Nửa đêm, nghe tiếng chồng kêu cứu thảm thương trong điện thoại, tôi sốc nặng khi thấy…
Buổi tối hôm đó tôi không bao giờ có thể quên, trong phút chốc hình ảnh người chồng mẫu mực, hiền lành sụp đổ hoàn toàn trong mắt tôi…
Ảnh minh họa
Yêu nhau 3 năm mới làm đám cưới, chồng là người tôi tin yêu tuyệt đối. Trong mắt tôi và mọi người, anh là một người chuẩn mực, thành đạt. Anh giỏi giang, khiến nhiều người phải ngưỡng mộ. Về nhà anh cũng là người chồng tốt, yêu vợ thương con… Tôi luôn thấy tự hào về anh… Vậy mà anh ngoại tình, với cô thư ký bấy lâu nay mà tôi không hề biết.
Anh chẳng có biểu hiện gì đáng ngờ, cũng không vô tâm, vô tứ với vợ con… vẫn yêu thương, chiều chuộng vợ… Tôi không hề hay biết anh bồ bịch cho đến một hôm, anh nói với tôi phải đi công tác 2 ngày. Những chuyến đi của anh cũng nhiều nên tôi cũng không thấy lạ. Vậy mà khoảng gần 12 giờ đêm, khi tôi đã ngủ say thì thấy điện thoại đổ chuông, là số của chồng. Vừa bắt máy, đầu dây bên kia hổn hển khiến tôi tỉnh hẳn:
- Vợ, vợ ơi, cứu chồng với!
- Anh à, anh sao đấy? Anh đang ở đâu?
Video đang HOT
- Anh đang gần công ty, anh gửi địa chỉ, em qua ngay, nhớ mang tiền đi giúp anh nhé…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì điện thoại tắt phụt, ngay sau đó là tin nhắn gửi địa chỉ. Lòng tôi nóng như lửa đốt, lo lắng, hoang mang cực độ, trong đầu nghĩ hay chồng bị cướp.
Thế nhưng đi theo địa chỉ, tôi lặng người khi thấy đó là khách sạn. Theo chỉ dẫn, tôi lên phòng. Thế nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt ngất. Trên giường, chồng tôi và cô thư ký ngồi nép vào trong, đầu tóc, mặt mũi cả hai đều bầm dập… Một đám đàn ông đang đi lại trong phòng. Tôi sợ quá ngã giật lùi lại phía sau. Tiếng người đàn ông kia dữ dằn:
- Cô vào đây đưa chồng về đi. Giữ chồng cho cẩn thận, để “nó” ăn nằm với vợ tôi bao lâu nay mà không biết. Lần sau còn để tôi gặp lại, đừng hỏi vì sao tôi không nương tay.
Dìu chồng ra khỏi chỗ đó, nước mắt tôi chảy đầm đìa, vừa choáng váng, vừa nhục nhã. Trả tiền phòng xong vẫy xe đưa anh đi bệnh viện mà tôi đau như đứt từng khúc ruột.
Suốt chặng đường đi, anh rên rỉ, thều thào xin lỗi, còn tôi vừa thương vừa hận.
Mấy hôm chồng nằm viện, mình tôi xoay đủ thứ việc trên đời, cảm giác không còn chút sức lực nào mà gắng gượng. Tôi bảo anh khỏe nhanh rồi nói chuyện, chồng thì cứ cầu xin tôi cho anh cơ hội, anh chừa rồi, từ giờ không dám nữa.
Tôi thì rối như tơ vò, trong đầu nghĩ ra đủ thứ. Giờ tôi phải làm sao đây?
Theo Phunutoday
Mở món quà sinh nhật mà chồng nửa đêm đưa tới, tôi bật khóc nức nở và hối hận vô cùng
Nửa đêm anh mang quà đến. Tôi giận nên vứt luôn hộp quà vào bàn, nắp hộp mở bung ra. Một chiếc chìa khóa nhỏ rơi ra cùng mảnh giấy nhỏ và rất nhiều hình ảnh...
Đọc tờ giấy, cầm chìa khóa nhà trên tay rồi xem những ảnh chụp ngôi nhà mà tôi khóc lúc nào không hay. (Ảnh minh họa)
Ngày tôi yêu anh, ai cũng lắc đầu thở dài. Nhà anh không chỉ nghèo mà còn đông anh chị em. Tính anh thì quá cẩn thận và có phần keo kiệt. Ai cũng nói tôi yêu anh là sai lầm, là tự hại hơn nửa đời còn lại của mình.
Lúc đó tôi chỉ thấy anh hiền lành, chu đáo và biết cách tiêu pha tiết kiệm chứ không phung phí như những gã trai khác. Lương hàng tháng hơn 20 triệu anh dành để chi tiêu trong gia đình, một phần thì dành dụm. Anh rất ít khi mua quần áo mới vì sợ tốn nhiều tiền. Nhưng khi mua sắm cho tôi, anh lại rất thoáng. Tôi cũng không sợ chuyện gia đình anh đông người vì tôi thấy họ rất thật thà, dễ chịu.
