Nửa đêm nhìn cánh cửa phòng ngủ mở toang, tôi hốt hoảng đi tìm chồng
Nửa đêm, khi tôi trở mình thì phát hiện chồng không nằm trên giường, còn cánh cửa phòng ngủ mở toang. Tôi hốt hoảng vừa tìm vừa gọi anh, chỉ mong nhìn thấy anh đâu đó…
Chào Huyền, tác giả bài viết “Biết bao đêm, chồng mặc áo chú rể lang thang ngoài đường đòi đón dâu”.
Đọc tâm sự của bạn mà tôi như nhìn thấy mình của 2 năm trước trong đó. Tôi cũng từng giống bạn, cũng vất vả khổ sở nhưng cam tâm tình nguyện chăm sóc một người mắc bệnh về trí não. Câu chuyện cuộc đời tôi cũng long đong và nhiều nước mắt chẳng kém bạn.
Tôi lấy chồng khi 24 tuổi, lúc đó tôi làm văn thư trong một trường đại học, còn chồng tôi hơn tôi 8 tuổi là giảng viên dạy ở ngôi trường đó. Chúng tôi bén duyên trong những lần đi sinh hoạt chung toàn trường và trở thành vợ chồng sau gần 1 năm quen biết và yêu nhau.
Cuộc sống của vợ chồng tôi càng ngày càng tuyệt vời hơn khi 4 năm sau cưới, tôi sinh được 2 cháu một gái một trai. Chồng tôi là người rất hiền lành, tốt tính, ở trong trường vẫn được các em sinh viên quý mến, về nhà thì hai con suốt ngày bám cổ. Vậy mà, cuộc hôn nhân vừa được 6 năm, lúc này đứa con trai thứ hai của tôi mới qua 2 tuổi, gia đình tôi đã phải gánh chịu một thảm kịch.
Chồng tôi bị điện giật, trượt chân ngã từ trên tầng 3 xuống, lúc đó anh đang leo lên sửa lại chút mái ban công. Khi ấy tôi đang đi siêu thị cùng các con, hàng xóm nhìn qua cửa sổ thấy sự việc nên vội vã phá khóa cổng vào đưa chồng tôi đi cấp cứu và gọi điện báo cho tôi biết.
Ngày hôm đó, tôi ngồi 8 tiếng ở hành lang bệnh viện, ôm chặt hai con mà người lạnh toát vì sợ hãi và lo lắng. Đến khi bác sĩ thông báo chồng tôi đã qua cơn nguy hiểm, tôi như trút được gánh nặng trên vai. Nhưng chưa hết mừng vui, tôi lại được tin chồng tôi bị tổn thương não, để lại nhiều di chứng.
Đứa con gái lớn từng khóc nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, mẹ chữa bệnh cho bố đi. Không có tiền thì bán nhà chữa bệnh cho bố. Đừng để bố phải đau đầu như thế!”. (Ảnh minh họa)
2 tháng sau, chồng tôi mới rời khỏi bệnh viện sau về nhà tiếp tục điều trị. Anh không còn đi dạy được nữa do quên nhiều và cũng rất hay nói lảm nhảm, bất bình thường. Thời gian đầu, chồng tôi buồn bực tay chân, anh thường đập phá đồ đạc một cách không kiểm soát được. Sau rồi mức độ của anh cứ nặng dần, có lần anh còn làm tổn thương tới bản thân. Thời gian đó, tôi phải gửi cả hai con sang nhà bà nội để tiện chăm sóc anh và cũng để các con không chứng kiến cảnh bố bị như vậy. Cuối tuần, ông bà hoặc các bác sẽ đưa chúng về chơi với bố.
Tôi cũng không thể đi làm, vì không ai trông chừng anh được. Hai vợ chồng sống phụ thuộc vào đồng tiền trợ cấp của nhà trường, và chút tiền quỹ của các em sinh viên góp tặng. Về sau, tôi đã tìm được việc thích hợp, có thể dạy anh làm cùng. Cả ngày chúng tôi ở nhà đan áo len và may vá thủ công, cũng đủ sống qua ngày.
