Nước mắt đàn ông khi biết lý do vợ bỏ theo người tình giàu có
Anh đã không còn nghèo nữa, nhưng quá khứ năm xưa cứ ám ảnh mãi khiến anh không thể đi thêm bước nữa. Mặc cho quanh anh có bao bóng hồng nguyện chăm sóc cho anh.
Ngày đó, anh nghèo. Một chiếc xe máy cà tàng cũng chẳng thể sắm nổi. Anh làm nhân viên cho một công ty nhà nước. Lương ba cọc ba đồng chẳng đủ anh mua sắm và trang trải cho vợ con. Vợ anh vì không chịu được cảnh nghèo hèn đã để lại cho anh đứa con gái mới 6 tháng tuổi mà đi theo người đàn ông khác. Anh bất lực nhìn vợ ra đi mà chẳng dám ngăn cản cô ấy. Nước mắt anh chảy dài hàng đêm vì thương con thiếu mẹ, vì cơm áo quá nhọc nhằn.
Vợ bỏ đi theo người giàu có mà anh chẳng dám ngăn cản.
Khi con anh được hai tuổi, anh gửi con nhờ bố mẹ chăm sóc rồi nai lưng đi làm không kể ngày đêm vất vả mong có thêm tiền trang trải cho con gái yêu.
Một tối muộn, anh đi xe đạp về phòng trọ thì bị một chiếc xe máy đi ẩu, chạy ngược chiều đâm vào anh rồi bỏ chạy. Đôi chân anh bị thương nặng may có người qua đường giúp đỡ anh mới tạm băng bó lại vết thương rồi đi về nhà. Nỗi đau thể xác cùng với nỗi đau tâm hồn khiến anh vùng dậy quyết tâm thay đổi cuộc sống của mình.
Anh chỉ ở nhà dưỡng thương 2 ngày rồi lại tiếp tục đi làm, ngày ở cơ quan, tối bốc vác thêm ở công trình để kiếm đồng ra đồng vào.
Con anh được bố mẹ chăm nên cũng yên tâm phần nào. Tháng nào về thăm con anh cũng thấy con lớn và khác hơn. Con vẫn có quần áo đẹp để mặc và có phần đầy đủ hơn nhiều. Anh thắc mắc thì bố mẹ anh cũng chỉ nói là tiềnbố mẹ dành dụm được nên sắm sửa thêm cho cháu. Mặc dù anh biết rõ bố mẹ cũng chỉ nói miệng vậy thôi.
Và rồi, cuộc đời anh cũng phất lên khi anh và thằng bạn thân cùng nhau lập chí chuyển hướng kinh doanh. Anh như diều gặp gió, công việc thuận lợi giúp anh bắt đầu mở được công ty cho riêng mình. Anh đã gây dựng được cơ nghiệp cho riêng mình, con gái anh cũng đã lớn và xinh giống như mẹ.
Anh đã không còn nghèo nữa, nhưng quá khứ năm xưa cứ ám ảnh mãi khiến anh không thể đi thêm bước nữa. Mặc cho quanh anh có bao bóng hồng nguyện chăm sóc cho anh.
Nghĩ về vợ, anh đã không còn lưu luyến gì hình ảnh người vợ cũ nữa. Anh cũng không còn oán hận cô ấy khi đã bỏ bố con anh mà ra đi .
Rồi một ngày, vợ anh xuất hiện trước mặt anh và cầu xin cho cô ấy gặp con gái nhưng anh đã từ chối. Anh nói với vợ rằng: “Ngày xưa cô bỏ tôi và con đi, cô có thèm ngoảnh lại nhìn nó một lần nào đâu? Giờ đây con bé lớn rồi cũng không cần đến cô nữa đâu”. Vợ anh bây giờ khác xưa rất nhiều, quần áo ra dáng quý bà, đi xe hơi xịn. Nhưng anh nhận ra vợ anh rất gầy, lúc nào cũng có nét buồn phảng phất trên mặt.
Video đang HOT
Anh dứt khoát từ chối chị, một phần trong anh vẫn còn hận chị, một phần vì không muốn con gái anh lại thêm nỗi đau khi nhắc về mẹ. Nó không căm hận mẹ nhưng cũng không muốn gặp người mẹ đã bỏ rơi nó từ bé.
Bẵng đi một thời gian, anh gặp lại một người bạn cũ của vợ mới hay tin vợ cũ của anh đã mất vì căn bệnh ung thư tai ác. Khi phát hiện ra tình trạng bệnh của chị thì không còn kịp chữa trị nữa rồi. Chị những trở về mong gặp lại bố con anh lần cuối để hoàn thành ước nguyện nhưng anh lại không cho chị gặp con.
