Nước mắt nàng dâu bị cả nhà ghét chỉ vì mẹ chồng nằm viện biếu có… 1 triệu đồng
Khi tôi vừa đưa chiếc phong bì biếu mẹ chồng, bà bóc ra luôn trước mặt bao nhiêu người ở đó. Sau đó là nụ cười mỉa của bà, một vài tiếng cười rúc rich của mấy anh chị em trong nhà… Tôi phải cố gắng lắm mới kìm được nước mắt tủi hờn.
Ảnh minh họa
1 tuần trời mẹ chồng tôi nằm trong bệnh viện, tôi quay cuồng lo đủ mọi thứ để chu toàn việc nhà và trách nhiệm làm dâu con. Vợ chồng tôi cưới nhau được 8 năm. Chắt bóp lắm, vợ chồng tôi mới mua được mảnh đất nhỏ, xây nhà để ở.
Thực ra khi xây nhà, vợ chồng tôi chỉ định làm đơn giản thôi, nhưng bố mẹ chồng nhất quyết không tán thành. Ông bà bắt vợ chồng tôi phải xây nhà 3 tầng, khang trang, nhiều phòng. Lí do là bởi chồng tôi là con trưởng, sau này sẽ lo việc cúng giỗ, ngày lễ, ngày Tết. Hơn nữa, thi thoảng các chị, em về nhà quây quần còn có chỗ ăn, chỗ ở.
Vẫn biết trách nhiệm của chồng mình là vậy, nhưng chồng tôi làm không được nhiều tiền. Hàng tháng anh gửi cho tôi được mấy triệu, đủ để nuôi hai con, tích cóp không có nhiều. Mọi việc khác đều một tay tôi lo liệu.
Nhưng vì nghĩ tình cảm vợ chồng, đã lấy nhau thì san sẻ mọi trách nhiệm cho nhau, tôi tuyệt nhiên không nói ra ngoài, cũng không chê bai, nói xấu chồng, không ca thán. Chồng đưa bao nhiêu tôi cũng cầm, không nói lại với mẹ chồng, thiếu đâu tôi lại tự xoay sở. Có lẽ cũng bởi vậy mà mẹ chồng tôi nghĩ chúng tôi giàu có lắm.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Bố mẹ chồng sống ở căn nhà cạnh miếng đất của nhà tôi, chỉ cách vài bước chân. Để chiều lòng bố mẹ, chúng tôi phải vay mượn khắp nơi để xây cho kì được căn nhà không làm bố mẹ bẽ mặt với hàng xóm. Khoản nợ mà chúng tôi phải gánh nhiều hơn dự tính rất nhiều. Mỗi lần nghĩ đến tiền bạc tôi lại đau hết cả đầu vì hai đứa con đang tuổi ăn, tuổi lớn, tiền học hành, chi tiêu trăm khoản. Nhưng biết làm sao được khi mà cuộc sống nó cứ đẩy đưa như vậy.
Đợt vừa rồi mẹ chồng tôi ốm, đi viện. Thực ra bệnh tình của bà cũng không quá nặng, nhưng do hai cô con gái lấy được chồng giàu nên về cứ bắt mẹ tôi phải đi nằm viện cho yên tâm. Tôi nghĩ điều đó cũng là nên làm. Hai cô em chồng chọn bệnh viện xịn, đắt đỏ cho bà nằm.
Đến ngày thanh toán, các em bảo sẽ thêm một ít, còn lại, vợ chồng tôi là trưởng, phải có trách nhiệm lo cho bà. Nhìn tờ hóa đơn viện phí, tôi say sẩm mặt mày. Bà chỉ ốm nhẹ nhàng, sơ sơ mà giờ cả mấy chục triệu. Hai cô em chồng có thêm với chúng tôi, nhưng số còn lại cũng là quá nhiều so với hoàn cảnh kinh tế gia đình tôi bây giờ.
Vậy mà tôi nào dám kêu than… Các em là phận con gái còn lo được cho mẹ thế, giờ chồng tôi là con trai trưởng, không làm người ta cười cho vào mặt. Tôi lại cắn răng cắn lợi đi vay tiền. Tôi phải hỏi vay chính bố mẹ đẻ của mình để lấy tiền lo cho mẹ chồng. Cứ nghĩ đến tôi lại trào nước mắt, thương những người sinh thành ra mình, chưa báo đáp được gì, giờ lại chạnh lòng khi thấy con gái phải vay cả đống tiền để trả viện phí cho mẹ chồng.
Sau khi xong xuôi hết mọi việc, hôm về nhà, tôi gói góm phong bì 1 triệu, mang sang biếu bà, gọi là tiền sữa. Tôi cũng chỉ xoay được đến thế thôi. 1 tuần mẹ chồng nằm viện, các cô em chồng thì phải đi làm, hơn nữa lấy chồng xa chỉ đảo qua…Tôi phải nghỉ làm để phục vụ trong viện. Rồi tiền đóng viện phí cũng là đi vay. Tiền sinh hoạt của cả nhà cũng không còn… Cố gắng lắm tôi mới chạy vạy được 1 triệu đó để biếu mẹ cho phải phép.
Ấy thế mà… khi tôi vừa đưa phong bì ra, mẹ chồng xé xoẹt một cái, lôi tiền từ bên trong ra. Nhìn số tiền, bà nhếch mép cười, mấy người em thì rúc rích, cấu chí nhau… Một cô em chồng của tôi mở ví, rút ra 8 triệu bảo con biếu mẹ tiền uống sữa. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt, cố ngăn không cho dòng nước mắt chảy ra.