3 năm đó là những nỗi đau tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra. Mỗi khi các con ôm anh, anh cũng dạt dào cảm xúc nhưng rất nhanh lại bị đau đầu và trở nên cuồng loạn. Bọn trẻ dù còn nhỏ nhưng cũng hiểu biết và thương bố. Thấy bố như vậy, không đứa nào sợ, ngược lại, đứa con gái lớn từng khóc nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, mẹ chữa bệnh cho bố đi. Không có tiền thì bán nhà chữa bệnh cho bố. Đừng để bố phải đau đầu như thế!”.
Chữa được thì tôi cũng đã không tiếc tiền của chữa cho anh rồi. Song bệnh tình của chồng tôi, y học còn đang bỏ ngỏ. Tôi không biết phải nói với con như thế nào về tình trạng của bố. Từ một con người tri thức, đầy hoài bão, bỗng chốc trở nên lẩn thẩn, điên dại. Cuộc sống của anh đúng như rơi từ trên trời xuống đáy vực. Mẹ con tôi khổ một, nhưng anh khổ mười.
Đêm nào đi ngủ, tôi cũng nắm chặt tay anh. Một vì sợ anh không ngủ, lại tỉnh dậy đập phá hoặc đi đâu tôi không biết. Hai là vì tôi muốn truyền cho anh sự an toàn, cảm giác ấm áp để hy vọng anh có thể sớm ngày tỉnh táo.
Đêm nào đi ngủ, tôi cũng nắm chặt tay anh. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, vào một tối đầu hạ năm 2013, khi tôi còn đang ngủ say thì anh lặng lẽ ra đi. Nửa đêm, khi tôi trở mình thì phát hiện chồng tôi không nằm trên giường, còn cánh cửa phòng ngủ mở toang. Tôi hốt hoảng vừa tìm vừa gọi anh, chỉ mong nhìn thấy anh đâu đó. Cho đến khi nhìn thấy anh nằm sấp ngoài sân ngay bên dưới góc ban công ngày trước anh ngã, tôi gần như ngất lịm.
Đến giờ tôi cũng không biết, rốt cuộc chồng tôi tự tử như người ta nói, hay anh bị trượt chân khỏi ban công do đùa nghịch trên đó? Nhưng tôi thà rằng anh cứ như vậy ở bên mẹ con tôi, còn hơn là anh ra đi đột ngột thế này. Dù anh có không tỉnh táo thì vẫn còn đó, cho con có bố, cho vợ có chồng. Nhưng chồng tôi chọn cách ra đi để nhẹ gánh mẹ con tôi, khiến tôi vừa giận vừa thương.
Đến giờ, nỗi đau trôi qua được hơn 2 năm, nhưng mỗi khi nghĩ lại, tôi vẫn ứa nước mắt vì xót và tiếc nuối cho chồng. Nay lại tình cờ đọc được những dòng tâm sự của bạn, tôi cũng muốn trải lòng chuyện vợ chồng tôi cho nhẹ bớt. Giờ tôi chỉ tập trung vào nuôi dạy con chứ không nghĩ tới những chuyện xa xôi gì khác. Tôi cũng cảm ơn đời vì đã kịp sinh cho chồng 2 đứa con. Đó là chỗ dựa vững chắc nhất cho tôi vượt qua mọi đau khổ. Tôi hy vọng Huyền sẽ may mắn hơn tôi, cầu mong chồng bạn sẽ tỉnh lại và hai bạn sẽ hạnh phúc cùng với những đứa con. Cảm ơn mọi người đã đọc và chia sẻ cùng tôi!
Theo Afamily
Phụ nữ đọc rồi hãy chia sẻ, để càng nhiều đàn ông hiểu được tình nghĩa vợ chồng
Trên đời này có hai loại sắc đẹp, vẻ đẹp bên ngoài: có thể thỏa mãn sĩ diện của anh, nhưng không thể cho anh một đời hạnh phúc. Vẻ đẹp bên trong: tuy không thể cho anh sĩ diện, nhưng có thể cho anh một đời hạnh phúc, đối với phụ nữ... khuôn mặt quan trọng... hay là hạnh phúc quan trọng hơn...
Ông xã à, người yêu cũ của anh gọi này
Chồng: A lô?
Người yêu cũ: A lô, anh... phải không?
Video đang HOT
Chồng: Cô, cô là ai?
Người yêu cũ: Em là...
Chồng: À, là em à! Tìm anh có việc gì?
Người yêu cũ: Anh có thể ra ngoài một chút không? Em đang ở gần nhà anh.
(Đi đi! Ông xã, em tin anh!) Vợ giục.
...
