Nửa đêm run rẩy vì hành động lạ của em trai chồng
Đến bây giờ, khi viết ra câu chuyện này, tim em vẫn đập thình thịch vì chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó…
Em lấy chồng mới được nửa tháng. Nhà em ở Tuyên Quang còn anh ấy ở Chương Mỹ, Hà Nội. Nhà chồng em khá giàu có, ở ngay Xuân Mai, nhà 4 tầng khang trang, bố mẹ chồng đều làm kinh doanh.
Về nhà chồng em khá sướng khi được bố mẹ chồng hết mực thương yêu, nhiều lúc cảm tưởng bố mẹ còn thương mình hơn con đẻ. Mẹ chồng em bảo vì nhà có mỗi 2 đứa con trai, có em về làm dâu nên mừng lắm. Từ lâu mẹ đã mong mỏi có đứa con gái để thủ thỉ, trò chuyện nhưng không sinh được con gái. Vậy nên, em về làm dâu mẹ xem như con đẻ.
Trời trở lạnh cái là mẹ mua cho bao nhiêu quần áo từ quần tất đến áo len, váy len, áo phao đủ các kiểu. Sáng nào mẹ chồng em cũng dậy sớm mua đồ ăn sáng cho cả nhà và không quên mua món em thích là bánh khúc với bánh giò ít mỡ. Nói chung về làm dâu nhà chồng, em chẳng thể nào kể hết sự may mắn của mình.
Mới 2 tuần làm dâu mà em tăng lên 2kg, chồng em cứ cười tủm tỉm bảo chắc định tăng cân để lấy sức đẻ. Mẹ chồng em động viên ‘béo đẹp béo khỏe’ trong khi em đã chạm mốc 53kg. Mọi chuyện tưởng như suôn sẻ và may mắn nếu như không có cậu em trai kỳ quái của chồng em.
Từ hôm mới về nhà ra mắt, đứa em của chồng em cứ lầm lì nhìn chị dâu mà không nói không rằng. Em có bắt chuyện nó cũng chẳng thèm đáp. Cưới về sáng sớm gặp nó chuẩn bị đồ đi làm, em có ra chào trước nó cũng lừ lừ đi không thèm đáp lại.
Nhiều lúc nghĩ chẳng nhẽ nó khinh em ít tuổi hơn nên mới tỏ thái độ như thế, hay nó không ưa em ở tỉnh khác, hay em làm gì nó không thích. Nhiều lần hỏi chồng rằng sao cậu em trai của anh lại tỏ thái độ như vậy với em nhưng anh chỉ lắc đầu bảo, tính nó từ nhỏ đến lớn như vậy, chắc tại chưa quen chị dâu.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Nhưng 2 tuần ở nhà anh, em cũng để ý, không chỉ tỏ thái độ lạnh lùng với em mà ngay cả với bố mẹ chồng và cả chồng em cũng vậy. Nó đi làm về là tót ngay lên phòng chứ chẳng thèm chào hỏi ai.
Em muốn nói chuyện bảo ban nó lớn rồi phải biết chào bố mẹ cho lễ phép không người ngoài cười cho nhưng cứ hễ bắt chuyện cái là nó lại lừ lừ đi. Mẹ chồng em thì chiều con vô cùng, nấu ăn sẵn gọi nó xuống bàn ăn mà nó chẳng thèm thưa. Mẹ lên tận phòng gọi cũng không được. Cuối cùng lại bê luôn cái khay cơm đủ thức ăn mang lên cho nó.
Hôm qua, mẹ chồng em lại bảo em mang khay cơm lên cho nó dù chủ nhật nó chẳng đi làm, cứ nhốt mình trong phòng nghe nhạc, nghiền máy tính.
Em nói thêm là phòng riêng của cậu em chồng em cũng rất kỳ quái. Toàn những thứ tranh ảnh ghê lắm, có thể nói thẳng ra là bệnh hoạn. Mới lần đầu vào dọn phòng nhìn những thứ đó, cùng với thứ mùi khó chịu trong đó mà em muốn buồn nôn bỏ chạy luôn.
Lúc mang lên phòng, có phần rụt rè sợ hãi nhưng em nghĩ mới làm dâu không thể trái ý mẹ chồng, với cả cũng muốn thân thiện với em chồng hơn nên đã mạnh dạn bê lên. Mang vào phòng, đặt xuống bàn bảo nó ăn cơm cho nóng, nó còn chẳng buồn nhìn lên đáp lời chị dâu. Em lại lắc đầu xuống ăn cơm với cả nhà.
Bữa ăn bố chồng em lại càu nhàu chuyện mẹ chồng chiều con trai quá, làm nó hư. Mẹ chồng em chỉ thở dài không nói gì. Chắc mẹ cũng có nhiều uẩn khúc không tiện nói.
Chồng em lại khác, anh còn bênh vực cậu em bảo nó mệt này mệt kia nhưng em thì thấy có điều gì đó mà mẹ chồng và anh đang che giấu em.