Tối đó về nhà tôi đã khóc rất nhiều. Chồng hiểu chuyện, ôm lấy tôi, vỗ về an ủi. Anh xin lỗi vì đã làm tôi khổ, làm tôi phải chịu thiệt thòi. Anh động viên tôi cố gắng thêm vài năm nữa, kinh tế vợ chồng khá lên rồi sẽ không phải khổ thế này nữa.
Tôi nước nước mắt vào trong, cố nhủ phải kiên cường, vì chồng, vì con. Sống trong căn nhà tưởng như khá giả, nhưng nỗi đau này, người ngoài mấy ai hiểu được.
Theo Eva
Thấy mẹ chồng nhiều lần kêu ca với hàng xóm, nàng dâu nói một câu khiến bà không dám "bóng gió" gì mình nữa
Đời thuở nhà ai cứ hễ thấy hàng xóm sang chơi là mẹ chồng tôi lại đem con dâu ra bêu xấu, tôi có giả ngu ngơ cũng không thể nhịn mãi được.
Thời gian vừa rồi là thời gian tôi bầu bì phải nghỉ sinh em bé, suốt mấy tháng trời không đi làm nên gia đình phụ thuộc kinh tế chủ yếu vào chồng tôi. Sợ chồng nặng gánh nên tôi cũng buôn bán online phụ thêm cùng anh cho đỡ vất vả.
Cho nên dù chỉ ngồi ở nhà trông con, nhưng tôi vẫn có đồng ra đồng vào, cùng chồng phụ thêm vào chi phí gia đình. Kể từ ngày tôi bán hàng thêm, mâm cơm trong nhà cũng đầy đặn thịt cá hơn, chồng cũng thoải mái và vui vẻ hẳn.
Ấy vậy mà mẹ chồng tôi thì khác. Bà thấy tôi túi lớn túi bé lách cách từ sáng tới tối, lại tay bế con tay gói hàng nhưng vẫn tỏ ra hậm hực vì cho rằng tôi... nhác việc nhà.
(Ảnh minh họa)
Ý của bà là tôi bán hàng thôi chưa đủ, còn phải để con đấy mà quét dọn nhà cửa, nấu cơm nấu canh cho bà có thời gian đi... buôn chuyện với hàng xóm. Một vài lần hàng xóm sang chơi, mẹ chồng cứ bóng gió là tôi nay chỉ nghỉ làm ở nhà, mỗi việc ăn ngủ với bế con nên sướng như tiên. Rồi bà lại nói thêm là con dâu nhà người ta thế này thế kia, biết đỡ đần mẹ chồng các thức các thứ.
Một vài lần nghe bà bóng gió tôi cũng chỉ lẳng lặng cúi đầu, tự chơi với con, nuốt tủi nhục vào trong. Nhưng bà thấy thế cứ được đà lặp đi lặp lại, làm tôi không thể chịu đựng được nữa. Ngày hôm ấy, mẹ chồng tôi lại lựa có hàng xóm sang chơi nên tiếp tục bài ca cũ.
"Cái con bé Hoa con dâu nhà bà Hạnh ấy, nó ngoan mà tốt nết ghê cơ. Cũng ở nhà sinh nở mà ra đồng làm đồng với mẹ chồng. Tôi nói chứ, có phúc lắm mới rước được cô con dâu như thế về nhà. Ôi còn như con nhà này, độc mỗi ăn với ngủ với bế con mà hết cả ngày trời, vẫn còn kêu mệt đấy!"
(Ảnh minh họa)
Thấy mẹ chồng nói thế, tôi bế con cạnh đấy liền mở lời trêu đùa với con:
"Tục tưng ơi tục tưng, tục tưng mau ăn chóng nhớn để mẹ đi đồng cho bà nội nhá! Mãi mới được một cái thằng tục tưng đáng ghét này mà bà cứ giục mẹ cháu đi làm thôi, mẹ cháu đi làm cháu ở nhà chơi với ai. Mà mẹ cháu không đi làm, mẹ cháu vẫn có tiền cho bà đi chợ, cho bà mua vàng đeo đỏ người, bà hỏi xem cô Hoa nhà bà Hạnh có cho mẹ chồng tiền mua vàng đeo đỏ người không hay mỗi ra đồng thôi?"
Lúc này mẹ chồng tôi sượng mặt với hàng xóm, vội nói lảng sang chuyện khác. Đúng là nhiều khi muốn sống yên ổn cũng không xong. Khi im lặng mãi mà vẫn bị chọc ngoáy thì tôi thiết nghĩ các nàng dâu đừng hiền nữa.
Hiền để được tôn trọng thì hãy hiền, còn không thì cứ thử xù lông nhím lên một lần xem sao. Như mẹ chồng tôi từ lần ấy về sau, không bao giờ thấy bà nhắc lại chuyện tôi lười hay vô dụng nữa, vì vàng bà đeo trên người cũng từ tiền của tôi chứ của ai cho?
Theo Trí Thức Trẻ
Trắc nghiệm tình huống: Bạn hợp với kiểu mẹ chồng như thế nào? Quan hệ mẹ chồng - nàng dâu luôn là vấn đề khá nan giản đối với bất cứ cô gái nào. Mỗi người một tính cách nên chuyện làm sao để hòa hợp với mẹ chồng khi chung mái nhà rất quan trọng. Trắc nghiệm tình huống sau đây để biết bạn hợp với kiểu mẹ chồng thế nào nhé. Tình huống :...