tổn thương của người ở lại, cố nghĩ nhiều làm gì. Sức lực và tâm trí đó, anh thà làm chính anh thay đổi. Túi buồn loài người sẽ vơi, nếu chúng ta san vào túi cái đong đầy của nhiệt huyết. Buồn anh vơi trong những đêm nghe người ta kể lể. Anh nhìn vào mắt họ, viết lại vài điều ấm áp động viên.
Chân anh vững vàng khi lao theo những điều trí óc kiếm tìm và con tim khát khao khai phá. Kỷ niệm luôn là những gì đẹp đẽ nhất. Ngày về sau, anh có thể nhớ hoặc là không. Hôm nay lòng tiếc nuối, vẫn phải để nó dịu và vơi đi. Phải đè xuống thứ kỷ niệm cuộn lòng trong nghịch cảnh.
Chúng ta vẫn sống dưới một bầu trời, nhưng chẳng còn mong nhớ và đợi nhau nữa.
Nước mắt nào cũng đều khô theo gió. Mùa đông nào rồi cũng sẽ kết thúc bằng một sớm bình minh!
Nguyên Bảo
Theo laodongthudo.vn
Chào em, cây xương rồng bé nhỏ!
Chúng tôi không thể lại gần nhau, bởi vì mỗi người đều đã trở thành một cây xương rồng.
Sự im lặng hay những câu nói khi ấy đều có tính sát thương như nhau thôi.Ngày thương đau kéo đến, hai con người từng nhiều lần trấn tĩnh bản thân để đôi chân không lạc bước. Chúng tôi nhìn nhận lại mọi chuyện để thấy, quãng thời gian trắc trở là thứ mà tình yêu này phải trải qua, để sau đó hai người được hiểu và thương nhau theo một cách khác. Rồi những mong muốn chẳng cùng phương hướng cứ thể kéo cảm xúc của chúng tôi ra xa dần.
Tôi là cây xương rồng, sau nhiều ngày đứng giữa nắng hạn đã biết thích nghi cho mình trở nên gai góc. Thân xương rồng kia, liệu dòng nhựa có chảy? Từng hình ảnh hiện về trong trí óc, cả ước mơ và những cái đặc biệt từng dành riêng cho nhau, hôm nay phải vứt bỏ đi thế nào bây giờ?
Tôi vẫn nhìn em ở nơi xa xôi. Đoạn cuối chỉ sợ là em bất chợt quay lại. Những ký ức đó có khi nào trong em ùa về, để nhớ cái hôn ta trao nhau bối rối, cả đôi mắt buổi sớm và âm thanh lao xao của biển chiều.
Chúng ta từng cùng nhau đi trên những con đường dài. Em hôm đó một lần điểm lại những nơi ta đã đến, lòng chúng mình lúc ấy còn hồn nhiên viết tiếp những con đường phía trước. Tôi nhớ lại và mỉm cười, thì ra chúng ta đều đã thất hứa. Tôi chẳng những không thể lo lắng cho em mà ngược lại còn đem tới em nhiều nước mắt.
Tôi lặng nhìn theo những mẩu thông tin về em: ít ỏi và thưa thớt. Có đêm thấy nhớ, một vài hình ảnh trở về đập mạnh vào tâm trí làm sống mũi đột nhiên cay. Lúc đó chỉ biết ngước lên cao và ngăn dòng cảm xúc ấy lại: chúng ta đâu còn là của nhau đâu mà kéo dài những xót xa này. Chúng ta nhớ nhau làm gì để trống trải của lòng mãi không được thỏa mãn, rồi thì lại oán trách hoặc làm phiền đời nhau?
Ta là một cây xương rồng. Những tâm hồn xương rồng ngày hôm đó lướt qua nhau thật nhẹ. Cách mà hướng nghĩ mới hình thành trong hai chúng ta có giống như những ngày mới bước vào thanh xuân đầy hăm hở? Hay bây giờ lòng đã chai sạn, như gỗ đá tự nhủ mình im lặng và dằn lòng...
Em này, đoạn đường phía trước phải thật hạnh phúc! Chuyện của chúng ta hôm nay thực ra chỉ như một bài học cho những ngày xanh mắt em. Những niềm vui mới một ngày sẽ đến, giúp em quên đi tôi thật nhẹ nhàng. Rồi nụ cười ấy lại tươi tắn, như thể chúng ta chưa từng bắt đầu....
Bảo Bảo
Theo laodongthudo.vn
Chồng muốn rút hết tiền tiết kiệm mua nhà để chữa bệnh cho mẹ Chồng tôi bàn với tôi rút hết tiết kiệm để chữa bệnh cho mẹ. Tất cả số tiền ấy nói thực là mồ hôi nước mắt, chúng tôi nhịn ăn nhịn mặc để dành dụm... Mẹ chồng tôi mới phát hiện ung thư giai đoạn cuối. Cả gia đình tôi bấn loạn, chồng tôi suy sụp khi nghe tin dữ. Nhà chồng tôi...