Người yêu cũ: Anh uống trà đi!
Chồng: Có chuyện gì em nói nhanh đi! Muộn thế này rồi, anh không yên tâm để vợ ở nhà một mình, cô ấy sợ bóng tối.
Người yêu cũ: Em ly hôn rồi!
Chồng: Sao thế? Chẳng phải chồng em rất yêu thương em sao?
Người yêu cũ: Anh ta là đồ khốn nạn, giấu em nuôi bồ nhí, hu hu hu...
Chồng: Được rồi, em đừng buồn quá, em còn trẻ thế này, sẽ tìm được người khác tốt hơn.
Người yêu cũ: Anh hận em lắm đúng không?
Chồng: Tất cả đều là quá khứ rồi. Bây giờ anh coi em là bạn, không ghét hận gì cả.
Người yêu cũ: Thật không?
Chồng: Tất nhiên rồi, anh đã nói dối em bao giờ chưa?
Người yêu cũ: Anh còn yêu em không?
Chồng: ...Yêu
Người yêu cũ: Chúng ta kết hôn đi, em nhất định sẽ làm một người mẹ hiền vợ đảm.
Chồng: Anh có vợ rồi, tuần trước anh với cô ấy vừa đi đăng ký xong, hai tháng Người yêu cũa bọn anh sẽ kết hôn.
Người yêu cũ: Chẳng phải vẫn chưa kết hôn sao?
Chồng: Không được, cô ấy rất yêu anh, anh không thể tổn thương cô ấy.
Người yêu cũ: Anh ngại thi để em nói...
Chồng: Cũng không được.
Người yêu cũ: Hu hu, tại sao?
Chồng: Vì anh là đàn ông, nên không thể được.
Người yêu cũ: Em muốn biết vì sao anh vẫn yêu em, em cũng yêu anh mà chúng ta lại không thể ở bên nhau?
Chồng: Em thật sự muốn biết?
Người yêu cũ: Vâng.
Anh nói...
1: Anh biết yêu một người không dễ dàng, cũng biết nỗi đau khi bị tổn thương khó chịu thế nào, do đó anh không thể bỏ rơi cô ấy.
2: Khi anh quyết định kết hôn cũng tức là đã xác định cả đời sẽ ở bên cạnh cô ấy. Cho dù em có nói thế nào thì nguyên tắc của anh vẫn là không hổ thẹn với cô ấy, không phản bội cô ấy, cho dù sau này bọn anh có gặp phải sóng to gió lớn thế nào, anh cũng sẽ đứng ra che chở cho cô ấy.
3: Cô ấy rất yêu anh, cô ấy rất ngốc, rất lương thiện, làm việc gì cũng nghĩ cho anh.
Hôm nay anh tới đây cũng là vì cô ấy khuyên anh đến, cô ấy tin tưởng anh sẽ không làm điều có lỗi với cô ấy. Cô ấy lấy anh tức là đã giao phó cả cuộc đời cho anh, anh không thể chà đạp lên cuộc đời của một người phụ nữ được.
Đã hiểu chưa?
Người yêu cũ: Em hiểu rồi...
Trên đời này có hai loại sắc đẹp, vẻ đẹp bên ngoài: có thể thỏa mãn sĩ diện của anh, nhưng không thể cho anh một đời hạnh phúc. Vẻ đẹp bên trong: tuy không thể cho anh sĩ diện, nhưng có thể cho anh một đời hạnh phúc, đối với phụ nữ... khuôn mặt quan trọng... hay là hạnh phúc quan trọng hơn...
Người yêu cũ: Làm bạn có được không?
Chồng: Không cần, anh không cần bạn khác giới nào ngoài bạn gái!
Người yêu cũ: Tại sao? Anh nói lý do đi.
Anh nói...
Thứ nhất, không cùng tiếng nói, những thứ đàn ông bọn anh thích thì phụ nữ các em lại không thích;
Thứ hai, em không thể đáp ứng anh giống như bạn gái của anh được;
Thứ ba, anh không có thời gian đưa em đi dạo phố ăn uống, đó là việc anh muốn làm với bạn gái anh;
Thứ tư, bạn gái anh sẽ ghen, có nhất thiết phải thế không?
Điều làm người đàn ông tự hào không phải là đã từng qua đêm với bao nhiêu cô gái mà là có một người nguyện cùng anh ta qua đêm cả đời.