Anh nhận được một xấp những lá thư vợ anh viết trong thời gian chung sống với người đàn ông giàu có kia. Và anh mới biết được một sự thật đau lòng.
Vợ anh bất chấp lời cay nghiệt để đi theo người tình giàu có, chấp nhận bị người tình đánh đập và đối xử không ra gì để có tiền gửi về nuôi con? Hàng đêm chị khóc vì nhớ con, thương chồng nhưng chẳng thể nào trở về bên anh. Những đồng tiền chị có được từ người tình, chị đều dành dụm nhờ người quen gửi về cho ông bà nuôi cháu nhưng anh không hề hay biết. Và anh cũng tuyệt nhiên không tìm hiểu về cuộc sống của vợ sau khi bỏ đi. Anh cứ nghĩ vợ anh được sống hạnh phúc, giàu sang bên ai kia rồi?
Những lá thư viết cho anh nhưng chị chẳng hề gửi đi. Vì chị biết, trong mắt anh chị là người phản bội lại anh trong lúc khó khăn nhất. Chị biết, nhất định anh sẽ rất hận chị nên chỉ có thể đứng từ phía sau mà lo cho con.
Bức thư cuối cùng vợ viết cho anh.
Giờ thì anh đã hiểu ra vì sao con anh vẫn được ăn mặc đẹp, đi học đầy đủ, dù tiền anh gửi về cũng chẳng có được nhiều. Sau bao năm anh lại khóc, khóc vì anh không đủ giàu có để giữ vợ anh lại, khóc vì sau bao nhiêu năm cố gắng anh vẫn là người nợ chị. Nợ con gái một người mẹ tốt. Lá thư cuối cùng chị viết cho anh.
“Anh à! Em xin lỗi vì đã bỏ bố con anh mà đi. Em biết, em đã sai rất nhiều. Em cũng đã đau khổ và dằn vặt lương tâm mình lắm. Em là người mẹ đáng bỏ đi phải không anh?
Mặc dù anh không cho em gặp con gái, nhưng em đã ngắm nhìn được con anh ạ. Cảm ơn anh đã nuôi dạy con thành một đứa con ngoan và xinh đẹp. Được nhìn thấy con lớn khôn và trưởng thành như vậy em không còn tâm nguyện nào nữa. Em vẫn mong cho con sẽ được sống vui vẻ và hạnh phúc. Mong cho anh sẽ tìm được bến đỗ thực sự của cuộc đời mình nhé anh! Yêu anh!
Tạm biệt anh và con gái nhé!”
Đôi tay cầm bức thư của anh run run, dòng chữ nhòe đi trước mắt. Giờ anh mới thấm nỗi đau của vợ anh, anh chỉ trách mình quá nghèo đã để cho vợ con phải chịu bao khổ cực.
Chiều vàng vọt, có hai bố con im lặng tựa vào nhau đứng trước một nấm mộ đã rêu xanh màu cỏ.
Theo Phunutoday
Con ơi, nếu lấy nhầm chồng hãy về với mẹ!
Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn yêu thương, che chở con vô điều kiện. Hãy trở về bên mẹ nếu sóng to, gió lớn làm con mỏi mệt. Trong lòng mẹ, con luôn được bình yên...
Dù cuộc đời có sóng gió thế nào, vẫn có mẹ ở bên con.
Con gái yêu của mẹ!
Chỉ ngày mai thôi là con sẽ rời xa tổ ấm của mình để xây dựng một tổ ấm mới của riêng con. Con đã lớn khôn, trưởng thành, trở thành một cô gái thông minh và hiểu biết.
Nhưng con à, mẹ chỉ muốn nói với con một điều nho nhỏ: hãy thoát ra khỏi những tù túng tư tưởng mà người ta vẫn nặng nhọc khoác lên mình chúng ta - những người phụ nữ, những người mẹ, người vợ. Hãy nhớ rằng chuẩn mực được đặt ra để dành cho số đông, chỉ là số đông thôi, không phải là tất cả.
Bởi vậy, con không cần cố gắng để trở thành một người vợ chuẩn mực. Hãy cứ sống là chính con, đúng với chính bản ngã của mình. Đừng vì bất cứ ai mà thay đổi, đừng vì bất cứ ai mà hi sinh bản thân.
