Nước mắt hối hận của chồng
Lần đầu tiên anh – người đàn ông rắn rỏi đã khóc, giọt nước mắt hối hận, day dứt bởi anh đã có lỗi với chị quá nhiều.
Anh chị từng có một thời yêu thương nhau say đắm. Trong mắt anh ngày ấy, chị là người phụ nữ hoàn hảo nhất dù chị không sở hữa vẻ đẹp lộng lẫy say lòng người từ ánh nhìn đầu tiên. Chị mộc mạc giản dị, ở chị là thứ nhan sắc mặn mà đằm thắm theo kiểu tứ đức được lòng đại gia đình nhà chồng. Chị vun vén nhà cửa, chăm sóc con cái, lo toan việc nhà chồng rất tròn đạo làm vợ, dâu con trong nhà. Cuộc sống có vất vả nhưng chưa khi nào anh nghe thấy tiếng trách móc, than phiền từ chị. Ai cũng bảo anh may mắn, tốt số lắm mới lấy được người vợ thảo hiền, hiếu thuận như chị…
Anh nhớ lại thời gian đầu vợ chồng mới cưới, đi đâu anh cũng muốn dẫn chị đi cùng, vợ chồng trẻ cuốn quýt, ríu rít như đôi chim câu. Chị yêu thương chiều chuộng anh hết mực, tận tâm nấu từng món ngon anh thích cho tới những bộ quần áo anh luôn được chị là lượt phẳng phiu. Rời việc cơ quan về nhà, anh không phải động tay vào việc nhà, chị dành làm hết, chị bảo muốn là người đàn bà xây tổ ấm cho chồng yên tâm phấn đấu sự nghiệp, đàn ông như con đại bàng nên vươn cao đôi cánh ngoài bầu trời rộng lớn…
Chị bảo muốn là người đàn bà xây tổ ấm cho chồng yên tâm phấn đấu sự nghiệp (Ảnh minh họa)
Khi tổ ấm nhỏ anh chị thêm tiếng khóc cười của con, hạnh phúc nhân lên gấp bội dù thêm nhiều nỗi lo toan, trách nhiệm người đàn ông trụ cột đặt lên vai anh. Vòng xoáy cuộc đời với cơm áo gạo tiền thôi thúc anh muốn bung ra khỏi cơ quan nhà nước. Anh mải miết đi theo chân những công trình, tháng về thăm vợ con được đôi ngày. Hạnh phúc đủ đầy với anh giờ không chỉ cần chị và con nữa mà phải thêm nhà lầu, xe hơi. Nhìn anh gầy, đen sạm đi bởi nắng gió, chị xót muốn anh về lại vị trí công việc cũ. Anh gạt qua lời chị nói, khát khao làm giàu giục giã anh phải cố làm, cố làm hơn nữa…
Khi số vốn đủ lớn, anh tách ra mở công ty riêng không theo công trình nhiều như trước thì những buổi nhậu, tiếp khách tăng lên tỉ lệ thuận với số tiền anh kiếm được, tỷ lệ nghịch với thời gian, tình cảm anh dành cho gia đình. Trong lòng anh cảm giác cuộc sống gia đình sao tẻ nhạt quá, ngoài kia nhộn nhịp bao mối quan hệ vui thú cuốn anh đi. Nhiều hôm anh về khuya, hơi thở nồng nặc mùi rượu, tới cửa đã chực nằm đổ vật ra giường ngả lưng. Chị cuống cuồng pha nước cho anh uống giã rượu, lau người, thay quần áo cho anh. Trong men rượu say, anh thấy chị khóc…
Anh thầm để ý chị hàng ngày, chị sao mà xuề xòa mộc mạc, sau vài năm chung sống anh thấy chị có phần nhạt, nhất là thái độ lúc nào cũng cung cúc phục vụ bố con anh, ít chăm lo suy nghĩ cho bản thân. Ngược lại, cô ấy tự tin năng động, ăn diện ngút trời với váy ngắn, áo trễ ngực lả lơi nũng nịu, nước hoa sực thơm phức đầy quyến rũ. Cảm giác chán chị len lỏi vào cảm xúc, sự thầm lặng hy sinh cho gia đình của chị bị anh phủ nhận hoàn toàn, giờ anh coi đó là điều hiển nhiên người đàn bà nào chẳng làm được.
