Nước mắt muộn màng của người vợ hỗn láo với mẹ chồng
Khi nhìn thấy gia đình người ta sum họp, trong lòng chị bỗng thấy hụt hẫng vô cùng. Chị chỉ mong sao thời gian trôi nhanh để nỗi đau trong chị dần nguôi ngoai.
Đã lâu lắm rồi, kể từ ngày anh bỏ đi biền biệt cùng đứa con trai 3 tuổi tới nay, chị chưa hề có một giấc ngủ ngon.
Ngày anh chị cưới nhau ai cũng khen rằng anh chị đẹp đôi, mà chính chị cũng cảm thấy tự hào vì điều đó. Anh có ngoại hình ưa nhìn, lại có công việc ổn định. Còn chị không kém phần nổi trội khi là hot girl phố núi. Cuộc sống của anh chị cứ êm đềm trôi qua cho tới ngày chị chào đón đứa con đầu lòng.
Bé Bi ra đời là món quà lớn nhất cuộc đời chị. Nhưng cũng từ đây, cuộc sống của anh chị có những xáo trộn mà chính chị cũng không ngờ vì điều đó mà hạnh phúc của chị tan vỡ.
Từ khi bố chồng chị qua đời vì bạo bệnh, mẹ chồng chị cũng thay tính đổi nết mà trở nên khắt khe hơn với con dâu. Trong quan điểm nuôi dạy con cái, bà một mực bắt chị phải theo ý bà. Khi chị không nghe, bà lớn tiếng trách móc. Thậm chí là mắng chửi chị hư đốn. Lúc đó, chị chỉ ước giá như bố chồng còn sống bởi có ông, bà sẽ không bao giờ nổi nóng với chị.
Chị đã cố gắng, nhưng rồi mọi chuyện lại tệ hơn, mối quan hệ vợ chồng chị ngày càng căng thẳng (Ảnh minh họa).
Chị khóc, chị hờn tủi, kể cho anh nghe. Anh chỉ xuề xòa “Em cố gắng sống sao cho khéo. Bà thế, mình tránh đi còn hơn cãi vã. Em cứ lên tiếng nói này nọ chỉ làm cho bà giận thêm mà thôi”. Anh nói rồi trùm kín chăn, để mặc chị với nỗi lòng ngổn ngang. Chị đã cố gắng, nhưng rồi mọi chuyện lại tệ hơn.
Video đang HOT
Mỗi ngày trôi qua mối quan hệ giữa chị và mẹ chồng càng trở nên tệ hơn. Có hôm chị đi làm về thấy bà lấy khăn sữa bẩn lau miệng cho con, chị kêu lên. Bà nghe thế im lặng, rồi cầm bát lấy cơm nhai mớm cho cháu.
Chị nói bà nấu cháo, bà kêu rằng “Đã lớn tướng rồi, còn cháo lao gì nữa. Tầm 3 tuổi cho ăn cơm được rồi”. Chị sợ con ăn cơm không tiêu hóa được, sợ con đói. Mà nấu cháo thì phải xay rau thịt, chứ cái kiểu cho miếng thịt vào nồi ninh với gạo như của bà làm gì có chất. Hơn nữa, bà cứ thấy cháu đói là cho ăn chứ chẳng có giờ giấc chế độ gì cả. Chị đã cố nói, cố giải thích nhưng điều đó chỉ khiến bà thêm nổi giận.
Bà nổi giận bỏ lên nhà nằm “Kệ cha chúng mày, con chúng mày, chúng mày về mà trông. Từ nay tao chả dại”. Chị đã xuống nước xin lỗi mẹ chồng nhiều lần, nhưng rồi chỉ nhận được những cái lắc đầu, tiếng thở dài.
Chồng chị đi làm về mệt, chứng kiến mẹ chồng con dâu suốt ngày cãi nhau khiến anh càng chán nản. Anh đã nói với chị hàng trăm lần, nhưng chị vẫn thế, thích “khẩu chiến” với mẹ chồng bằng mọi giá. Lời ra tiếng vào, cả xóm ai cũng đồn ầm lên cảnh nhà chị mẹ chồng con dâu suốt ngày cãi nhau.
Rồi chuyện động trời xảy ra khiến chị ân hận vô cùng. Chị thật không ngờ chỉ vì phút yếu lòng của mình đã dẫn tới việc gia đình ly tán. Khi chị không nhận được sự ủng hộ từ chồng trong chuyện quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, chị đã tìm đến người yêu cũ để tâm sự. Mối quan hệ của hai người đến tai chồng chị, anh không nói không rằng mà ôm con bỏ đi biền biệt.
