Nửa đêm hóa đá khi con gái gọi ngây ngô hỏi: “Mẹ đi công tác lâu thế thì cô ô sin còn phải ngủ với bố đến bao giờ nữa ạ”
Tắt máy tim tôi đập liên hồi, nhói đau vô cùng. Cũng may con bé nhà tôi nó thỏ thẻ nếu không thì chuyện này tôi còn lâu mới biết. Cả đêm tôi thức trắng hoang mang vô độ, cứ mong chuyện con gái nói không phải là sự thật và rồi…
Có ai nghĩ rằng rồi 1 ngày 1 người phụ nữ tự tin, xinh đẹp và thành đạt như tôi lại bại thua dưới tay 1 cô ô sin cơ chứ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chồng mình lại ngoại tìnhvà càng không thể ngờ tới người anh ta nguyện lên giường cùng đó lại là cô ô sin xấu xí trong nhà.
Hai vợ chồng tôi kết hôn đến nay đã được 5 năm, cả hai đều làm truyền thông nên công việc rất bận rộn. Dù vậy tôi và anh vẫn sống rất hạnh phúc và tình cảm, đi làm nhưng ngày nào vợ chồng cũng nhắn tin hỏi han nhau. Đặc biệt cuối tuần luôn cố trích 1 ít thời gian để đưa cô con gái 4 tuổi đi công viên hay trung tâm thương mại chơi.
Tôi rất hãnh diện về gia đình và người chồng thân yêu của mình. Cuộc sống xô bồ, mệt mỏi, tôi bàn với chồng thuê ô sin từ 2 năm nay để cô ấy đỡ đần việc nhà cũng như đi đón con giúp. Ô sin của tôi tuy xấu người nhưng nấu ăn ngon và cũng rất hợp với con bé con nên tôi rất yên tâm.
(Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi gọi cô ấy là chị vì ô sin hơn chúng tôi 4 tuổi. Công việc bận rộn công với ô sin thao việc và như 1 thành viên trong gia đình rồi nên tôi rất yên tâm. Chồng tôi cũng khen ô sin suốt, thấy vậy tôi rất mừng.
Cách đây hơn 1 tuần tôi phải đi công tác miền tây 5 hôm, dù rất nhớ và thương chồng con nhưng vì công việc nên tôi phải đi. Trước khi đi Cún – con bé nhà tôi ôm lấy mẹ thì thầm: “Mẹ Hường đi nhanh rồi về với con nhé, mẹ nhớ mua quà cho con nữa nha mẹ”. Tôi mỉm cười hạnh phúc: “Nhất trí, mẹ sẽ đi thật nhanh để về với con yêu, khi đó mẹ con mình hẹn hò nha. Còn quà dĩ nhiên là không thể thiếu rồi”.
Chồng ôm hôn tạm biệt tôi rồi dặn dò mấy lời, tôi yên tâm ra đi. Đi được 2 hôm, nửa đêm đang ngủ thì con gái gọi cho me:
- Alo, mẹ Hường à, con nhớ mẹ quá nên con gọi cho mẹ đấy.
- Ôi con yêu à, sao con không ngủ đi, con lấy điện thoại đâu thế, con biết số mẹ cơ à.
- Con đọc thuộc số mẹ rồi mà, mẹ Hường không nhớ à.
- Ừ mẹ quên mất, con gái mẹ giỏi quá. Con nhớ mẹ à, ôi mẹ cũng nhớ con yêu lắm.
Video đang HOT
- Mẹ Hường bao giờ về thế. Mẹ đi công tác lâu thế thì cô ô sin còn phải ngủ với bố đến bao giờ nữa ạ?
(Ảnh minh họa)
Tôi lúc này bắt đầu nóng ran mặt với câu hỏi ngây ngô của con gái:
- Con bảo sao cơ, cô ô sin ngủ với bố ấy à?
- Vâng, cô ấy chẳng ngủ với con nữa. Giờ cô ấy chỉ ngủ với con 1 lúc thôi, còn lại cô ấy qua phòng bố ngủ. Chắc mẹ đi nên bố buồn bố nhờ cô ấy ngủ cùng mẹ nhỉ?
- Sao… sao con biết cô ấy ngủ với bố.
