Nửa đêm mò sang phòng vợ, tôi đứng hình với cảnh vợ và bạn thân không mặc đồ đang ôm nhau ngủ, tôi xông vào thì bị trách vô duyên
Tôi đóng sầm cửa lại rồi bỏ về phòng mình. Câu nói từ bạn thân của vợ cứ văng vẳng bên tai.
Vợ tôi được nhiều người nhận xét là nam tính, mạnh mẽ. Cô ấy không thích mặc váy áo thướt tha, không thích và cũng không biết cách trang điểm cầu kì, chỉ biết tô chút son môi thôi. Phong cách ăn mặc của vợ theo kiểu tomboy, rất cá tính, ấn tượng. Cô ấy nói chuyện một cách phóng khoáng, cứng rắn, có lập luận sắc bén và thuyết phục. Có lẽ tôi đã bị cách ăn mặc, nói năng của vợ thu hút nên lúc nào cũng nghĩ, cũng nhớ đến cô ấy.
Sau mấy tháng theo đuổi, tôi cũng tán đổ được vợ mình. Yêu nhau được 5 tháng thì chúng tôi kết hôn. Cưới vợ rồi, tôi lại càng cảm thấy “sai sai” khi chung sống cùng cô ấy. Vợ tôi không bao giờ nũng nịu, mè nheo với chồng. Cô ấy thích tự lập làm mọi chuyện, kể cả những việc của đàn ông như bê bình nước 20 lít lên tầng 2 hoặc thay bóng đèn nhà vệ sinh, sơn lại nhà bếp… Thấy tôi làm gì chậm chạp, cô ấy đều gạt tôi qua một bên, bảo để cô ấy làm cho nhanh. Đến mức, tôi thậm chí còn nghi ngờ nhân sinh, không biết tôi là chồng hay cô ấy là chồng nữa?
Vợ tôi có một cô bạn rất thân tên Tú. Theo như vợ kể, 2 người là bạn từ thời tiểu học, thường hay tâm sự, chia sẻ buồn vui trong cuộc sống. Ngày chúng tôi cưới, Tú lấy lý do bận việc nên không đến dự, chỉ gửi quà mừng. Sau đó, cô ấy thường xuyên sang nhà tôi chơi, ngủ lại qua đêm.
Tôi thấy Tú và vợ mình thường có những cử chỉ rất khác lạ, không giống bạn bè cùng giới thông thường. Ví dụ như khi ăn cơm chung, vợ tôi sẽ gắp thức ăn cho Tú trước rồi mới đến chồng mình. Hay thấy miệng Tú có dính hạt cơm, vợ tôi sẽ nhẹ nhàng dùng tay lau hộ, thái độ đối xử với bạn thân rất dịu dàng (không giống đối xử với chồng). Rồi mỗi lần Tú đến nhà chơi, cô ấy hay hỏi những câu bóng gió ghen tuông: “Hạnh phúc với chồng thế này rồi có còn thương người ta nữa không?”, “Có chồng rồi là quên bạn tri kỉ, quên bạn trước đây hay ngủ cùng giường à?”.
Video đang HOT
Ảnh minh họa
Ban đầu, tôi cũng không nghĩ ngợi gì, sau lại thấy những câu đó giống như người đang yêu ghen tuông. Tôi cũng để ý, thấy mỗi khi bạn thân đến nhà chơi, vợ tôi lại giữ khoảng cách hơn với chồng mình, giống như sợ bạn thân ghen vậy.
Tối qua, Tú tiếp tục ở lại nhà tôi ngủ qua đêm. Lần nào cũng thế, vợ lại “hất” tôi sang phòng bên cạnh để ngủ cùng Tú. Nửa đêm, tôi nhớ hơi vợ nên canh lúc Tú ngủ để “mò” sang phòng vợ, định kêu cô ấy sang ngủ cùng mình.
Nhưng vừa mở cửa phòng, tôi đã điên tiết khi thấy Tú và vợ mình trong tình trạng hở hang, đang ôm nhau ngủ. Tôi bực mình vào tách họ ra thì Tú còn nói một câu: “Đàn ông mà vô duyên quá, lỡ như chúng tôi đang làm gì thì sao?”.
Nói sau câu ấy, Tú và vợ tôi đều giật mình rồi vội chấn chỉnh lại váy áo. Vợ bảo tôi cứ về phòng, cô ấy sẽ giải thích sau. Tôi hậm hực về phòng, nghĩ đến câu nói của Tú là mặt mày nóng ran lên vì giận dữ.