Điều làm phụ nữ tự hào không phải là có bao nhiêu bạn trai mà là người đàn ông của cô ấy đã từ chối bao nhiêu cô gái.
Đàn ông, phải chống đỡ được sức quyến rũ.
Phụ nữ phải chịu đựng được sự cô đơn.
Trong không gian của mỗi người đàn ông nên có một cuốn nhật ký thế này:
Khi vợ còn là con gái, sống cùng với bố mẹ, từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn một hột cơm nhà mình, chỉ vì một chữ "tình" mà rời xa bố mẹ đã một đời nuôi mình khôn lớn, đem nửa đời sau phó thác cho mình, gả về nhà mình, gọi bố mẹ mình là bố mẹ, coi anh chị em của mình như anh chị em của cô ấy. Nếu không đối xử tốt với cô ấy thì có còn lương tâm không? Làm người thì phải có lương tâm với người khác chứ!
Đàn ông thích ăn uống nhậu nhẹt, những lúc buồn chán bực bội có thể tùy ý ra ngoài vui chơi giải sầu. Thử nghĩ mà xem, vợ mình mang thai chín tháng mười ngày có bao nhiêu sự khó chịu, nếu không dựa vào niềm vui được làm mẹ để chồng đỡ thì cho dù là ai vác thêm cái bụng lớn như thế cũng không chịu được. Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày sinh con, một mạng đổi một mạng, mẹ tròn con vuông, con cái vẫn phải theo họ cha. Bạn thử nói xem, nếu chúng ta không đối xử tốt với vợ, liệu có xứng đáng với sự hi sinh của cô ấy dành cho mình không? Trái tim con người suy cho cùng cũng vẫn là máu thịt!
Cả đàn ông lẫn phụ nữ đều có tính "nhạy cảm", đàn ông nhạy cảm với sự việc, nếu có việc gì không vừa ý, càng nghĩ lại càng giận; còn phụ nữ lại nhạy cảm với lời nói, một câu nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy tủi hờn, tức giận. Chính vì thế, làm người đàn ông, cũng nên hạ mình một chút, nói những lời đường mật dễ nghe, nịnh vợ một chút để cô ấy vui vẻ, tự nhiên mình cũng cảm thấy thoải mái, có gì không đáng.
Trên đời mỹ nữ nhiều không đếm xuể, nhưng một khi đã kết hôn rồi thì đừng đứng núi này trông núi nọ, đặc biệt, không được so sánh vợ mình với người phụ nữ khá. Điêu Thuyền tuy xinh đẹp thật đấy nhưng bạn cũng phải có sự anh tuấn phong độ cũng võ thuật siêu phàm như Lữ Bố thì mới có thể lọt vào mắt xanh của nàng. Nếu không, vẫn là lực bất tòng tâm, tự chuốc phiền muộn, không phải sao? Tuy nhiên cũng không nhất thiết phải cái gì cũng không được so sánh. Ví dụ, nếu bạn và vợ đang đi trên phố, nhìn thấy một người phụ nữ khác có tuổi tác, vóc dáng tương đương vợ mình đang mặc một bộ quần áo rất đẹp, bạn nhất định phải khuyến khích cô ấy đi mua một bộ giống như thế, nhất định điều này sẽ mang đến bất ngờ thú vị cho bạn.
Con người sinh ra trên đời, hoàn cảnh sống khác nhau, sự giáo dục cũng khác nhau, khiến cho mỗi người đều có cá tính và thói quen khác nhau. Con người khi trưởng thành đến độ tuổi kết hôn, nhất định tính cách và thói quen đã trở nên cố định. Người xưa có câu: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời. Đàn ông sau khi kết hôn, đừng bao giờ cố "nhào nặn" vợ mình theo tiêu chuẩn mà mình đặt ra. Cách thông minh nhất chính là tự mình làm gương, thay đổi bản thân phù hợp với tính cách và thói quen của vợ, mưa dầm thấm lâu, đến một ngày, nhất định bạn sẽ cảm thấy hai vợ chồng sống với nhau rất hòa hợp hạnh phúc, cô ấy sẽ cảm thấy bạn là người đối xử tốt nhất với cô ấy, là người phù hợp nhất với cô ấy. Cô ấy sẽ coi bạn là người đáng tin tưởng và dựa dẫm nhất, muốn cô ấy làm chuyện có lỗi với bạn sợ còn khó hơn lên trời.