- Thì con nghe cô ô sin nói với bố khi nào con ngủ cô ấy sẽ qua ngay với bố. Con thương bố nên không đòi cô ô sin về nữa. Mẹ về nhanh nha, con ngủ mình con sợ.
- Được rồi, con yêu ngủ đi, nhắm mắt vào ngủ thật ngoan nhé, mẹ sẽ về sớm thôi.
Tắt máy tim tôi đập liên hồi, nhói đau vô cùng. Cũng may con bé nhà tôi nó thỏ thẻ nếu không thì chuyện này tôi còn lâu mới biết. Cả đêm tôi thức trắng hoang mang vô độ, cứ mong chuyện con gái nói không phải là sự thật.
Hôm sau tôi đáp máy bay về Hà Nội dự định, tôi lên cơ quan chứ không về nhà vội. 1 giờ sáng tôi mới về, tôi muốn xem lời con gái nói có đúng không. Và rồi cảnh tượng đó thực sự khiến tôi chết trân, con bé nói không sai: “Khi tôi đi vắng chồng đã có ô sin chăm sóc”.
Họ mãi miết ôm hôn nhau cho đến khi tôi bật điện lên, những con người mà tôi yêu thương quý trọng ấy lúc này mới hốt hoảng van xin. 3 giờ sáng tôi đuổi cô ô sin ra khỏi nhà, cô ta ra đi trong lặng lẽ. Tôi cũng muốn làm lồng lộn lên, nhưng vì cô con gái bé nhỏ của mình nên tôi đành câm nín.
- Anh cũng xách đồ đi theo cô ta luôn đi. Anh đủ tư cách làm chồng, làm cha của con tôi khi đã làm ô uế cái nhà này và khi đã để con gái tôi phải chứng kiện chuyện đáng xấu hổ đó.
Lúc này tôi điên đến đỉnh điểm, sao tôi thấy người chồng mình đã yêu thương hết lòng giờ lại đang ghê tởm đến thế. Tôi không thèm nhìn mặt anh ta, nỗi đau lẫn sự hận thù khiến tôi trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. Tôi thương mình, thương cô con gái bé bỏng lắm, giờ tôi nên làm gì đây, làm gì để gia đình tôi được như xưa đây. Bao kìm nén lâu nay giờ khiến tôi thực sự vỡ òa.
Theo Một Thế Giới
Con xin lỗi mẹ, con sai rồi!
Mẹ chồng chửi tôi mất dạy này nọ rồi cầm cây lau nhà định đánh tôi. Đúng lúc ấy, mẹ đẻ tôi bước vào với đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Mẹ tôi giằng cây lau nhà từ tay mẹ chồng rồi ném xuống đất, xin phép được đưa tôi về nhà.
Tôi lấy chồng khi 17 tuổi do nhỡ mang bầu trước. Việc học hành của tôi vì thế cũng bị gián đoạn. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình có điều kiện, nề nếp nhưng tôi lại chưa tốt nghiệp cấp 3 khiến bố mẹ tôi buồn lòng rất nhiều.
Dĩ nhiên, lấy chồng ở cái tuổi ấy thì lấy đâu ra sự chín chắn, chu toàn và ngăn nắp. Công thêm việc mẹ chồng cũng tương đối khó tính lại chẳng ưa gì gia đình tôi nên tôi bị mẹ chồng chê rất nhiều, thậm chí còn có những hành động việc làm thái quá khiến tôi và gia đình buồn lắm.
Đã nhịn nhiều lần nhưng do một lần tận mắt chứng kiến mẹ chồng đối xử với tôi, mẹ đẻ đã không kiềm chế được, mẹ đẻ đã kéo tôi ra khỏi căn nhà ấy, đón tôi về ngoại. Hiện tại, vì việc này nên cuộc hôn nhân của tôi đang rất rắc rối, có nguy cơ tan vỡ.
Tôi quen và yêu chồng trong một lần anh về quê ngoại nghỉ hè. Chúng tôi còn quá trẻ khi ấy tôi 17 tuổi còn anh 23, chưa đủ chín chắn để làm chủ mối quan hệ của mình nên chúng tôi đã đi quá giới hạn và tôi có bầu khi đang chuẩn bị lên lớp 12.