Video đang HOT
Bao lời ong tiếng ve xung quanh mối quan hệ nhiều khuất tất của anh với cô gái ấy đến tai chị. Chị không khóc lóc tra hỏi, giữ nét mặt bình thản hỏi anh, anh vội vàng nói lấp liếm đi. Trước những câu trả lời không thỏa đáng, chị điềm tĩnh nói: “Nếu anh thương em, thương con đừng làm gì tổn thương mẹ con em, hãy sống sao trọn vẹn đạo nghĩa vợ chồng để giữ gìn danh tiếng gia đình”. Anh châm điếu thuốc hút, thở dài nói: “Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ, lòng dạ đàn bà vốn dĩ hẹp hòi…”. Chị tủi hờn trong lòng, bao nhiêu năm vợ chồng gắn bó với anh giờ còn ý nghĩa gì…
Mẹ chồng biết chuyện anh mải vui thú bên ngoài, thương con dâu liền lên tiếng bênh vực, trách mắng anh. Anh lại cho rằng chị đứng đằng sau thêm lời không hay xúi giục mẹ chống lại anh, anh càng thêm bất mãn khó chịu với chị. Anh bắt đầu tự cho mình cái quyền đi ngang về tắt không cần thông báo với ai, về đến nhà là anh liền kiếm cớ gây chuyện với chị. Tổ ấm ngày xưa giờ có phần nguội lạnh, ngôi nhà giờ giống như nhà trọ cho anh về nghỉ chân cho qua cơn mỏi mệt…
Lần đầu tiên anh – người đàn ông rắn rỏi đã khóc, giọt nước mắt hối hận, day dứt bởi anh đã có lỗi với chị quá nhiều (Ảnh minh họa).
Nhiều khi thấy không khí gia đình trầm mặc, chị buồn quá bảo anh: “Tình cảm vợ chồng mình sao ngày càng phai nhạt anh nhỉ ?”. Anh không để tâm lời chị nói. Chị nuốt nước mắt vào trong nghĩ đó chỉ là tình cảm nhất thời của người đàn ông, đã là đàn ông ai không tham lam, nhất là có tiền, hào hoa như anh. Dễ có mấy ai đánh đổi vợ con lấy thứ tình cảm phù phiếm ngoài kia, rồi cũng có ngày mỏi gối chùn chân quay về. Nghĩ như thế nên chị cam tâm chịu đựng, tha thứ cho anh, chị vẫn dịu dàng tận tụy hết lòng vì chồng, vì con. Không ít người trách sao chị dại khờ ngu muội, nhưng chỉ chị mới hiểu chị yêu thương anh và con quá nhiều, chị đắng cay nhận thiệt thòi, tủi phận về phần mình.
Anh đâu biết sẽ còn làm khổ, dày vò chị nếu như không có ngày công việc làm ăn của anh không xuôi chèo mát mái nữa. Công trình hoàn thành chưa được thanh toán, những khoản vay lãi đến hạn phải trả, những mối hàng thúc giục tiền trả, tiền bạc từ sung túc chuyển sang eo hẹp dần, anh lo lắng gầy sọp đi trông thấy khi công ty đứng trước nhiều khó khăn. Lúc anh cần điểm tựa tinh thần thì cô nhân tình bé nhỏ quyết định rũ áo ra đi, bởi anh không còn đủ khả năng chu cấp tiền cho cô ta hàng tháng, những người bạn rượu đối tác ngoảnh mặt làm ngơ hoặc khéo léo từ chối trước lời nhờ cậy giúp đỡ của anh…
Cuối cùng chỉ còn duy nhất chị và gia đình ở bên anh. Chị vất vả ngược xuôi vay mượn trả bớt nợ, bao tiền vàng chị dành dụm được đưa cho anh hết lo vực công ty dậy. Chị luôn giữ thái độ vui vẻ lạc quan, nhà cửa đầm ấm, động viên tinh thần anh. Lúc sa cơ anh mới thấu hiểu hết tấm lòng yêu thương, vị tha, sự hy sinh của chị. Lần đầu tiên anh – người đàn ông rắn rỏi đã khóc, giọt nước mắt hối hận, day dứt bởi anh đã có lỗi với chị quá nhiều. Đi hết cuộc đời này liệu anh có bù đắp hết những thiệt thòi cho chị không?
Theo Ngoisao
Tôi muốn làm cô dâu
Tôi đã mơ tưởng về một đám cưới hạnh phúc, về cuộc sống yên ấm bên cạnh anh...
Tôi quen và yêu anh được gần một năm thì anh phải đi làm xa, vài tháng mới về một lần. Dù mỗi đứa một nơi, liên lạc chủ yếu qua điện thoại nhưng tôi vẫn tuyệt đối tin tưởng vào tình yêu anh dành cho tôi. Thời gian đầu vì công việc của tôi chưa ổn định, anh lại ở xa nên chúng tôi quyết định chưa công khai với gia đình hai bên.
Tuy vậy, vì không còn là tình cảm ngây thơ, lãng mạn như thuở đi học nên từ khi đến với nhau tôi đã sớm nghĩ đến chuyện kết hôn của chúng tôi sau này. Anh tỏ ý tán đồng nhưng vẫn khuyên tôi chờ đến khi có điều kiện thuận lợi mới chính thức thưa chuyện với bố mẹ.