Khoảng 20h, khi việc nhà đã xong, em chạy lên phòng em chồng để lấy khay cơm xuống rửa. Vừa đến cửa phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt mà em há hốc sợ hãi. Cậu em chồng đang mang mấy bộ đồ lót của phụ nữ cầm lên mũi ngửi rồi úp mặt vào đó. Bên dưới đang mặc luôn cái váy xòe hoa lắc lư theo nhạc.
Quá sợ hãi, em bỏ chạy luôn về phòng với chồng. Tim đập chân run kể lại mọi chuyện cho chồng em nghe, ngạc nhiên là chồng em vẫn bình thản bảo: ‘Tính nó như thế. Nó hơi quái một chút nhưng rất tốt bụng. Nó không làm gì đâu mà em sợ’.
Thử hỏi, giữa đêm gặp cảnh đó có ai không sợ, nhất là lại làm cái việc bệnh hoạn như thế. Rồi khoảng 21h em mang đồ đi tắm. Lúc đang tắm em cảm giác có ai đó đang theo dõi mình từ phía sau. Rồi bất giác em nhìn lại, một lỗ hổng nhỏ xuyên qua tường đến phòng em chồng và em thấy có cặp mắt ở bên kia. Hoảng sợ quá em vội mặc quần áo chạy vào phòng.
Em sợ đến mức khóc ngất đòi chồng hoặc chuyển đi chỗ khác ở hoặc là em sẽ ra ngoài tự thuê phòng. Nhưng chồng em lại từ chối bảo mới cưới phải ở lại đã chứ bây giờ chuyển ra ngoại sợ bố mẹ giận. Em phải làm sao đây mọi người ơi, cứ sống như thế này chắc em chết vì đau tim mất với đứa em chồng bệnh hoạn như thế.
Theo Tinngan
Tôi đã bị lừa gạt bởi những kẻ lợi dụng thánh thần
Tôi viết dòng tâm sự này bằng một nỗi đau đớn tuyệt vọng, hi vọng tìm cho mình một niềm an ủi.
Cách đây gần 2 năm, tôi có quen một người đàn ông kém tôi 7 tuổi. Buổi đầu gặp gỡ để lại cho tôi một ấn tượng tốt đẹp. Thời gian trôi đi, con người đó luôn để trong tôi niềm tin, hằng ngày người đó luôn đem đến cho tôi những câu chuyện về thần thánh, những câu chuyện kì thú, lâm li. Họ than thở với tôi là căn của họ phải đi tu ở chùa Yên Tử, họ đau xót thương yêu nhân loại bị đày ải khổ cực, họ buồn khổ khi nhân loại sống lầm than, cạnh tranh, cướp giật nhau từng miếng cơm, manh áo. Họ than thân, trách phận của họ vì lực bất tòng tâm không cứu vãn được nhân loại. Những câu chuyện của họ làm tôi bao đêm sướt mướt, bởi một con người nhân ái, một tấm lòng cao cả như thế trong cuộc sống thật hiếm có.
Chuyện xảy ra khá bất ngờ là người đó đã thổ lộ tình cảm với tôi, những phần việc về tâm linh trong gia đình nhà tôi luôn được người đó quan tâm, đề cập đến. Trước một sự thánh thiện, tôi lao đầu như một con thiêu thân, tôi tôn thờ tâm linh, tôn thờ những lời người đó nói là có thật. Cuộc sống hàng ngày của tôi bị xáo trộn, con người tôi không giữ được lí trí của mình. Họ lại xuất hiện hàng ngày với sự quan tâm, chăm sóc, yêu thương, với những cuộc điện thoại liên tục, với những lời lẽ yêu thương nồng nàn, cuộc sống của tôi như nắng hạn gặp cơn mưa... Với tôi, không cần gặp nhau, không cần quan hệ xác thịt, nhưng hàng ngày tôi muốn được nghe tiếng nói của họ, được họ quan tâm, chăm chút... thế là tôi đã thấy hạnh phúc lắm rồi.
Những cuộc điện thoại liên tục giờ thưa dần...
Họ nói trên trán tôi có chữ Thiên Định tức là trời đã cho chúng tôi được gặp nhau, phải ở bên nhau, cả cưới tôi trước điện thờ thánh, một mâm trầu cau, những lễ vật tổ chức trong đám cưới âm thầm đó diễn ra theo bài bản của họ. Tôi day dứt mãi rồi cũng quyết định tổ chức đám cưới âm thầm trước thánh.
Từ ngày đó tôi xác định như một người chị cả trong gia đình, tôi nghĩ trách nhiệm của mình là phải chăm lo, vun đắp cho gia đình họ sao cho trên thuận, dưới hòa, nề nếp gia phong, gia đạo phải nằm trong một khuôn thước. Tôi đã làm hết khả năng của mình mong muốn, được người trên kính nể, kẻ dưới thương yêu... Họ được gọi là cậu, tôi tôn thờ như một vị thánh sống, tôi chăm lo từng giấc ngủ, từng tiếng thở dài não nùng của họ.