Từ hôm đó, chị về nhà mẹ đẻ sống rồi đi tìm chồng, nhưng không có manh mối gì. Chị đã chờ đợi trong vô vọng. 3 năm trôi qua, chị chỉ nhận được duy nhất một lá thư anh nói rằng anh quá chán nản với cuộc sống thực tại. Anh mong chị hãy hiểu cho anh và tìm cho mình một cuộc sống mới. Chị đã ước giá như thời gian quay trở lại, chị sẽ không bao giờ làm như thế, chị sẽ nghe lời anh sống nín nhịn hơn, giá như…
Theo Doisongphapluat
Thân tàn ma dại vì ngoại tình
Trước đây anh là người đàn ông lịch lãm sang trọng, lúc nào cũng quần là áo lượt. Giờ anh trông nhếch nhác, thân tàn ma dại trên chiếc xe cà tàng. Anh thoáng trông thấy tôi và con, ngoảnh mặt đi không dám nhìn. Tất cả cũng chỉ vì ngoại tình.
Tôi là người phụ nữ bình thường, sinh ra trong một gia đình bố mẹ làm công chức về hưu, tôi là chị cả nên từ nhỏ phải vất vả rồi vừa đi học vừa bươn chải để kiếm tiền lo cho gia đình. Từ nhỏ tôi rất ghét những người ăn chơi, trăng hoa, ghét sự dối trá, lươn lẹo, tính tôi rất thẳng thắn, thật thà, mọi người nhận xét như thế. Chính vì sự ghét đó mà ông trời đã đùa với số phận tôi, ban cho hai người chồng có tất cả tính tôi ghét. Tôi cũng phải cảm ơn ông trời đã ban cho mình thần kinh bằng thép và trái tim bằng sắt để còn tồn tại được cho tới ngày hôm nay.
Tôi luôn lo lắng cho người khác mà không bao giờ biết nghĩ đến bản thân. Năm tôi 27 tuổi, kết hôn người chồng đầu hơn 8 tuổi, nếu anh không phải nghiện ma tuý có lẽ tôi sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Anh yêu chiều tôi, sống với anh tôi lúc nào cũng như viên ngọc báu, nâng niu tôi từng ly từng tý. Chúng tôi hợp nhau về mọi mặt, có với nhau một bé gái, anh nghiện nên tôi quyết định bỏ từ lúc con được 6 tháng.
Thời gian đó tôi suy sụp vô cùng, lúc nào cũng nghĩ đến cái chết nhưng đứa con gái đã làm tôi thức tỉnh. Tôi sống thu mình, không nói chuyện, chơi với ai cả, chỉ biết sáng đi bán hàng trưa về với con, chiều đi bán hàng tối lại về với con. Tôi sống lặng lẽ thế cho đến khi con gần 6 tuổi mới kết hôn lần thứ 2.
Anh làm nghề lái xe, hơn tôi 5 tuổi, trong đầu tôi chỉ cần lấy được chồng tốt chứ không cần xấu đẹp, giàu nghèo. Anh có một đời vợ và đứa con trai ở với mẹ. Tôi đồng ý lấy vì thấy anh quan tâm và tốt với con gái mình. Bố anh mất sớm, chỉ còn mẹ, nhà anh có 3 anh em, anh là trai trưởng, dưới có một em trai bị nghiện đi tù và một đứa em gái không bình thường, sinh được đứa con trai giống mẹ, không được minh mẫn.
Lấy anh tôi không ở nhà chồng mà ở quê mình, hai nhà cách 7-8 cây số. Tôi thương mẹ anh hơn mẹ tôi vì thấy bà quá khổ. Bố chồng mất sớm, con cái bà như thế, kinh tế quá nghèo. Lần nào về tôi cũng mua thức ăn cho bà, thỉnh thoảng lại biếu bà tiền. Có lúc không có tiền tôi phải đi vay để mua thức ăn mang về cho bà hay biếu bà. Vậy mà trước mặt tôi bà khen hết lời, nhưng sau lưng sẵn sàng đặt điều, nói xấu tôi đủ điều.
