Nước mắt có thể rơi, nhưng kiêu hãnh của đàn bà không bao giờ được đánh mất!
Chẳng thể có được cái miệng xinh và trái tim nhân hậu như bồ tát, em bị người ta làm tổn thương, bị người ta dày xéo đến hao mòn. Những lúc mặt đối mặt thì kiên cường lắm, cứ giấu nhẹm đi cảm xúc…
Sinh ra là phận con gái, dẫu mạnh mẽ hay yếu đuối thì đều sẽ có những khi cúi đầu, lau vội giọt nước mắt. Những giây phút ấy chua xót lắm, nào có quan tâm tới chuyện ủy mị hay kiên cường nữa đâu.
Mà suy cho cùng, con gái, kiên cường quá sẽ thành miễn cưỡng. Tới khi những nỗi đau chất đầy, là khi những kẻ mạnh mẽ chẳng thể nào thoát ra khỏi nó. Vì họ dường như đã phải che dấu quá nhiều, dần dần mất đi cách bộc lộ cảm xúc của bản thân ra bên ngoài.
Đời nhiều cay đắng, đúng như người ta nói, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Chỉ cần mình lơ là, đánh mất cảnh giác là lập tức trở thành kẻ bị bỏ rơi khỏi cuộc đời ai đó, từ cô gái yên phận sống với đầy tình yêu trở thành một người hoàn toàn khác lạ. Cũng có khi, chỉ vì đam mê và mong muốn được sống trong những gì mình yêu thích lại khiến thân là phận gái chịu nhiều chỉ trích. Phải giữ lối sống thế này, phải làm việc thế kia… Và còn biết bao nhiêu điều khác mà xã hội vô tình dựng lên như một bức tường với những nữ nhân như thế.
Chẳng thể có được cái miệng xinh và trái tim nhân hậu như bồ tát, em bị người ta làm tổn thương, bị người ta dày xéo đến hao mòn. Những lúc mặt đối mặt thì kiên cường lắm, cứ giấu nhẹm đi cảm xúc đang ứ đọng ngay dưới cổ họng. Về đến nhà, trốn vào một góc rồi khóc cho hết hơi kiệt sức, khóc cho đến lúc lả người đi mà vẫn còn thấy chân tay run rẩy. Không phải sợ hãi, chỉ là ngột ngạt quá, không thể kiềm chế nổi mà thôi.
Video đang HOT
Nhưng đấy, phụ nữ cũng biết giữ giá lắm đấy. Cho dù có yếu đuối đến đâu, cũng quyết không được khóc trước mặt những kẻ muốn nhìn thấy nước mắt của mình. Kể cả quay lưng đi cũng phải ngẩng thật cao đầu. Mình không thua cuộc, chỉ là chưa đến lúc để lật ngược ván cờ. Sáng ra ăn mặc gọn gàng, thật tự tin rồi ra ngoài, đây không hề là vẻ giả tạo mà những cô gái muốn tạo ra chỉ nhằm che mắt thiên hạ. Đó là hình ảnh cô ấy muốn hướng đến, muốn mình luôn phải thật tốt để tiếp tục công việc, tiếp tục cuộc sống của mình. Rồi đêm về, muốn làm gì cũng được, khóc sao thì khóc, nhưng phải dành những điều hoàn hảo nhất cho bản thân. Vì khi mình bất cần, buông lơi tất cả, thứ mình có được cũng chỉ là vài ánh mắt thương hại của kẻ khác mà thôi.
Nước mắt của con gái, không phải là vũ khí để dằn vặt anh chàng người yêu, cũng không dùng để níu kéo những bước chân vô tình. Nếu ai thực sự thấu hiểu những trái tim ngạo nghễ nhưng vô cùng mỏng manh ấy, thì sẽ biết, nước mắt giống như những mũi kim đâm vào tâm can cô ấy. Cho đến khi không còn nước mắt nữa, cũng là lúc vết thương chai sạn. Và cô ấy, cũng chẳng thiết buồn nữa.
Nhưng nước mắt thì có thể rơi, còn niềm kiêu hãnh của mỗi bản thể các cô thì không bao giờ được đánh mất. Ngước lên sẽ thấy còn bao nhiêu điều đáng để nố lực, để tự hào. Chẳng vì lý do gì mà phải ướt át cho người ta xem. Mình phải tự bước đi con đường của mình, đừng bi lụy để vin vào ai đó một đoạn đường rồi đến khi ngã gục chỉ vì thiếu đi cánh tay của họ. Và mặc cho lời nói của người đời, hãy cứ sống thật tốt và trưởng thành. Như một phép chứng minh không cần đặt bút, vẫn có thể thấy cô ấy sống như thế nào không phụ thuộc vào miệng lưỡi thế gian.
Khóc, không có nghĩa là yếu đuối. Chắc chắn vậy. Bởi yếu đuối chỉ là khi chúng ta quên mất việc phải yêu thương bản thân mình, để mặc cuộc đời của mình cho người khác nhào nặn. Sống không cần quá mạnh mẽ nhưng phải đủ bản lĩnh để giữ được cái khí chất cũng như kiêu hãnh của mình khi đi trên một thảm hoa hồng có gai.