Chẳng gì đau khổ bằng việc hi sinh mình vì người khác. Bởi nếu họ thật sự yêu thương con, nghĩ cho con, họ sẽ không để con phải hi sinh vì họ. Còn nếu con đã hi sinh vì họ, chưa chắc họ đã hạnh phúc, còn con, chắc chắn con không thể hạnh phúc khi không thể sống là chính mình.
Con hãy sống sòng phẳng với cuộc đời và người đàn ông ở bên cạnh.
Nhưng nếu con không còn là con nữa, con sẽ chết dần, chết mòn theo tháng năm. Và khi ấy, con sẽ nhận ra rằng, không ai ở lại với ta trọn cuộc đời, trừ chính bản thân ta. Bởi vậy, hãy yêu thương và đối xử tốt với chính mình, con ạ!Con biết không, cuộc sống này ngắn ngủi. Hãy làm những điều con muốn, và rồi người khác cũng sẽ tìm được điều họ muốn cả thôi. Không ai thiếu ai mà chết cả.
Cuộc sống hôn nhân không chỉ có bình yên và hạnh phúc mà còn có cả sóng gió, muộn phiền và thậm chí cả đau thương. Người ta thường khuyên chúng ta rằng là phụ nữ, hãy chịu thiệt thòi một chút, hãy nhẫn nhịn một chút để gia đình được yên ấm.
Nhưng mẹ lại khuyên con rằng hãy biết dũng cảm níu giữ, hoặc mạnh mẽ buông bỏ. Mẹ sinh con ra không phải muốn con trở thành một người phụ nữ cam chịu và nhịn nhục, mà để trở thành một người phụ nữ biết đấu tranh cho bản thân, đấu tranh cho quyền được sống. Nhớ nhé! Sống đấy, không phải là tồn tại đâu!
Cuộc đời của chúng ta là hệ quả của một chuỗi các sự lựa chọn. Nếu con chọn sai, hãy chọn lại cho đúng. Hãy dũng cảm sửa chữa sai lầm của mình, đừng chịu đựng mà sống với nó mãi. Kể cả sai lầm đó là một cuộc hôn nhân đi nữa.
Đó không phải là cái nhìn bi quan, đó là sự thật. Con nên đối diện với nó và đừng quá kì vọng. Nếu con có một nhãn quan sáng suốt, con sẽ bình thản trước mọi sự và biết rằng con hoàn toàn có thể tách mình ra khỏi mối quan hệ đó, rời khỏi mối liên kết đó khi nó đã đủ lỏng lẻo.Hôn nhân hóa ra không thiêng liêng như người ta vẫn nói. Và sự gắn kết giữa hai con người hóa ra cũng chẳng bền chặt như người ta vẫn tưởng. Mọi điều đều có thể xảy ra con ạ.
Đừng cố thắt ghép những thứ đã rã rời, đừng cố níu giữ những người đã muốn xa rời con.
Những người phụ nữ tự hào vì họ đã hi sinh. Ngoài những lời tán dương trước mặt, họ còn nhận được những ngậm ngùi, chua xót sau lưng. Sự hi sinh đáng được trân trọng, nhưng không đáng được khuyến khích, như vậy chẳng khác nào khuyến khích chúng ta chịu khổ đau.
Ở một khía cạnh nào đó, sự hi sinh là một thỏa hiệp thất bại. Hạnh phúc thì không có thỏa hiệp nào con ạ! Nếu con đã phải thỏa hiệp, hãy tự hỏi đó có là hạnh phúc thật sự hay không.
Cuối cùng, con biết đấy, con luôn luôn là con gái mẹ. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn yêu thương, che chở con vô điều kiện. Hãy trở về bên mẹ nếu sóng to, gió lớn làm con mỏi mệt. Trong lòng mẹ, con luôn được bình yên...
Tất nhiên, điều mẹ luôn nguyện cầu là con gái của mẹ được hạnh phúc, vượt qua sóng gió cuộc đời và luôn có những lựa chọn sáng suốt và thanh thản nhất.
Thương yêu con vô vàn!
Theo blogtamsu
Nếu em chấp nhận làm người tình, anh sẽ ở bên em chứ? Nhiều lúc tôi tự hỏi bản thân, tình yêu là gì, anh là gì mà có thể khiến tôi vì anh mà chấp nhận là người thứ 3 vô duyên trong chuyện tình yêu của chính mình? 22 tuổi tôi chưa có một mảnh tình vắt vai. Dù rất đau lòng khi nhìn bạn bè lần lượt rời khỏi hội FA nhưng tôi...