Nửa đêm nhìn cánh cửa phòng ngủ mở toang, tôi hốt hoảng chạy đi tìm chồng
Nửa đêm, khi tôi trở mình thì phát hiện chồng không nằm trên giường, còn cánh cửa phòng ngủ mở toang. Tôi hốt hoảng vừa tìm vừa gọi anh, chỉ mong nhìn thấy anh đâu đó…
Tôi lấy chồng khi 24 tuổi, lúc đó tôi làm văn thư trong một trường đại học, còn chồng tôi hơn tôi 8 tuổi là giảng viên dạy ở ngôi trường đó. Chúng tôi bén duyên trong những lần đi sinh hoạt chung toàn trường và trở thành vợ chồng sau gần 1 năm quen biết và yêu nhau.
Cuộc sống của vợ chồng tôi càng ngày càng tuyệt vời hơn khi 4 năm sau cưới, tôi sinh được 2 cháu một gái một trai. Chồng tôi là người rất hiền lành, tốt tính, ở trong trường vẫn được các em sinh viên quý mến, về nhà thì hai con suốt ngày bám cổ. Vậy mà, cuộc hôn nhân vừa được 6 năm, lúc này đứa con trai thứ hai của tôi mới qua 2 tuổi, gia đình tôi đã phải gánh chịu một thảm kịch.
Chồng tôi bị điện giật, trượt chân ngã từ trên tầng 3 xuống, lúc đó anh đang leo lên sửa lại chút mái ban công. Khi ấy tôi đang đi siêu thị cùng các con, hàng xóm nhìn qua cửa sổ thấy sự việc nên vội vã phá khóa cổng vào đưa chồng tôi đi cấp cứu và gọi điện báo cho tôi biết.
Ngày hôm đó, tôi ngồi 8 tiếng ở hành lang bệnh viện, ôm chặt hai con mà người lạnh toát vì sợ hãi và lo lắng. Đến khi bác sĩ thông báo chồng tôi đã qua cơn nguy hiểm, tôi như trút được gánh nặng trên vai. Nhưng chưa hết mừng vui, tôi lại được tin chồng tôi bị tổn thương não, để lại nhiều di chứng.
2 tháng sau, chồng tôi mới rời khỏi bệnh viện sau về nhà tiếp tục điều trị. Anh không còn đi dạy được nữa do quên nhiều và cũng rất hay nói lảm nhảm, bất bình thường. Thời gian đầu, chồng tôi buồn bực tay chân, anh thường đập phá đồ đạc một cách không kiểm soát được. Sau rồi mức độ của anh cứ nặng dần, có lần anh còn làm tổn thương tới bản thân. Thời gian đó, tôi phải gửi cả hai con sang nhà bà nội để tiện chăm sóc anh và cũng để các con không chứng kiến cảnh bố bị như vậy. Cuối tuần, ông bà hoặc các bác sẽ đưa chúng về chơi với bố.
Tôi cũng không thể đi làm, vì không ai trông chừng anh được. Hai vợ chồng sống phụ thuộc vào đồng tiền trợ cấp của nhà trường, và chút tiền quỹ của các em sinh viên góp tặng. Về sau, tôi đã tìm được việc thích hợp, có thể dạy anh làm cùng. Cả ngày chúng tôi ở nhà đan áo len và may vá thủ công, cũng đủ sống qua ngày.
Video đang HOT
3 năm đó là những nỗi đau tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra. Mỗi khi các con ôm anh, anh cũng dạt dào cảm xúc nhưng rất nhanh lại bị đau đầu và trở nên cuồng loạn. Bọn trẻ dù còn nhỏ nhưng cũng hiểu biết và thương bố. Thấy bố như vậy, không đứa nào sợ, ngược lại, đứa con gái lớn từng khóc nói với tôi rằng: “Mẹ ơi, mẹ chữa bệnh cho bố đi. Không có tiền thì bán nhà chữa bệnh cho bố. Đừng để bố phải đau đầu như thế!”.
Chữa được thì tôi cũng đã không tiếc tiền của chữa cho anh rồi. Song bệnh tình của chồng tôi, y học còn đang bỏ ngỏ. Tôi không biết phải nói với con như thế nào về tình trạng của bố. Từ một con người tri thức, đầy hoài bão, bỗng chốc trở nên lẩn thẩn, điên dại. Cuộc sống của anh đúng như rơi từ trên trời xuống đáy vực. Mẹ con tôi khổ một, nhưng anh khổ mười.