St
Đàn ông không bao giờ muốn bỏ vợ, đàn bà đừng 'ép' họ phải làm như thế!
Tôi không muốn phản bội vợ, nhưng nếu tôi có sai, thì cũng do vợ ép tôi phải như thế.
Ảnh minh họa: Internet.
"Bỏ thì thương, mà vương thì tội" - Đó là tình cảnh của tôi lúc này. Tôi không thể nào chấp nhận được một người vợ "hổ báo" suốt ngày nhăn nhó.
Hồi yêu nhau, tôi chưa hề thấy cô ấy nổi giận hay quát mắng om sòm bao giờ. Tôi cứ nghĩ người yêu thật thà, tính tình hiền lành chịu khó. Nhưng khi lấy về thì không hiểu sao vợ thay đổi tính nết một cách chóng mặt.
Cứ về nhà là vợ bắt đầu than thở, từ chuyện ở cơ quan, bạn bè cho đến nhà cửa hơi bề bộn một chút cô ấy đều mang ra cằn nhằn.Tính nết của vợ ngày càng quá quắt và bắt đầu "hổ báo" khi vợ tôi sinh em bé.
Biết vợ hay nóng giận khó chịu nên mỗi khi đi làm về, tôi đều tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, trông con để cô ấy nghỉ ngơi. Nhưng tôi cứ cảm tưởng vợ chẳng bao giờ hài lòng được bất cứ điều gì. Tôi để bát không đúng vị trí, lau nhà chưa sạch, áo quần chưa kịp treo lên, vợ đều cằn nhằn với chồng cả tiếng đồng hồ. Chỉ có một chuyện nhưng vợ cứ "nhai đi nhai lại", nhiều lúc bực mình quá tôi cũng nhắc vợ, thì cả hai lại cãi nhau. Vợ chẳng thèm nghe mà vào phòng đóng cửa.
Con gái tôi mới được hơn 1 tuổi, vợ cũng không tha. Nhiều lần thấy vợ quát mắng, cư xử với con mà tôi thấy xót.
Ảnh minh họa: Internet
Trẻ con hiếu động thích đùa nghịch, cô ấy ít khi chiều con, thậm chí dùng những lời nói thô tục để dạy giỗ.
"Mày có để tao yên không, mày đòi gì mà lắm thế", "Mày muốn gì, tao đánh cho một trận bây giờ", "Tao phát điên lên vì mày đấy" - Đó là những câu cửa miệng mà vợ hay quát mắng với con.
Buổi tối, khi con yên giấc, tôi nhẹ nhàng góp ý với vợ, nên dùng những từ ngữ ngọt ngào hơn với con. Vì đứa trẻ đang nhỏ không biết được những gì mình đang nói, không may nó lại bắt chước theo thì không tốt.
Cô ấy không nghe còn giận hờn quay sang bảo tôi: "Vậy từ nay, anh đi mà dạy con".
Cứ mỗi lần nhìn con lăn lóc khóc bên vợ mà tôi thấy ấm ức, chẳng hiểu sao tính khí vợ lại như thế. Góp ý cũng không được, cứ nói ra thì vợ chồng lại cãi nhau rồi giận hờn. Có khi "chiến tranh lạnh" cả tuần, tôi chịu xuống nước thì cô ấy mới nói chuyện. Tôi không biết phải làm sao để vợ có thể hiền hòa và dễ chịu hơn. Có gì cần chia sẻ thì vợ chồng nhẹ nhàng nói với nhau rồi cũng giải quyết. Tôi thấy quá chán ngán vợ, cũng vì cái tính "hổ báo" đó mà tình cảm tôi dành cho cô ấy đã vơi dần.
Nếu tình trạng này cứ kéo dài mãi tôi e cuộc hôn nhân này không thể bền chặt được. Tôi muốn ly hôn, nhưng nhìn thấy đứa con nhỏ vô tư chơi đùa mà lòng quặn đau. Còn vợ, bỏ đi thì thấy thương, tiếp tục sống thì tôi không thể nào chịu đựng được.
Đàn ông dù biết nhẫn nhịn tốt đến đâu thì cũng có giới hạn nhất định của nó. Tôi càng nhẫn nhịn vợ bao nhiêu thì cô ấy càng "được đằng chân lân đằng đầu". Hiện tại, có một người phụ nữ rất quan tâm và yêu thương tôi. Nếu vợ không thay đổi, tôi rất dễ động lòng trước sự chia sẻ và chăm sóc của người phụ nữ khác. Tôi không muốn phản bội vợ, nhưng nếu tôi có sai, thì cũng do vợ ép tôi phải như thế.
Theo GĐVN
Đi tìm vung cho nồi bị ế Theo bí kíp thì đàn bà thích tiền. Ấy vậy mà có hôm nhét gần chục triệu trong túi, tôi vẫn... về tay không. Tôi chính thức công nhận mình bị ế rùi. Điều này thật nhục nhã. Bao ngày đứng trước gương tự kiểm điểm, thấy mình đâu kém ai, mooix chỉ số đẹp giai hơi thấp tí thôi. Theo bí kíp...