Nhân một lần anh nghỉ phép, tôi đưa anh về giới thiệu với gia đình để anh làm quen với mọi người và cũng để củng cố mối quan hệ của chúng tôi chứ không hề có ý thúc giục anh. Thấy anh vui lòng về chơi, tôi cũng cảm thấy tin tưởng hơn vào tương lai giữa hai đứa. Mẹ tôi hỏi đã về tìm hiểu gia đình nhà anh chưa, tôi vẫn tươi cười mà nói: "Cứ từ từ đợi khi nào anh được về hẳn đã mẹ ạ!".
Thời gian trôi qua, anh đã kết thúc đợt công tác hai năm nhưng tôi vẫn chưa một lần bước chân đến nhà anh. Yêu nhau đã lâu như vậy, anh cũng đã về thăm nhà tôi nhưng còn phía gia đình anh thì ngoài những lời kể của anh tôi không biết gì hơn. Anh cũng chưa từng đề đạt chuyện đưa tôi về thăm nhà trong suốt 3 năm chúng tôi yêu nhau. Nói đến chuyện cưới xin là anh lại lảng sang chuyện khác nên tôi cũng không gặng hỏi nhiều.
Tôi thực sự buồn vì cảm thấy anh đang cố tình trốn tránh, không muốn tôi tiếp xúc với những người thân của anh và dường như anh có chuyện giấu tôi. Anh ậm ờ phủ nhận, bảo tôi chờ đến khi nào mọi chuyện thực sự chắc chắn.
Lời anh nói khiến tôi như bị dội một gáo nước lạnh. Thì ra trong suy nghĩ của anh, tình cảm bấy lâu vẫn chưa đủ để anh xác định chuyện lâu dài, những dự định của hai đứa đối với anh chẳng lẽ chỉ là câu chuyện đùa?
Anh đã dệt cho tôi bao mộng tưởng lung linh, rực rỡ về tương lai và tôi cứ chìm đắm trong đó để rồi nhận ra, tất cả chỉ là mình tôi tự huyễn hoặc, ngờ nghệch không nhận ra những mảng màu đen tối. Tôi sẽ tiếp tục phải đợi thêm vài tháng, vài năm thì mới "chắc chắn" hay là sẽ không bao giờ có ngày đó?
Anh đùa tôi: "Em sợ anh "chạy" mất à?" nhưng thực sự với tôi, nếu thật lòng yêu nhau thì sau bao thời gian gắn bó như vậy, mối quan hệ của chúng tôi vẫn chỉ nên giữ mãi ở mức "người yêu" thôi sao?
Tôi đang chùn bước không dám bước tiếp con đường tình yêu này nữa (Ảnh minh họa)
Tuổi chúng tôi cũng đâu còn sớm để nói chuyện lâu dài? Ít ra anh cũng nên tạo điều kiện để tôi đến chào hỏi bố mẹ anh hoặc cho bố mẹ biết anh đang yêu tôi để họ không cần giới thiệu cho anh hết mối nọ đến mối kia.
Tôi càng hoang mang vì anh đã về làm gần nhà, cũng gần tôi hơn nhưng thời gian quan tâm, chuyện trò với tôi lại ngày càng ít đi. Anh liên tục thất hẹn với tôi, có khi cả tháng hai đứa chỉ gặp nhau 2, 3 lần. Lòng tôi rối bời, tôi không dám nghĩ anh có người mới nhưng không thể lý giải được vì sao anh né tránh việc thừa nhận yêu tôi với gia đình?
Hai năm đợi chờ, tôi đã từng nghĩ tới một đám cưới ngập tràn hạnh phúc, nghĩ tới cuộc sống gia đình đầm ấm sau ngày anh về nhưng thực tế như đang đi ngược lại. Tôi tiến một bước, anh lùi một bước như muốn giữ một khoảng cách cố hữu khiến tôi chẳng thể lại gần bên anh hơn.
Niềm tin bao năm bỗng trở nên mơ hồ như một giấc mơ không có đoạn kết. Có phải tôi cả tin hay đã quá ảo tưởng với những viễn cảnh tốt đẹp mà không dò được lòng anh? Hay tôi quá vội vàng khi anh chưa sẵn sàng?
Tôi bối rồi, không thể tìm được một lý do thích hợp để tự an ủi bản thân. Giờ phút này đây, tôi đang chùn bước không dám bước tiếp con đường tình yêu này nữa. Tôi sợ mình lại vấp ngã nếu thực sự tình yêu của anh với tôi đã phai màu.
Theo Ngoisao
Đúng là cái số vợ chồng ngâu Những lúc họp mặt bạn bè hay dự tiệc, ít khi cả gia đình mình đi cùng nhau nên mọi người vẫn gọi đùa mình là "vợ chồng ngâu" kiểu mới. Sáng nào cùng mẹ đóng cửa tạm biệt cha, con trai cũng mếu máo chúc cha đi làm vui vẻ... Lúc mới cưới, chồng làm việc từ thứ Hai đến thứ Sáu,...