Đêm nào đi ngủ, tôi cũng nắm chặt tay anh. Một vì sợ anh không ngủ, lại tỉnh dậy đập phá hoặc đi đâu tôi không biết. Hai là vì tôi muốn truyền cho anh sự an toàn, cảm giác ấm áp để hy vọng anh có thể sớm ngày tỉnh táo.
Thế nhưng, vào một tối đầu hạ năm 2013, khi tôi còn đang ngủ say thì anh lặng lẽ ra đi. Nửa đêm, khi tôi trở mình thì phát hiện chồng tôi không nằm trên giường, còn cánh cửa phòng ngủ mở toang. Tôi hốt hoảng vừa tìm vừa gọi anh, chỉ mong nhìn thấy anh đâu đó. Cho đến khi nhìn thấy anh nằm sấp ngoài sân ngay bên dưới góc ban công ngày trước anh ngã, tôi gần như ngất lịm.
Đến giờ tôi cũng không biết, rốt cuộc chồng tôi tự tử như người ta nói, hay anh bị trượt chân khỏi ban công do đùa nghịch trên đó? Nhưng tôi thà rằng anh cứ như vậy ở bên mẹ con tôi, còn hơn là anh ra đi đột ngột thế này. Dù anh có không tỉnh táo thì vẫn còn đó, cho con có bố, cho vợ có chồng. Nhưng chồng tôi chọn cách ra đi để nhẹ gánh mẹ con tôi, khiến tôi vừa giận vừa thương.
Theo tri thuc tre
Bí mật về ô cửa sổ phòng ngủ không bao giờ khép của vợ
Nghe vợ kể về quá khứ và bí mật về chú mèo hoang cùng chiếc cửa sổ không bao giờ khép khiến tôi trào nước mắt. Thật sự, tôi thương vợ tôi rất nhiều.
Lâu nay dù đi xa và một tháng chỉ về thăm vợ 1 vài ngày, nói thật là thằng đàn ông yêu vợ, tôi không mấy an tâm. Mặc dù tôi biết vợ tôi cực kỳ chung thủy, không có chuyện nghĩ tới người đàn ông khác. Nhưng ở đời, ai biết đâu được đấy. Đàn bà có khi sa ngã chỉ vì phút yếu lòng.
Tôi và vợ tôi lấy nhau mới chỉ được 8 tháng nay. 8 tháng sau hôn nhân là 8 tháng vợ chồng tôi phải sống xa nhau. Tôi làm công trình nên công việc cứ nay đây mai đó. Vợ tôi là kế toán một công ty. Vì vợ chồng không được gần gũi nhau nhiều nên đến giờ chúng tôi vẫn chưa có tin vui.
Tôi cũng một mặt vừa mong vợ có tin vui bầu bí cho em đỡ buồn khi một mình ở nhà. Mặt khác, tôi cũng mong chưa có tin vui vì sợ vợ vất vả. Song dù ở xa nhau như thế, vợ tôi chưa một lần kêu than và kêu buồn tủi. Chắc cô ấy muốn tôi yên tâm toàn tập khi công tác xa nhà.
Cứ mỗi lúc có chồng về nhà, vợ tôi lại vui hẳn lên. Mỗi lúc như vậy, em vẫn thường cố gắng dành rất nhiều thời gian bên chồng. Tôi cũng quấn quýt vợ không rời. Những lúc ấy, ngoài dành thời gian cho nhau, tôi thường đưa cô ấy về ngoại, đi mua sắm hoặc thực hiện chuyến đi chơi trong ngày.
Nhưng có một điều lầm tôi để ý vợ đã từ lâu. Đó là mỗi lần tôi về bất chợt, tôi đều thấy chiếc cửa sổ ở phòng ngủ của vợ chồng tôi không bao giờ khép. Thậm chí vào cả ngày mưa gió, tôi cũng không thấy em đóng. Vì có một lần, tôi về nhà bất chợt đúng hôm trời mưa gió, tôi lấy tay đóng cửa sổ lại vì sợ lạnh và mưa hắt vào phòng.Nhưng em nói cứ mở cửa ra cho thoáng.
Một lần khác, tôi về nhà, dù đã vào buổi đêm nhưng tôi vẫn thấy vợ ngủ mà không đóng cửa sổ. Trong khi cửa sổ nhà tôi chỉ là tấm cửa kính mà không có chấn song.