Yêu được gần 1 năm thì chúng tôi tổ chức đám cưới. Điều làm tôi bất ngờ nhất là tất cả chi phí cưới hỏi hơn 100 triệu đều do một mình anh cáng đáng. Bố mẹ, anh chị anh chỉ cho thêm một ít làm vốn. Tôi hỏi tiền ở đâu anh có thì anh trả lời rất thật: "Anh đi làm để dành hàng tháng đều tiết kiệm gửi vào ngân hàng. Mình cưới vợ cho mình chứ cho ai mà bắt bố mẹ phải lo lắng. Bố mẹ đã nuôi anh đến thế này rồi thì anh phải tự lo cho cuộc sống của anh thôi". Tôi đã rất xúc động khi nghe anh nói thế.
Cũng vì chuyện nhà cửa mà chúng tôi xích mích nhiều lần. (Ảnh minh họa)
Cưới về tôi ở nhà chồng. Lúc này tôi mới cảm nhận được sự bất tiện khi người nhà quá đông. Tôi không thể tự do muốn ăn gì thì ăn. Khi nào thèm quá thì tôi lại phải rủ chồng ra quán ăn cho đỡ bị dị nghị. Nhà chật người đông nên ngay cả chuyện vợ chồng tôi cũng khó khăn. Chúng tôi phải hành động nhẹ nhàng hoặc lâu lâu lại ra nhà nghỉ cho thoải mái. Tôi thường xuyên nói với chồng về mơ ước có một căn nhà riêng, nhỏ thôi nhưng thoải mái là được.
Vậy mà đến khi con 2 tuổi, tôi vẫn chưa thể có được điều ước đó. Nhà nhỏ, chật khiến mọi sinh hoạt của mẹ con tôi diễn ra rất hạn hẹp và khó khăn. Nhiều lần tôi đòi ra riêng nhưng chồng tôi đều không đồng ý với thái độ khó chịu. Cũng vì chuyện nhà cửa mà chúng tôi xích mích nhiều lần.
Không chỉ thế chồng tôi ngày càng bộc lộ rõ tính keo kiệt. Lương hàng tháng của anh giờ hơn 30 triệu nhưng anh chỉ đưa tôi 7 triệu lo cơm nước, sữa cho con. Thiếu thì tôi tự lấy lương tôi để bù vào. Tôi hỏi thêm là bị anh nạt nộ hoặc nhăn nhó ngay. Chính tôi cũng không biết số tiền còn lại anh làm gì, cho ai?
Anh làm ngày làm đêm chẳng dành cho mẹ con tôi khoảng thời gian trống nào. Tôi muốn anh đưa đi chơi, đi siêu thị đều nhận được câu trả lời là "Anh bận làm/ Anh tăng ca..." khiến tôi phát chán.
Tuần trước chúng tôi cãi nhau một trận lớn. Con sốt cả đêm nhưng anh vẫn không về đưa bé đi viện. Tôi đành phải nhờ anh chồng đưa đi. Dù đã báo tin nhưng tới sáng hôm sau anh mới chạy tới. Vội vã nhìn con được một tí anh lại đi ngay. Nhìn anh đi, tôi tức giận đến trào nước mắt. Sau khi xuất viện, tôi đưa thẳng con về ngoại mà không hề nói năng với chồng. Tôi còn làm đơn và định sẽ nộp luôn mà không cần chồng kí.
Thế mà gần nửa đêm hôm qua, chồng tôi đến. Anh buồn buồn đưa cho tôi hộp quà nhỏ bảo chúc mừng sinh nhật tôi, anh ôm con một lúc rồi về. Tôi giận nên vứt luôn hộp quà vào bàn. Hộp quà mở bung ra. Một chiếc chìa khóa nhỏ rơi ra cùng mảnh giấy nhỏ và rất nhiều hình ảnh.
"Cuối cùng anh đã làm được điều em mong ước. Nhưng anh không hề biết rằng vì nó, anh lại làm tổn thương em nhiều đến vậy. Nhà anh đã mua, chỉ chờ em về để làm sổ đỏ. Anh làm tất cả chỉ để mang lại cuộc sống tốt nhất cho em và con mà thôi".
Đọc tờ giấy, cầm chìa khóa nhà trên tay rồi xem những ảnh chụp ngôi nhà mà tôi khóc lúc nào không hay. Hình ảnh anh làm ngày làm đêm lại hiện về trong đầu tôi. Suốt mấy năm nay anh tiết kiệm chưa từng mua một bộ đồ mới hay đi ăn một món gì đó ngon lành. Hóa ra tất cả tiền anh đều giành cho căn nhà này. Ngày mai tôi sẽ bế con về, sẽ nói cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã hy sinh cho tôi và con.
Theo Afamily
Thấy thằng bạn say bí tỉ tôi mới nằm bên cạnh ngủ, ai ngờ nửa đêm xảy ra chuyện động trời Tuy chơi thân nhưng đây là lần đầu tiên em và nó chung giường, song nó cũng say quá nên em yên tâm ngủ mà không đề phòng gì cả, với lại trước giờ nó chưa bao giờ dám động tới sợi tóc của em. ảnh minh họa Nó (chồng em bây giờ) chính là thằng bạn thân duy nhất của em từ...