Sáng sớm hôm sau, vợ tôi thừa nhận mình và Tú yêu nhau. Cô ấy là người song tính, vốn dĩ không định lấy chồng nhưng vì bố mẹ ép nên mới lấy tôi. Nếu như tôi chấp nhận được bản chất thật của vợ thì tiếp tục chung sống, cô ấy còn sinh con cho tôi. Nếu không thì đành ly hôn. Tôi nghe mà bật ngửa. Mới cưới mấy tháng, chẳng lẽ lại ly hôn, mà ly hôn thì với lý do gì cho khỏi muối mặt. Tôi phải làm sao bây giờ?
Một đêm đang ngủ bỗng nghe được tiếng kêu la oai oái từ phòng chị dâu, hé cửa nhìn vào, tôi chết đứng khi thấy cảnh chị quằn quại trên đất
Đến một lần, tôi bất ngờ tỉnh dậy giữa đêm, đi xuống bếp tìm nước uống. Khi đi ngang qua phòng chị dâu có chồng mới mất, tôi nghe tiếng rên rỉ ngày một lớn.
Âm thanh khá nhạy cảm làm tôi có những suy nghĩ lung tung.
Tôi lấy chồng đã 3 năm, vợ chồng tôi ở cùng gia đình chồng. Vì chưa có điều kiện nên vợ chồng anh trai chồng cũng ở cùng chúng tôi. Biết là ở đông sẽ dễ có mâu thuẫn nhưng tôi cũng đành chấp nhận.
Cũng may, mọi người trong nhà cũng dễ chiều, bố mẹ chồng không khó tính, anh chồng chị dâu khá thoải mái. Nhưng tôi vẫn luôn giữ chừng mực trong từng hành động, lời nói đề phòng xích mích xảy ra. Tôi và chị dâu không hơn kém nhau nhiều tuổi nhưng tôi vẫn giữ khoảng cách nhất định với chị ấy.
Biến cố xảy ra khi anh chồng bất ngờ qua đời, gia đình tôi điêu đứng trước mất mát quá lớn. Đặc biệt là mẹ chồng tôi, bà suy sụp đổ bệnh. Trái lại, chị dâu lại khá vững vàng, chị im lặng lo hậu sự cho chồng, còn thức đêm trông mẹ chồng nhập viện. Vậy mà vì thấy chị không rơi giọt nước mắt nào nên mẹ chồng nghĩ rằng chị vui mừng khi chồng mất.
Nhiều lần, tôi nghe mẹ chồng nói những lời không hay về chị dâu nhưng tôi cũng không thể bênh vực chị. Anh chồng cũng đi rồi, chị dâu sống cũng chẳng dễ dàng, người gầy ruộc đi thế kia mà. Lại nói chị dâu chưa sinh con, tôi lại thấy may vì nếu có con thì đứa trẻ sẽ chịu cảnh mất cha từ sớm.
Đến một lần, tôi bất ngờ tỉnh dậy giữa đêm, đi xuống bếp tìm nước uống. Khi đi ngang qua phòng chị dâu có chồng mới mất, tôi nghe tiếng rên rỉ ngày một lớn. Âm thanh khá nhạy cảm làm tôi có những suy nghĩ lung tung.
Tôi cố nghĩ chị dâu có chồng qua đời, chắc đây là tiếng chị khóc than vì nhớ chồng đúng không?
Tiếng rên rỉ ngày một lớn, tôi đành mở cửa ra nhìn xem tình hình bên trong. Tôi chết đứng khi thấy chị dâu đang vùng vẫy trên nệm, cả người toát đầy mồ hôi. Tôi vội vàng chạy tới lay chị dậy. Chị vừa mở mắt ra thì bắt đầu khóc nức nở:
"Em ơi chị mơ thấy chồng chị về, anh ấy ôm hôn chị, còn nói nhớ chị. Em ơi chị nhớ chồng lắm".
Từ ngày chồng mới mất, đây là lần đầu tiên chị dâu khóc trước mặt người khác. Chắc chị đã buộc mình kiên cường quá lâu. Làm gì có người phụ nữ nào cứng rắn đến mức chẳng đau lòng khi chồng mất đâu. Chẳng qua là ráng gắng gượng để người thân không lo cho mình. Tôi ôm ghì lấy chị, cùng là phụ nữ nên tôi thương chị quá!
Bạn thân tâm sự muốn làm single mom, tôi sốc nghẹn khi biết "mục tiêu" mà bạn nhắm đến Một bên là bạn thân, một bên là chồng của chị gái. Tôi nên giải quyết tình cảnh trớ trêu này như thế nào đây? "Em qua nhà anh mấy hôm chăm chị ốm nhé, anh có dự án phải hoàn thành gấp nên đi công tác đến giữa tháng mới về". Đó là tin nhắn anh rể gửi cho tôi vào tuần...