Rồi tôi biết được từ ngày lấy tôi, chưa hôm nào anh không có gái, luôn có 2-3 người. Tôi chán vô cùng, từ đấy sống với chồng có mồm như câm, có tai như điếc, có mắt như mù cho đến khi sinh được bé trai. Con quấy khóc nhiều như thế anh cũng không giúp được gì, phó mặc tất cả cho vợ, ngày nghỉ anh cũng không về nhà, lấy cớ đi suốt. Tôi cảm giác như anh sợ về nhà vì con khóc nhiều quá làm anh mất ngủ.
Tôi biết chồng đi ở với gái nhưng vẫn câm lặng như thế cho yên cửa yên nhà, mỗi tháng anh đưa cho tôi từ 500 đến 1 triệu đồng lo mọi thứ trong gia đình, từ tiền thuê nhà cho đến lo cho con lớn, con bé. Tôi không thể chịu đựng được nữa và đã nói với mẹ chồng xem khuyên bảo anh, nhưng bà bảo đàn ông có quyền 5 thê 7 thiếp, mình đàn bà phải biết giữ chồng. Tôi quá thất vọng với mẹ chồng.
Con được gần một tuổi, tôi nói thẳng thắn với anh về chuyện anh gái gú, bỏ bê mẹ con tôi và yêu cầu anh phải có trách nhiệm với gia đình. Anh khùng lên vác balô đi ở hẳn luôn với gái, từ đấy không quan tâm đến mẹ con tôi nữa. Gần một tháng sau tôi biết anh đang ở với người phụ nữ hơn 14 tuổi, chồng chết, có cháu nội cháu ngoại. Anh mấy lần đưa chị ta về nhà mẹ đẻ ăn ở đấy.
Chị ta mua cái này cái nọ cho mẹ chồng nên bà cho chị ta ăn nằm với chồng tôi, giấu tôi. Bà còn nói giờ đứa nào lo được cuộc sống cho nhà bà thì bà nhận làm con dâu, bà nhận luôn bồ của chồng tôi là con dâu, tự hào với hàng xóm có con dâu giàu, lo cho đầy đủ. Từ đấy chồng tôi đưa chị ta về nhà như con dâu trong nhà, anh cũng không một lời hỏi thăm con hay lo cho con.
Từ ngày chồng bỏ mẹ con tôi đi ở hẳn với chị ta, mẹ chồng cũng không hỏi han gì đến cháu nội nữa, đến giờ 6 năm rồi. Hơn một năm trời con nằm viện chồng cũng không hỏi một câu xem con sống hay chết, không nghĩ vì sao anh lại tàn nhẫn đến mức đó.
Tôi có 2 đứa con ai nhìn thấy cũng phải khen, các cháu rất ngoan, học giỏi. Tôi không hiểu chị kia có bỏ bùa mê thuốc lú anh không mà sống như địa ngục, không được phút nào tự do. Chị ta quản chồng tôi từng giờ từng phút, mua ôtô cho anh lái xe Bắc Nam rồi đi theo để quản lý, kể cả điện thoại cũng bị theo dõi. Tiền nong chồng tôi tiêu một nghìn cũng phải ngửa tay xin, cuộc sống hai người suốt ngày cãi vã.
Anh quá ân hận vì đã bỏ mẹ con tôi để đi ở với gái già nhưng không còn lối quay về nữa, phải chấp nhận. Từ ngày có được anh, chị ta không về nhà mẹ chồng tôi nữa, có khi 2-3 tháng mới cho anh về thăm bà một lần. Cách đây khoảng 5 tháng, anh có về thăm con một tý nhưng không có nghìn nào cho con. Nhìn anh gầy và tàn tạ, già đi rất nhiều.
Ngày xưa anh cao to đẹp trai, ăn mặc lúc nào cũng bảnh bao, giầy bóng lộn, giờ chân đi dép lê, xe máy cà tàng, quần áo bẩn thỉu. Anh về nhìn thấy mẹ con tôi đàng hoàng nên ngượng không dám nhìn tôi, không dám xưng bố với con trai. Anh biết mình đã làm những việc quá thất đức nên sợ đối mặt với tôi và con.
Theo VNE
Xin lỗi... em không muốn ngoại tình Giờ đây tôi như đứng giữa ngã ba đường, tôi không muốn mất chồng, mất con. Nhưng tôi cũng không muốn mất ảnh. Tôi thực sự không biết chọn thế nào. Ông ăn trả bà ăn nem dường như trở thành quy luật tất yếu khi lí giải cho chuyện ngoại tình. Tôi tin chắc trong tâm mọi người không ai có ý...