Bố mẹ tôi biết tin thì vô cùng buồn và sốc, còn tôi và chồng thì ngây ngô, nghĩ đơn giản là cưới nhau mà đâu biết đằng sau đám cưới là chuỗi dài những khó khăn đang chờ đợi. Bố mẹ chồng tôi biết tin cũng ngạc nhiên không kém, ban đầu họ kiên quyết phản đối đám cưới với lý do chúng tôi còn quá trẻ, cộng vào đó họ cho rằng tôi thấy anh là trai phố thì làm trò để ép anh cưới.
Không chỉ dừng lại ở việc nghĩ vậy, mà mẹ chồng tôi còn về tận nhà nói với bố mẹ tôi là không cưới xin gì hết, con nhà ai dại thì người ấy chịu. Bố mẹ tôi lại một lần nữa muối mặt, tủi nhục. Mẹ tôi đã kiên quyết đưa tôi đi phá thai, nhưng bác sĩ nói dạ con tôi mỏng, việc phá thai có thể gây hậu quả dẫn tới chẳng có con nữa. Bố mẹ tôi đành phải đến xin nhà chồng tổ chức đám cưới cho chúng tôi.
Khi ấy bố mẹ bị gia đình chồng mà cụ thể là mẹ chồng tôi, chỉ trích, sỉ nhục rất nhiều, tôi thấy vậy thì hối hận và thương bố mẹ vô cùng. Có lẽ, vì quá thương tôi nên bố mẹ tôi mới chịu đựng nhiều đến vậy. Sau khi bố mẹ tôi quỵ lụy, cầu cạnh và hai chúng tôi cũng khẩn thiết cầu xin thì mẹ chồng cũng đồng ý cưới tôi.
Nhưng khi đám cưới diễn ra thì cái bụng đã lùm lùm, tôi đã mang thai ở tháng thứ 7. Mọi người xì xào bàn tán, chỉ trỏ, ai ai cũng nhìn vào cái bụng nhô cao của tôi mà đánh giá, nhận xét và dè bỉu. Bố mẹ tôi, tổ chức đám cưới cho con gái mà buồn rười rượi, mất mặt với họ hàng. Khi ấy, tôi cũng hiểu bố mẹ buồn nhưng giờ đây, khi làm mẹ, làm vợ rồi tôi mới hiểu, ngày ấy bố mẹ tôi đã kiên cường và thiệt thòi bao nhiêu.
Mẹ chồng chửi tôi lười nhác, nuôi tôi ăn mà tôi còn cãi láo.
Về nhà chồng khi chẳng được chào đón, mong đợi, tôi phải nhận nhiều hành động đối xử khắt khe, cay nghiệt của mẹ chồng. Ban đầu là công việc nhà, rồi đến việc đối nội đối ngoại, lo toan gia đình, chẳng việc gì tôi làm được mẹ chồng ưng thuận. Mâm cơm tôi nấu đã từng bị mẹ chồng hắt xuống đất vì mặn nhạt không vừa ý.
Bình hoa tôi cắm cũng từng vỡ tan vì mẹ không thích hoa hồng. Thậm chí, vì tôi chào nhầm dì bằng cô, mẹ chồng đã chửi tôi không tiếc lời trong đám cỗ... Tôi biết ở cái tuổi 17 chỉ biết ăn, học và chơi, việc gì cũng được bố mẹ lo tận tay thì ở cương vị làm dâu, làm vợ làm sao tôi chu toàn được. Nhưng hành động của mẹ chồng cay nghiệt làm tổn thương tôi rất nhiều.
Những lúc như vậy, tôi lại kể với mẹ đẻ, mẹ tôi chỉ biết nuốt nước mắt động viên tôi cố gắng, bởi mẹ thương tôi nhưng gần như bất lực. Rồi tôi sinh con, về nhà mẹ đẻ ở tận khi con được 6 tháng tuổi mới trở về nhà chồng. Tôi ở nhà lo công việc nhà và trông con, chồng tôi đi làm về cũng phụ giúp vợ nhưng tôi vẫn long ngóng và vụng về lắm. Mọi công việc cứ bu xu lên, lúc nào cũng tất tả mà chẳng đâu vào đâu, nấu được cơm thì con khóc, trông được con thì bỏ bê việc nhà bề bộn, ngổn ngang.