Phụ nữ thời nay đa phần đều có công việc sự nghiệp, làm việc cả ngày ở ngoài, đã thế tháng nào cũng có mấy ngày "khó chịu" nữa, thực tế họ còn mệt mỏi hơn chúng ta rất nhiều vì phải hoàn thành rất nhiều trọng trách. Việc nhà tuy không nặng nhọc nhưng làm mãi không hết, ngày nào cũng như ngày nào, khiến người khác không khỏi chán nản. Câu "Thuận vợ thuận chồng, tát Biển Đông cũng cạn" nếu áp dụng vào làm việc nhà cũng vẫn thích hợp. Làm việc nhà cũng giống như ăn đồ ăn ngon vậy, cùng một đạo lý: Người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra.
Vợ mình thì mình phải biết xót, nếu trên đời này có ai đó còn xót vợ bạn hơn bạn thì chắc chắn bạn đang gặp rắc rối đấy. Cô ấy đã gọi bạn là "chồng" thì bạn nên gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông, phải giống như một cái cây lớn để vợ dựa vào.
Là chồng, bạn hãy biết trân trọng, chiều chuộng cô ấy, vì xét cho cùng, cô ấy đã bỏ cả thiên đường để đi theo bạn.
Là chồng, bạn cần phải biết ôn hòa, rộng lượng, nghe lời. Phụ nữ đều rất yếu lòng, nhạy cảm, dù có nũng nịu giận hờn cũng là để biết bạn yêu cô ấy nhiều đến thế nào, những lúc như vậy, bạn phải biết khoan dung, nhẫn nhịn, đừng nổi nóng cãi nhau với cô ấy, nếu không sẽ khiến cô ấy rất đau lòng.
Là chồng, khi ôm vợ nhất định phải đủ chặt. Cho dù bạn không có một bờ vai mạnh mẽ nhưng khi ôm cô ấy, nhất định phải cho câ ấy cảm thấy đó là bờ vai, là cái ôm vững chãi nhất, khi cô ấy nép vào ngực bạn, hãy hôn nhẹ lên trán và gò má cô ấy, đừng tham lam hôn vào môi nhé!
Là chồng, mỗi sáng thức dậy, đừng ngại trao cho cô ấy một nụ hôn nhẹ và nói: "Em yêu, anh đi làm đây, bye bye!"
Là chồng, khi cô ấy giặt quần áo cho bạn, hãy tỏ ra ngoan ngoãn nói: "Vợ yêu, em vất vả rồi, lại đây cho anh ôm một cái nào."
Là chồng, bạn đã trở thành bầu trời và thế giới của cô ấy, ngoại trừ bạn là sắc cầu vồng rực rỡ, tất cả những thứ còn lại đều là sắc đen vô vị.
Là chồng, khi cô ấy rơi lệ, bất luận là vì nhớ nhà, tức giận, bị người khác ức hiếp hay là tức cảnh sinh tình, bạn đều phải ôm cô ấy vào lòng, để cô ấy khóc một cách thật thoải mái, sau đó lau nước mắt cho cô ấy, nói: "Đừng khóc nữa, có biết lúc em khóc trông xấu lắm không, được rồi, cho em lau nước mũi vào áo anh đấy.'
Một chữ "vợ chồng" mà bao hàm rất nhiều ý nghĩa, hai người xa lạ gắn kết cuộc sống với nhau, còn từ ngữ nào thân thiết mà rất đỗi dung dị hơn hai chữ "vợ chồng".
Là chồng, hãy để ngọt ngào gắn trên môi, tình yêu đong đầy trái tim.
Phụ nữ đọc rồi hãy chia sẻ, để càng nhiều đàn ông hiểu được tình nghĩa vợ chồng.
Đàn ông đọc rồi hãy chia sẻ, để bạn và người bạn yêu được hạnh phúc.
Theo Phunutoday
Lý do thật sự khi bạn gái có bầu nhưng nhất định không chịu cưới Khi bạn gái có bầu, tôi đã nói ý định kết hôn nhưng cô ấy từ chối. Mãi đến vài tháng sau, tôi mới biết lý do thật sự tại sao bạn gái có bầu nhưng không muốn kết hôn. Tôi và Thư yêu nhau được 1 năm thì dọn về ở chung. Sau khi sống cùng nhau, tôi đã đưa Thư về...