Rồi những chuyện đáng tiếc không may xảy ra với gia đình nhà tôi, càng cúng lễ gia đình nhà tôi càng thấy rối ren, người ốm, người tai nạn... xảy ra liên miên. Lúc đó tôi đồng cảm với họ vì nghĩ rằng đó là vận hạn của gia đình tôi. Trong thời gian 4 tháng, chuyện tình cảm của chúng tôi ngày càng gắn bó. Họ thề thốt nếu cuộc sống này không có tôi họ sẽ chết. Mỗi ngày, mỗi giờ họ thể hiện tình yêu của mình bằng những cuộc điện thoại kiểm tra liên tục. Có những đêm chúng tôi nói chuyện điện thoại tới tận sáng mà không thấy chán. Tôi cảm nhận tình yêu mà họ giành cho tôi là quá lớn, quá sức tưởng tượng cuả tôi. Họ đóng vai vừa là một vị thánh sống, vừa là một người chồng và là một người bạn lí tưởng... Chúng tôi gặp nhau không đủ số lần trên một bàn tay, rồi lần đó tôi mang thai, họ nói tôi phải bỏ đi vì đứa bé ra đời sẽ làm thiệt hại tới 6 mạng người của 2 nhà! 4 tháng tình cảm tốt đẹp thì sang tháng thứ 5 tôi phải nằm viện điều trị dạ dày. Họ để lại tôi nằm viện và đi lên Sơn La hành nghề. Những cuộc điện thoại liên tục giờ thưa dần... Những kỉ vật tôi tặng đều đưa ra lí do bị hỏng phải vất đi, những vật có giá trị thì cho người thân trong gia đình dùng... Hôm tôi về quê thì được biết họ dẫn về một người đàn bà 47 tuổi và họ cũng tổ chức một đàn lễ giống như đàn lễ đã làm cho tôi. Họ còn rủ vợ đi chụp ảnh cưới 10 năm để che mắt gia đình. Lúc này tôi mới vỡ lẽ họ dàn dựng màn kịch của gia đình họ là gian dối, tôi dày vò lương tâm vô cùng. Những người thân của họ an ủi tôi bảo tôi không có tội vì tôi là người không biết... Những câu chuyện mọi người kể tôi vẫn chưa tận mắt nên vẫn không tin, cho đến một hôm cách đây 15 ngày, họ đã điện thoại cho tôi nói là mời tôi lên Sơn La dự đám cưới của họ với người 47 tuổi đó. Người đó rất giàu có, hơn họ 13 tuổi. Lúc đó tôi vẫn không tin đó là sự thật...
Tôi đau đớn vô cùng, nhìn căn phòng của họ với chiếc giương mà hàng ngày họ hứa với tôi chỉ để ngồi thiền giờ không còn linh thiêng nữa bởi người đàn bà đó đã về ăn ở tại đó. Tôi thật lòng chia sẻ với người đàn bà đó những gì họ dùng với tôi thì bây giờ được áp dụng cho người kia. Nếu kể ra những gì mà hắn đã dùng thánh để làm thì chắc người nghe phải căm phẫn. Tôi đã mạnh dạn nói với vợ họ để tìm hướng giải quyết nhưng họ đã át đi, gào thật to, đập phá nhằm trấn áp tinh thần của mọi người. Dù biết rằng tôi là người bị phản bội, bị lừa dối nhưng tình cảm giành cho họ đã vượt qua tất cả. Tôi không cần niềm vui hạnh phúc của riêng tôi, chỉ cần người đó được thức tỉnh, thoát khỏi sự u mê Dục và Tiền để về với gia đình. Giờ đây họ bất chấp tất cả mọi lời nói, họ tuyên bố ai làm hỏng đàn lễ của người đàn bà đó họ sẽ giết, kể cả mẹ đẻ ra họ cũng không tha. Họ đang tràn ngập hạnh phúc cùng người đàn bà hơn mình 13 tuổi. Họ cầu cho mình là nhiều phụ nữ phải theo nhưng thực ra họ mượn Thần Thánh để lừa bịp... Giờ đây tôi chỉ mong muốn họ trở thành một con người thực sự, đừng đam mê tiền tài dục vọng, đừng đem thần thánh ra lừa dối những người nhẹ dạ cả tin, bán rẻ mình để rồi đời con, đời cháu phải gánh nghiệp oan khiên. Tôi đã gửi cho họ trăm tin nhắn nhưng không một lời đáp lại...
Trong lúc như thế này, tôi mong nhận được những lời khuyên chân thành nhất. Xin được chân trọng cảm ơn.
Theo Hanhphucgiadinh
Điên tiết vì vợ tự ý đi thu nhỏ vòng 1 Nghĩ đến bộ ngực chỉ nhỉnh hơn con ốc nhồi một chút của vợ, tôi càng bực mình hơn nên mang gối sang phòng khác ngủ. Sau sự việc xảy ra cuối tuần vừa qua, hiện tại tâm trạng của tôi vẫn không khá khẩm hơn là mấy, không biết có ông chồng nào từng rơi vào hoàn cảnh oái oăm như tôi...