Cách đây 1 tuần, con gái tôi ốm, quấy khóc đòi bế suốt ngày. Tôi chẳng để ra làm nổi việc gì. Quần áo giặt từ sáng sớm cũng chẳng mang lên phơi nổi, nhà cửa không dọn dẹp được... mọi việc ngổn ngang, trong khi chồng tôi lại đi công tác, bố mẹ chồng ra cửa hàng, một mình tôi xoay chẳng nổi. Tôi mệt mỏi, gọi điện cho mẹ khóc.
Hôm ấy, mẹ tôi đi họp trên thành phố, mẹ nói xong việc sẽ qua, nhưng tôi đợi mãi chẳng thấy. Buổi trưa, mẹ chồng về qua nhà, nhìn thấy nhà cửa chưa dọn dẹp, chổi lau nhà vẫn còn vứt trên sàn, vì tôi đang làm thì con khóc, quần áo bê ra ngoài nhưng chưa phơi, chưa mua thức ăn... bà chẳng hỏi lý do mà cho rằng tôi lười nhác, trời lạnh ôm con ngủ không chịu làm.
Mẹ nói tôi bằng giọng rất khó nghe "chỉ có ở nhà trông con với làm việc nhà mà lười chẩy thây ra. Trưa bảnh mắt mà còn ngủ à". Tôi chỉ thanh minh, do con ốm quấy khóc nên chưa làm được, không phải tôi không làm mà đang làm dở thì mẹ nói tôi cãi láo, ném cả chậu quần áo vào người tôi. Con bé sợ khóc thét lên, thì mẹ chỉ tay vào mặt quát "câm mồm", nó càng khóc lớn.
Tôi cũng khóc, nói mẹ quá đáng, thì mẹ chửi tôi rằng nuôi tôi ăn mà tôi còn láo, tôi mất dạy này nọ rồi cầm cây lau nhà định đánh tôi. Đúng lúc ấy, chẳng hiểu mẹ tôi đứng ở cửa từ khi nào nhưng mẹ bước vào với đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Mẹ tôi giằng cây lau nhà từ tay mẹ chồng rồi ném xuống đất, xin phép được đưa tôi về nhà. Mẹ chồng có vẻ hững vì thông gia nhìn thấy mọi việc thì lớn tiếng kể tội tôi. Mẹ tôi vừa khóc vừa nói gả tôi về làm dâu chứ không phải làm kẻ ở, người hầu. Mẹ nhất nhất kéo tôi đi trong khi mẹ chồng vẫn liên mồm chửi.
Mấy ngày nay, bố mẹ nói tôi nên về nhà ở cùng bố mẹ, rồi học hành tiếp không thể sống trong cảnh như vậy được. Còn mẹ chồng thì liên tục gọi điện chửi cả họ nhà tôi, lớn tiếng tuyên bố, chỉ khi nào bố mẹ tôi đến xin lỗi, tôi quỳ gối nhận tội thì mới tha thứ cho quay về.
Tôi giờ đã thấm sự vất vả tủi nhục rồi, cũng muốn đi học trở lại, để được đi làm, được thoát cảnh ăn bám nhà chồng. Tôi cũng yêu và không muốn chồng tôi khó xử, nhưng nếu tôi quay về đồng nghĩa với việc bố mẹ tôi lại phải hạ mình xin lỗi, phải muối mặt để mẹ chồng chửi khéo, hoạch họe.
Giá như trước đây tôi đừng lầm lỡ và xem nhẹ việc yêu đương khi tuổi đời còn quá nhỏ thì có lẽ đã không có ngày hôm nay...
Con xin lỗi bố mẹ, con sai rồi!
Theo Emdep
Chết đứng khi biết lý do cô ô sin không chịu giặt quần cho chồng tôi Ấy thế mà mấy tháng nay, ô sin nhà tôi lại dở chứng, khăng khăng không chịu giặt quần cho chồng tôi. Tôi hỏi lý do, cô ta chỉ bảo: "Em có phải là vợ anh í đâu mà em phải giặt?". Trời, nghe xong cái lý do của cô ta mà tôi muốn điên người.... Nói chung chuyện chồng và ô sin...