Tôi hỏi em: "Sao ngủ mà không đóng cửa sổ vào? Em không sợ có người lạ leo vào đe dọa à?". Vợ tôi cười lớn bảo: "Nhà em đây thì em còn sợ gì ai? Thằng trộm nào leo vào em cho nó vài cục gạch luôn".
Nghĩ là thói quen của vợ nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều. Hơn nữa, tôi cũng nghĩ em muốn để cửa sổ mở cho thoáng vì nhà tôi nhà ống nên khá bí bách.
Cho tới một ngày gần đây, khi cơ quan tôi được nghỉ vài ngày, tôi nhanh chóng lên xe phi về với vợ. Vì muốn em bất ngờ nên tôi không báo trước. Lúc tôi về đến nhà thì trời đã ập tối. Về đến sân, tôi thấy xe máy của vợ đã đi làm về và đang để ngoài sân. Nghĩ em ở trong bếp nên tôi vào bếp đầu tiên.
Song chẳng thấy bóng dáng vợ tôi ở đó. Phòng khách cũng không có. Biết chắc vợ đang ở trên tầng, tôi nhẹ nhàng bước tới phòng của 2 vợ chồng. Thì ra, vợ tôi đang mải miết cho một con mèo hoang ăn bằng một chiếc đĩa bé xíu bằng những lời nói cưng nựng hết sức đáng yêu.
Thấy có tiếng động, chú mèo dừng ăn nhảy vội qua cửa sổ và đi mất dần. Còn vợ tôi vừa bất ngờ vừa mừng vui khi thấy chồng về. Cô ấy cũng tiến tới phía tôi thanh minh rằng đó chính là lý do cô ấy luôn không bao giờ muốn đóng cửa sổ phòng. Bởi vì thi thoảng chú mèo hoang kia sẽ lại đến đây và cô ấy sẽ cho chú mèo ăn.
Rồi vợ tôi cũng nói rằng, cô ấy thương chú mèo kia vì thấy có bóng dáng của chính bản thân mình. Rồi vợ tôi tiết lộ rằng, bao lâu nay vợ tôi mất bố mất mẹ từ nhỏ.
Người mà cô ấy đang gọi là bố mẹ là vợ chồng người dì nhà cô ấy nuôi cô ấy từ khi đỏ hỏn. Bố mẹ em đã chết trong một tai nạn giao thông khi em vừa mới được 2 tháng tuổi. Và sau biến cố này, em được dì nhận nuôi và làm khai sinh là con của dì luôn.
Bao năm nay, chú dì luôn yêu thương em như con cái trong nhà. Đến nỗi em cứ tưởng em là con đẻ của chú dì nữa. Em cũng chỉ biết được sự thật này sau ngày cưới. Vì chú dì bảo, em đã trưởng thành nên em cũng cần được biết.
Mấy tháng nay, em cũng đã định chia sẻ với tôi bí mật này. Nhưng em nghĩ, điều này cũng không cần thiết. Bởi thế, em quyết im lặng không nói. Do đó, một hôm trời mưa, em thấy chú mèo hoang kia cứ lảng vảng bên cửa sổ em đã chú ý đến nó. Và rồi, nó đột nhiên ngã quỵ ngay trước cửa sổ phòng vì đói. Em vội vàng lấy khúc cá và ít cơm cho nó ăn. Nào ngờ từ đó đến nay thi thoảng nó vẫn đáo qua thăm cô chủ tốt bụng.
Có chú mèo hay đến, đó là lý do em thường mở cửa sổ ngóng trông nó. Vì những lúc không có tôi về, chú mèo hoang như người bạn thân thiết bầu bạn với em.
Nghe vợ kể về quá khứ và bí mật về chú mèo hoang cùng chiếc cửa sổ không bao giờ khép khiến tôi trào nước mắt. Thật sự, tôi thương vợ tôi rất nhiều. Nhất định, tôi sẽ tìm mọi cách để chuyển công tác về gần bên vợ...
Theo nguoi dua tin
Nhìn xấp tờ rơi được đặt ngay ngắn trong phòng ngủ, chồng ú ớ quỳ xuống đất khóc ròng Tối đến, tôi để xấp tờ rơi mới in trong phòng ngủ. Chồng tôi vẫn đạo mạo nghĩ vợ không phát hiện ra, vẫn ở nhà ăn uống, sinh hoạt bình thường với vợ con. 20 năm cưới nhau, có với nhau 2 mặt con, nhà cửa cũng đã xây đàng hoàng, thứ gì cũng có, những tưởng tôi đã viên mãn với...